Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Hệ Thống Xuất H...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Văn Khang bắt lấy cánh tay của ông ta: “Đại cữu ca, đây là con nhà ta, muốn đánh cũng không đến lượt ngươi đánh.”
Lâm Cường hậm hực rút tay lại.
“Đại cữu ca, chuyện bán con, không cần nói nữa, nhà ta không bán.” Giọng nói của Văn Khang rất thấp, nhưng Văn Khê có thể nghe ra được, thái độ của lão cha nhà mình vô cùng cứng rắn.
Trong lòng không khỏi tặng cho ông một cái like.
“Lâm Cường, chuyện gì thế hả, không phải đã nói là lấy tiền xong giao người sao?” Rõ ràng Trương viên ngoại có chút phát cáu, cảm thấy như mình bị lừa.
“Viên ngoại, xin ông bớt giận, đầu óc của muội muội với muội phu nhà ta không được tốt lắm, để ta nói lại với bọn họ.”
“Hừ, thời gian hai ngày, không được thì thôi! Ngươi cũng cút đi luôn cho ta!” Nói xong bèn phất tay áo mà đi, vừa đi vừa nói, thật xúi quẩy.
Lâm Cường nhìn cả gia đình trong căn phòng, hoàn toàn không còn bộ dạng nịnh hót lúc nãy, lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi sao thế hả? Năm lượng bạc! Là năm lượng bạc đó!”
Cuối cùng Văn Đào cũng hiểu có chuyện gì, không khỏi lớn tiếng khóc: “Cha ơi nương ơi, đừng bán con đi, đừng bán con đi mà…”
Văn Khê vội vàng xoa xoa đầu thằng bé, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, cha sẽ không bán đâu.”
Lâm Huệ cũng ôm lấy nhi tử, nói: “Nhi tử của nương, nương không bán con đi đâu.”
Lâm Cường chỉ vào Lâm Huệ nói: “Là ngươi nói nhà ngươi đi xem bệnh cần có tiền, bây giờ tìm cho các ngươi mối mua bán tốt như vậy, sao lại không làm nữa hả!”
Văn Khang và Lâm Huệ đều không nói chuyện, Văn Khê nhìn người cữu cữu này của mình, giòn giã nói: “Mối mua bán tốt như vậy, sao cữu không tự bán nhi tử mình luôn đi?”
Lâm Cường dựa vào sính lễ của Lâm Huệ, miễn cưỡng cưới được một người thê tử, sinh được một đứa nhi tử, thường ngày rất chi là cưng chiều.
Lâm Cường chỉ vào mũi nàng mắng: “Làm gì đến lượt ngươi nói chuyện?”
Văn Khang thấy thái độ của đại cữu ca càng ngày càng ác liệt, không khỏi sinh lòng chán ghét, nói: “Bọn ta còn phải ăn cơm, không tiễn đại cữu ca nữa.”
Ý tứ đuổi người đã vô cùng rõ ràng.
Lâm Cường dùng tay áo hung hăng lau mũi một cái, hùng hùng hổ hồ rời đi.
Mấy người bọn họ tiếp tục ăn cơm, vừa nãy Văn Khê còn cảm thấy cháo rau dại khó ăn, lúc này lại cảm thấy vô cùng thơm ngon.
Có lẽ là vì mình có cha nương yêu thương con cái đến vậy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Cường hậm hực rút tay lại.
“Đại cữu ca, chuyện bán con, không cần nói nữa, nhà ta không bán.” Giọng nói của Văn Khang rất thấp, nhưng Văn Khê có thể nghe ra được, thái độ của lão cha nhà mình vô cùng cứng rắn.
Trong lòng không khỏi tặng cho ông một cái like.
“Lâm Cường, chuyện gì thế hả, không phải đã nói là lấy tiền xong giao người sao?” Rõ ràng Trương viên ngoại có chút phát cáu, cảm thấy như mình bị lừa.
“Viên ngoại, xin ông bớt giận, đầu óc của muội muội với muội phu nhà ta không được tốt lắm, để ta nói lại với bọn họ.”
“Hừ, thời gian hai ngày, không được thì thôi! Ngươi cũng cút đi luôn cho ta!” Nói xong bèn phất tay áo mà đi, vừa đi vừa nói, thật xúi quẩy.
Lâm Cường nhìn cả gia đình trong căn phòng, hoàn toàn không còn bộ dạng nịnh hót lúc nãy, lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi sao thế hả? Năm lượng bạc! Là năm lượng bạc đó!”
Cuối cùng Văn Đào cũng hiểu có chuyện gì, không khỏi lớn tiếng khóc: “Cha ơi nương ơi, đừng bán con đi, đừng bán con đi mà…”
Văn Khê vội vàng xoa xoa đầu thằng bé, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, cha sẽ không bán đâu.”
Lâm Huệ cũng ôm lấy nhi tử, nói: “Nhi tử của nương, nương không bán con đi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Cường chỉ vào Lâm Huệ nói: “Là ngươi nói nhà ngươi đi xem bệnh cần có tiền, bây giờ tìm cho các ngươi mối mua bán tốt như vậy, sao lại không làm nữa hả!”
Văn Khang và Lâm Huệ đều không nói chuyện, Văn Khê nhìn người cữu cữu này của mình, giòn giã nói: “Mối mua bán tốt như vậy, sao cữu không tự bán nhi tử mình luôn đi?”
Lâm Cường dựa vào sính lễ của Lâm Huệ, miễn cưỡng cưới được một người thê tử, sinh được một đứa nhi tử, thường ngày rất chi là cưng chiều.
Lâm Cường chỉ vào mũi nàng mắng: “Làm gì đến lượt ngươi nói chuyện?”
Văn Khang thấy thái độ của đại cữu ca càng ngày càng ác liệt, không khỏi sinh lòng chán ghét, nói: “Bọn ta còn phải ăn cơm, không tiễn đại cữu ca nữa.”
Ý tứ đuổi người đã vô cùng rõ ràng.
Lâm Cường dùng tay áo hung hăng lau mũi một cái, hùng hùng hổ hồ rời đi.
Mấy người bọn họ tiếp tục ăn cơm, vừa nãy Văn Khê còn cảm thấy cháo rau dại khó ăn, lúc này lại cảm thấy vô cùng thơm ngon.
Có lẽ là vì mình có cha nương yêu thương con cái đến vậy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro