Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Hệ Thống Xuất H...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Sau bữa cơm tối, Văn Khang đi nấu thuốc cho hai cụ già, thuốc dùng tất cả tiền tích góp trong nhà để mua trước đó cũng đã gần hết, không thể duy trì được thêm hai ngày, thân thể của hai ông bà lão không những không có chuyển biến tốt, mà lại càng ngày càng xấu đi.
Điều này khiến Văn Khang vốn dĩ đã lo lắng, lại càng thêm ưu sầu.
Văn Khê nhân lúc giúp Lâm Huệ dọn dẹp bát đũa, bèn sáp đến bên cạnh bà nói ngày mai muốn ra sau núi hái rau dại.
Lâm Huệ nghe vậy, lập tức vứt công việc trong tay xuống, lo lắng không thôi.
“Khê Nhi, nghe lời nương, đừng đi nữa! Lần này con rơi xuống xém chút nữa đã mất mạng, nương không dám để cho con đi nữa.”
“Nương, nữ nhi đã lớn rồi, lần trước là do không cẩn thận, lần này con không trèo lên sườn núi nữa, chỉ hái ở dưới chân núi thôi.” Văn Khê kéo lấy tay áo vải thô của Lâm Huệ, lắc qua lắc lại: “Nương, con chắc chắn sẽ cẩn thận mà.”
Lâm Huệ biết, nữ nhi là muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, không để cho cả nhà bị đói, bà ở nhà phải chăm sóc đứa nhỏ, còn phải chăm sóc cả người già, Văn Khang làm việc cho người ta ở trong thôn, tiền công kiếm được còn không đủ để mua thuốc.
Bà dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn đứa nữ nhi chỉ mới mười hai tuổi của mình, dịu dàng nói: “Được, đừng lên núi, chỉ ở dưới chân núi thôi đấy, không được đi xa.”
Nhận được sự đảm bảo của nữ nhi, bà mới yên tâm cho nữ nhi đi hái rau dại.
Buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Văn Khê đã vác cái sọt tre xuất phát đi ra sau núi, không phải nàng thích dậy sớm, nhưng thực sự là ngủ trên cái đệm cỏ quá khó chịu.
Ngủ đến nửa đêm đã tỉnh, bị cộm đến tỉnh.
Đến sau núi, nàng men theo con đường nhỏ đi lên núi, càng lên cao con đường nhỏ lại càng hẹp, đến cuối cùng, con đường cũng không còn nữa, xem ra chắc là chưa từng có người đến đây.
Văn Khê đi trong rừng cây một hồi, phát hiện được rất nhiều cây dược liệu, không ngờ trong đó còn có cả cây hà thủ ô mấy chục năm tuổi, cây này nếu mang đi bán, chắc chắn có thể thu được một ít ngân lượng.
Đi một vòng cũng không thấy cây tỏi trời, vào lúc nàng xoay người định rời đi, lại thoáng thấy được một cây thực vật rất kỳ lạ.
Cái này cái này cái này…
Thế mà lại là cỏ hoàn hồn?
Nàng đã từng nhìn thấy loại thực vật này trong sách y mà sư phụ đưa, nhưng đã không còn xuất hiện ở thời hiện đại nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điều này khiến Văn Khang vốn dĩ đã lo lắng, lại càng thêm ưu sầu.
Văn Khê nhân lúc giúp Lâm Huệ dọn dẹp bát đũa, bèn sáp đến bên cạnh bà nói ngày mai muốn ra sau núi hái rau dại.
Lâm Huệ nghe vậy, lập tức vứt công việc trong tay xuống, lo lắng không thôi.
“Khê Nhi, nghe lời nương, đừng đi nữa! Lần này con rơi xuống xém chút nữa đã mất mạng, nương không dám để cho con đi nữa.”
“Nương, nữ nhi đã lớn rồi, lần trước là do không cẩn thận, lần này con không trèo lên sườn núi nữa, chỉ hái ở dưới chân núi thôi.” Văn Khê kéo lấy tay áo vải thô của Lâm Huệ, lắc qua lắc lại: “Nương, con chắc chắn sẽ cẩn thận mà.”
Lâm Huệ biết, nữ nhi là muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, không để cho cả nhà bị đói, bà ở nhà phải chăm sóc đứa nhỏ, còn phải chăm sóc cả người già, Văn Khang làm việc cho người ta ở trong thôn, tiền công kiếm được còn không đủ để mua thuốc.
Bà dùng tay áo lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn đứa nữ nhi chỉ mới mười hai tuổi của mình, dịu dàng nói: “Được, đừng lên núi, chỉ ở dưới chân núi thôi đấy, không được đi xa.”
Nhận được sự đảm bảo của nữ nhi, bà mới yên tâm cho nữ nhi đi hái rau dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Văn Khê đã vác cái sọt tre xuất phát đi ra sau núi, không phải nàng thích dậy sớm, nhưng thực sự là ngủ trên cái đệm cỏ quá khó chịu.
Ngủ đến nửa đêm đã tỉnh, bị cộm đến tỉnh.
Đến sau núi, nàng men theo con đường nhỏ đi lên núi, càng lên cao con đường nhỏ lại càng hẹp, đến cuối cùng, con đường cũng không còn nữa, xem ra chắc là chưa từng có người đến đây.
Văn Khê đi trong rừng cây một hồi, phát hiện được rất nhiều cây dược liệu, không ngờ trong đó còn có cả cây hà thủ ô mấy chục năm tuổi, cây này nếu mang đi bán, chắc chắn có thể thu được một ít ngân lượng.
Đi một vòng cũng không thấy cây tỏi trời, vào lúc nàng xoay người định rời đi, lại thoáng thấy được một cây thực vật rất kỳ lạ.
Cái này cái này cái này…
Thế mà lại là cỏ hoàn hồn?
Nàng đã từng nhìn thấy loại thực vật này trong sách y mà sư phụ đưa, nhưng đã không còn xuất hiện ở thời hiện đại nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro