Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Giải Độc (Hạ) 2
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Vương chưởng quầy ngại nói ra ý định bái nàng làm thầy, xét đến việc mình lớn tuổi như vậy, đến tổ phụ của người ta cũng dư sức làm.
"Văn cô nương, không biết ngài kế nghiệp ai?" Tuy nàng nói tổ tiên có người là thầy thuốc, nhưng nếu là thầy thuốc biết thuật châm cứu, sao nhiều thế hệ lại sống ở một nơi nhỏ bé như vậy được?
Vậy nên ông ấy kết luận, chắc chắn Văn Khê có một vị sư phụ là thần y vô cùng lợi hại.
"Sư phụ ta là một ông lão không thích tranh đoạt danh lợi, ẩn cư trong núi, mấy năm trước đã cưỡi hạc về Tây rồi." Văn Khê nghĩ tới lão già kia, giọng điệu có chút đau buồn, chắc hẳn ông đã đến nơi ông muốn đến, nàng nhớ nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng trước khi ông qua đời, đó là nụ cười chân thành nhất mà nàng từng được thấy từ nhỏ tới lớn.
Vương chưởng quầy hơi tiếc nuối gật đầu, thì ra là vậy, hóa ra là một vị cao nhân giấu mặt.
Cao nhân trên thế gian đều thích tự do, không màng danh lợi hay tình yêu.
Nói như vậy, tính tình điềm đạm khiến người ta thoải mái của Văn Khê cô nương có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sư phụ của nàng.
Nghĩ đến dù nàng là nữ nhi nhà nông, nhưng lại biết tiến biết lùi, nói năng không dung tục, âu cũng là hợp lý.
Văn Khê nhìn bộ dạng suy tư của ông ấy, không nói gì, nàng nhìn mặt trời, chữa trị cho cậu bé kia tốn không ít thời gian, nếu không quay về thì xe bò của ông Trương sẽ không đợi nàng đâu.
Nàng lấy một lọ thuốc từ trong túi nhỏ ra, đưa qua: "Chưởng quầy, ông xem xem, ông có nhận thuốc này hay không?"
Vương chưởng quầy nghe nói có thuốc liền tỉnh táo lại.
Ông ấy nhận lấy lọ sứ, đổ một viên thuốc ra, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, vẻ mặt vừa tiếc nuối khi nãy lập tức chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ.
Mùi thuốc cực kỳ đậm, chỉ tùy tiện ngửi thôi cũng khiến tinh thần chấn động, nhất định là thuốc tốt.
Ông ấy hỏi: "Văn cô nương, không biết thuốc viên này có tác dụng gì?"
"Thuốc viên này chủ yếu được nghiên cứu và chế tạo cho người yếu, chứa rất nhiều dược liệu quý, có thể bồi bổ cơ thể, bổ máu và khí huyết, dùng lâu dài có thể nâng cao thể chất, kéo dài tuổi thọ, lọ thuốc khi nãy đưa cho công tử chính là lọ này, hơn nữa dược tính rất nhẹ, ngay cả trẻ ba tuổi cũng uống được."
Vương chưởng quầy hoàn toàn không hề nghi ngờ dược tính của thuốc viên, bởi một người có thể sử dụng thuật châm cứu sao có thể chế tạo thuốc kém được?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Văn cô nương, không biết ngài kế nghiệp ai?" Tuy nàng nói tổ tiên có người là thầy thuốc, nhưng nếu là thầy thuốc biết thuật châm cứu, sao nhiều thế hệ lại sống ở một nơi nhỏ bé như vậy được?
Vậy nên ông ấy kết luận, chắc chắn Văn Khê có một vị sư phụ là thần y vô cùng lợi hại.
"Sư phụ ta là một ông lão không thích tranh đoạt danh lợi, ẩn cư trong núi, mấy năm trước đã cưỡi hạc về Tây rồi." Văn Khê nghĩ tới lão già kia, giọng điệu có chút đau buồn, chắc hẳn ông đã đến nơi ông muốn đến, nàng nhớ nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng trước khi ông qua đời, đó là nụ cười chân thành nhất mà nàng từng được thấy từ nhỏ tới lớn.
Vương chưởng quầy hơi tiếc nuối gật đầu, thì ra là vậy, hóa ra là một vị cao nhân giấu mặt.
Cao nhân trên thế gian đều thích tự do, không màng danh lợi hay tình yêu.
Nói như vậy, tính tình điềm đạm khiến người ta thoải mái của Văn Khê cô nương có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sư phụ của nàng.
Nghĩ đến dù nàng là nữ nhi nhà nông, nhưng lại biết tiến biết lùi, nói năng không dung tục, âu cũng là hợp lý.
Văn Khê nhìn bộ dạng suy tư của ông ấy, không nói gì, nàng nhìn mặt trời, chữa trị cho cậu bé kia tốn không ít thời gian, nếu không quay về thì xe bò của ông Trương sẽ không đợi nàng đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng lấy một lọ thuốc từ trong túi nhỏ ra, đưa qua: "Chưởng quầy, ông xem xem, ông có nhận thuốc này hay không?"
Vương chưởng quầy nghe nói có thuốc liền tỉnh táo lại.
Ông ấy nhận lấy lọ sứ, đổ một viên thuốc ra, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, vẻ mặt vừa tiếc nuối khi nãy lập tức chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ.
Mùi thuốc cực kỳ đậm, chỉ tùy tiện ngửi thôi cũng khiến tinh thần chấn động, nhất định là thuốc tốt.
Ông ấy hỏi: "Văn cô nương, không biết thuốc viên này có tác dụng gì?"
"Thuốc viên này chủ yếu được nghiên cứu và chế tạo cho người yếu, chứa rất nhiều dược liệu quý, có thể bồi bổ cơ thể, bổ máu và khí huyết, dùng lâu dài có thể nâng cao thể chất, kéo dài tuổi thọ, lọ thuốc khi nãy đưa cho công tử chính là lọ này, hơn nữa dược tính rất nhẹ, ngay cả trẻ ba tuổi cũng uống được."
Vương chưởng quầy hoàn toàn không hề nghi ngờ dược tính của thuốc viên, bởi một người có thể sử dụng thuật châm cứu sao có thể chế tạo thuốc kém được?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro