Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Xuyên Không (Hạ...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Không được! Phải mau chóng rời khỏi nơi này!
Vừa xoay người, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, còn chưa chờ nàng lục tìm thuốc trong giỏ, thì người đã ngất đi.
Không biết qua bao lâu, âm thanh ồn ào bên ngoài làm nàng tỉnh lại.
Ai vậy! Ở đó ồn ào cái gì thế?
Văn Khê từ từ mở mắt, một mái nhà tranh lủng lỗ đập vào tầm mắt.
Đây là nơi nào?
Mình bị ngất đi, được người khác cứu sao?
Còn chưa chờ nàng nói chuyện, đã bị người khác ôm vồ lấy: “Khê Nhi! Khê Nhi của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Chuyện gì đây? Người này là ai vậy?
“Khê Nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Phụ nhân buông nàng ra, lo lắng nói: “Là nương không tốt, không nên để con lên núi hái rau dại một mình.” Dứt lời, còn che mặt bắt đầu khóc.
Nương? Hái rau dại?
Văn Khê nhìn nhìn bàn tay của mình, nhỏ bé, gầy gò, lại nhìn y phục mình mặc, vết vá lớn đè lên vết vá nhỏ, lẽ nào, mình xuyên không rồi?
Vào lúc nàng nghi ngờ khó hiểu, trong đầu bỗng truyền đến kỳ ức không thuộc về nàng.
Nguyên chủ cũng tên Văn Khê, là một cô nương nhà nông ở một thôn nhỏ tại vùng sát biên cương của Đông Thần Quốc, mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng gia đình lại hòa thuận, lần này là vì tổ phụ tổ mẫu đồng thời ngã bệnh, vì để xem bệnh cho hai người họ, tất cả tiền tích góp trong nhà đều đã dùng hết, đã đói đến mức không còn gì để ăn, vì để giúp gia đình giải quyết bữa ăn nên nàng ấy đi hái chút rau dại, không ngờ lại bị ngã từ trên sườn núi xuống.
Thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên cơ thể vốn đã yếu ớt, vừa bị thương một cái liền đi đời nhà ma, sau đó linh hồn của bản thân vừa vặn xuyên không đến thân thể nàng ấy.
Nàng là bác sĩ, là một người theo chủ nghĩa vô thần.
Tuyệt đối sẽ không tin cái loại chuyện mượn xác hoàn hồn như này.
Nhưng khi chuyện thật sự xảy ra trên người mình, ngoại trừ sự kinh ngạc, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
“Khê Nhi, con sao vậy, sao lại không nói gì? Con đừng dọa nương!” Lâm Huệ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nữ nhi, nhất thời hoảng hốt, lẽ nào bị ngã đến ngốc luôn rồi.
Bà vội vàng chạy ra ngoài gọi người đến: “Cha nó ơi, ông mau đến đây xem này! Khê Nhi! Khê Nhi con bé…”
Văn Khang đang sửa cái cuốc ở trong sân, nghe tiếng khóc gọi của thê tử, bèn mau chóng chạy vào trong: “Khê Nhi xảy ra chuyện gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa xoay người, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, còn chưa chờ nàng lục tìm thuốc trong giỏ, thì người đã ngất đi.
Không biết qua bao lâu, âm thanh ồn ào bên ngoài làm nàng tỉnh lại.
Ai vậy! Ở đó ồn ào cái gì thế?
Văn Khê từ từ mở mắt, một mái nhà tranh lủng lỗ đập vào tầm mắt.
Đây là nơi nào?
Mình bị ngất đi, được người khác cứu sao?
Còn chưa chờ nàng nói chuyện, đã bị người khác ôm vồ lấy: “Khê Nhi! Khê Nhi của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Chuyện gì đây? Người này là ai vậy?
“Khê Nhi, con cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Phụ nhân buông nàng ra, lo lắng nói: “Là nương không tốt, không nên để con lên núi hái rau dại một mình.” Dứt lời, còn che mặt bắt đầu khóc.
Nương? Hái rau dại?
Văn Khê nhìn nhìn bàn tay của mình, nhỏ bé, gầy gò, lại nhìn y phục mình mặc, vết vá lớn đè lên vết vá nhỏ, lẽ nào, mình xuyên không rồi?
Vào lúc nàng nghi ngờ khó hiểu, trong đầu bỗng truyền đến kỳ ức không thuộc về nàng.
Nguyên chủ cũng tên Văn Khê, là một cô nương nhà nông ở một thôn nhỏ tại vùng sát biên cương của Đông Thần Quốc, mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng gia đình lại hòa thuận, lần này là vì tổ phụ tổ mẫu đồng thời ngã bệnh, vì để xem bệnh cho hai người họ, tất cả tiền tích góp trong nhà đều đã dùng hết, đã đói đến mức không còn gì để ăn, vì để giúp gia đình giải quyết bữa ăn nên nàng ấy đi hái chút rau dại, không ngờ lại bị ngã từ trên sườn núi xuống.
Thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên cơ thể vốn đã yếu ớt, vừa bị thương một cái liền đi đời nhà ma, sau đó linh hồn của bản thân vừa vặn xuyên không đến thân thể nàng ấy.
Nàng là bác sĩ, là một người theo chủ nghĩa vô thần.
Tuyệt đối sẽ không tin cái loại chuyện mượn xác hoàn hồn như này.
Nhưng khi chuyện thật sự xảy ra trên người mình, ngoại trừ sự kinh ngạc, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
“Khê Nhi, con sao vậy, sao lại không nói gì? Con đừng dọa nương!” Lâm Huệ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nữ nhi, nhất thời hoảng hốt, lẽ nào bị ngã đến ngốc luôn rồi.
Bà vội vàng chạy ra ngoài gọi người đến: “Cha nó ơi, ông mau đến đây xem này! Khê Nhi! Khê Nhi con bé…”
Văn Khang đang sửa cái cuốc ở trong sân, nghe tiếng khóc gọi của thê tử, bèn mau chóng chạy vào trong: “Khê Nhi xảy ra chuyện gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro