Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Giao Dịch 3
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Văn Khê sắp xếp ổn thỏa rồi thanh toán bạc, vừa định ra ngoài thì nhìn thấy trong cái sọt ở cửa có vài gói hạt giống bỏ đi, khác hẳn với loại nàng mua nên tiến tới gần nhìn thử.
Lâm quả phụ thấy nàng nhìn những hạt giống trong sọt trước cửa, cười nói: "Những hạt giống này đã ở trong tủ lâu lắm rồi, là khi phu quân ta còn sống mang từ phương Tây về, nhưng không phù hợp với khí hậu nơi đây, sống không nổi, cộng thêm để đó lâu như vậy nên hư hết rồi."
Khi mang về, hai người họ còn muốn trồng đồ từ Tây Vực ra, nhân cơ hội kiếm thêm một khoản tiền nhỏ.
Ai ngờ hạt giống lại không hề nảy mầm nổi.
Sau khi phu quân qua đời, bà ấy liền quên mất chuyện này.
Hôm nay lúc đang dọn tủ thì phát hiện những hạt giống này đã để nhiều năm vậy, chắc chắn đã hư nên dứt khoản bỏ chúng đi.
Là hạt giống phương Tây!
Đôi mắt Văn Khê lập tức sáng lên, phương Tây chính là Tây Vực, khí hậu nơi đây khác với Tây Vực, hơn nữa đất đai ở đây cằn cỗi nên chắc chắn không thể trồng được, nhưng nàng có không gian thần kì kia mà!
Ngay cả dược liệu như nhân sâm và hà thủ ô đều có thể tồn tại, thì chắc hẳn trồng những loại trái cây và rau quả này cũng rất dễ dàng.
"Những thứ này giá bao nhiêu? Ta muốn mua về xem thử, ta chưa từng nhìn thấy hạt giống phương Tây bao giờ." Văn Khê cười nói.
"Ai da, ta vốn định vứt rồi nên cho ngươi đấy!" Lâm quả phụ xua tay nói.
"Cảm ơn." Văn Khê bỏ hạt giống vào trong sọt, hôm nay lại nhặt được một món hời rồi.
Sau khi rời khỏi tiệm hạt giống, nàng lại tới tiệm vải, quần áo của nhà nàng đều bị vá miếng lớn miếng nhỏ.
Tuy bây giờ không giàu sang phú quý nhưng cũng có chút tài sản, dù sao nàng cũng vừa mới có một cuộc làm ăn xong, còn có hai tờ ngân phiếu hai ngàn lượng trong không gian mà nam tử kia cho.
Quần áo của gia đình cũng nên được làm lại, nhất là khi thời tiết lạnh dần, mặc bộ đồ rách rưới này e là sẽ chết cóng mất.
Bước chân nàng dừng lại trước cửa một tiệm vải. Chưa kịp bước vào trong, một tiểu nhị đã chắn ngang, giọng điệu khá khinh miệt:
“Đi đi, một tên ăn xin như ngươi mà cũng mơ tưởng vào tiệm vải của chúng ta à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Nghe thấy vậy, Văn Khê liếc gã tiểu nhị, lạnh lùng nói:
“Tiệm buôn bán chẳng phải là để kinh doanh sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm quả phụ thấy nàng nhìn những hạt giống trong sọt trước cửa, cười nói: "Những hạt giống này đã ở trong tủ lâu lắm rồi, là khi phu quân ta còn sống mang từ phương Tây về, nhưng không phù hợp với khí hậu nơi đây, sống không nổi, cộng thêm để đó lâu như vậy nên hư hết rồi."
Khi mang về, hai người họ còn muốn trồng đồ từ Tây Vực ra, nhân cơ hội kiếm thêm một khoản tiền nhỏ.
Ai ngờ hạt giống lại không hề nảy mầm nổi.
Sau khi phu quân qua đời, bà ấy liền quên mất chuyện này.
Hôm nay lúc đang dọn tủ thì phát hiện những hạt giống này đã để nhiều năm vậy, chắc chắn đã hư nên dứt khoản bỏ chúng đi.
Là hạt giống phương Tây!
Đôi mắt Văn Khê lập tức sáng lên, phương Tây chính là Tây Vực, khí hậu nơi đây khác với Tây Vực, hơn nữa đất đai ở đây cằn cỗi nên chắc chắn không thể trồng được, nhưng nàng có không gian thần kì kia mà!
Ngay cả dược liệu như nhân sâm và hà thủ ô đều có thể tồn tại, thì chắc hẳn trồng những loại trái cây và rau quả này cũng rất dễ dàng.
"Những thứ này giá bao nhiêu? Ta muốn mua về xem thử, ta chưa từng nhìn thấy hạt giống phương Tây bao giờ." Văn Khê cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai da, ta vốn định vứt rồi nên cho ngươi đấy!" Lâm quả phụ xua tay nói.
"Cảm ơn." Văn Khê bỏ hạt giống vào trong sọt, hôm nay lại nhặt được một món hời rồi.
Sau khi rời khỏi tiệm hạt giống, nàng lại tới tiệm vải, quần áo của nhà nàng đều bị vá miếng lớn miếng nhỏ.
Tuy bây giờ không giàu sang phú quý nhưng cũng có chút tài sản, dù sao nàng cũng vừa mới có một cuộc làm ăn xong, còn có hai tờ ngân phiếu hai ngàn lượng trong không gian mà nam tử kia cho.
Quần áo của gia đình cũng nên được làm lại, nhất là khi thời tiết lạnh dần, mặc bộ đồ rách rưới này e là sẽ chết cóng mất.
Bước chân nàng dừng lại trước cửa một tiệm vải. Chưa kịp bước vào trong, một tiểu nhị đã chắn ngang, giọng điệu khá khinh miệt:
“Đi đi, một tên ăn xin như ngươi mà cũng mơ tưởng vào tiệm vải của chúng ta à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Nghe thấy vậy, Văn Khê liếc gã tiểu nhị, lạnh lùng nói:
“Tiệm buôn bán chẳng phải là để kinh doanh sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro