Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Mua Vải 1
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Tiểu nhị cười khẩy một tiếng, giọng mỉa mai đáp: “Làm ăn cũng phải xem khách hàng là ai chứ. Ngươi tự nhìn lại mình xem, có giống người mua nổi vải ở đây không? Vải vóc trong tiệm chúng ta đều là dành cho bậc vương tôn quý tộc, đâu phải hạng người nào cũng vào được. Nếu ai cũng vào được như ngươi, chúng ta còn buôn bán gì nữa?”
“Đây là ý của chưởng quầy các ngươi sao?”
“Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng nhắc đến chưởng quầy của ta? Mau cút đi cho nước nó trong!”
Ngồi sau quầy tính sổ sách, vị chưởng quầy nghe thấy tiếng ồn ào liền ngẩng đầu lên nhìn Văn Khê. Thấy nàng ăn mặc rách rưới, ông ta khinh bỉ nhếch mép rồi lại cúi xuống tính toán.
Văn Khê đương nhiên nhìn thấy thái độ của chưởng quầy. Trong đáy mắt nàng lóe lên ý cười đầy hứng thú.
“Được rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ không vào nữa.” Nói xong, nàng xoay người bước sang tiệm vải đối diện.
Tiểu nhị khinh miệt xì một tiếng, lớn tiếng nói: “Sang cái tiệm sắp đóng cửa đối diện mà xem đi! Biết đâu có thứ gì rẻ mạt hợp với ngươi. Dù sao thì hạng nông thôn nghèo hèn như các ngươi cũng chỉ xứng với nơi đó thôi.”
Bước chân Văn Khê khựng lại. Nàng quay đầu nhìn gã tiểu nhị, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thấu qua hắn ta.
Gã tiểu nhị có chút sợ hãi, lùi lại một bước. Hắn ta có cảm giác nếu mình không mau chóng trốn vào trong, nha đầu này sẽ trở lại và trả thù hắn ta.
Hắn ta đoán không sai, Văn Khê thực sự quay trở lại.
Nàng lạnh lùng nhìn gã tiểu nhị, trầm giọng nói:
“Ngươi nghĩ lương thực, trái cây và rau củ mà ngươi ăn đều từ trên trời rơi xuống sao? Nếu không có nông dân, thì ngươi đã chết đói từ lâu rồi. Ăn cháo đá bát chính là cụm từ để nói về những kẻ vô liêm sỉ như ngươi.”
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi cưỡng từ đoạt lý!”
“Ngươi ăn đồ do nông dân trồng, vậy mà còn dám nhục mạ ân nhân của mình, ngươi không phải vô liêm sỉ thì là gì? Tiệm vải này có thể thuê phải loại tiểu nhị như ngươi, chắc cũng không khá hơn được bao nhiêu. Không vào càng tốt!”
Văn Khê gạt đám đông đang đứng xem sang một bên, rồi thẳng bước đến tiệm vải đối diện.
Gã tiểu nhị mặt mày xanh mét, vừa định nổi giận thì trong tiệm vọng ra tiếng chưởng quầy trầm thấp vang lên: “Còn không mau vào làm việc đi, đồ ngu này!”
Không phải chưởng quầy không nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa, chỉ là không ngờ tiểu nhị của mình lại vô dụng đến mức không thắng nổi một nha đầu ăn xin, làm mất mặt quá thể.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đây là ý của chưởng quầy các ngươi sao?”
“Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng nhắc đến chưởng quầy của ta? Mau cút đi cho nước nó trong!”
Ngồi sau quầy tính sổ sách, vị chưởng quầy nghe thấy tiếng ồn ào liền ngẩng đầu lên nhìn Văn Khê. Thấy nàng ăn mặc rách rưới, ông ta khinh bỉ nhếch mép rồi lại cúi xuống tính toán.
Văn Khê đương nhiên nhìn thấy thái độ của chưởng quầy. Trong đáy mắt nàng lóe lên ý cười đầy hứng thú.
“Được rồi, nếu đã như vậy, ta sẽ không vào nữa.” Nói xong, nàng xoay người bước sang tiệm vải đối diện.
Tiểu nhị khinh miệt xì một tiếng, lớn tiếng nói: “Sang cái tiệm sắp đóng cửa đối diện mà xem đi! Biết đâu có thứ gì rẻ mạt hợp với ngươi. Dù sao thì hạng nông thôn nghèo hèn như các ngươi cũng chỉ xứng với nơi đó thôi.”
Bước chân Văn Khê khựng lại. Nàng quay đầu nhìn gã tiểu nhị, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thấu qua hắn ta.
Gã tiểu nhị có chút sợ hãi, lùi lại một bước. Hắn ta có cảm giác nếu mình không mau chóng trốn vào trong, nha đầu này sẽ trở lại và trả thù hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta đoán không sai, Văn Khê thực sự quay trở lại.
Nàng lạnh lùng nhìn gã tiểu nhị, trầm giọng nói:
“Ngươi nghĩ lương thực, trái cây và rau củ mà ngươi ăn đều từ trên trời rơi xuống sao? Nếu không có nông dân, thì ngươi đã chết đói từ lâu rồi. Ăn cháo đá bát chính là cụm từ để nói về những kẻ vô liêm sỉ như ngươi.”
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi cưỡng từ đoạt lý!”
“Ngươi ăn đồ do nông dân trồng, vậy mà còn dám nhục mạ ân nhân của mình, ngươi không phải vô liêm sỉ thì là gì? Tiệm vải này có thể thuê phải loại tiểu nhị như ngươi, chắc cũng không khá hơn được bao nhiêu. Không vào càng tốt!”
Văn Khê gạt đám đông đang đứng xem sang một bên, rồi thẳng bước đến tiệm vải đối diện.
Gã tiểu nhị mặt mày xanh mét, vừa định nổi giận thì trong tiệm vọng ra tiếng chưởng quầy trầm thấp vang lên: “Còn không mau vào làm việc đi, đồ ngu này!”
Không phải chưởng quầy không nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa, chỉ là không ngờ tiểu nhị của mình lại vô dụng đến mức không thắng nổi một nha đầu ăn xin, làm mất mặt quá thể.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro