Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Xuyên Không (Hạ...

Y Quân

2024-11-08 02:36:43

“Con bé, con bé… hình như Khê Nhi bị ngốc rồi…” Lâm Huệ che mặt khóc nói.

Văn Khang chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Cha nương vừa mới ngã bệnh, mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, nữ nhi của mình lại bị ngốc, lẽ nào ông trời thật sự không cho bọn họ con đường sống sao?

Hai chân Văn Khang run rẩy, đi đến trước mặt Văn Khê, giọng khàn khàn nói: “Khê Nhi, có còn nhận ra cha không?”

Vừa nãy Văn Khê đã lấy lại tinh thần rồi, chỉ là không kịp gọi Lâm Huệ lại.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe của Văn Khang và Lâm Huệ, trong lòng nàng lại có cảm giác đau đớn không nói nên lời, thì ra đây chính là cảm giác của người thân sao?

Trước đây mình chỉ có sư phụ, tuy nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ cũng vô cùng thương yêu mình, nhưng thời gian nghiên cứu y thuật và học tập vẫn nhiều hơn, chưa từng thật sự trải qua cảm giác được quan tâm và ấm áp của gia đình.

Bây giờ, trước mắt là những người thân thật sự, tâm tình hoàn toàn khác.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, mặc dù nhà nghèo, bản thân còn là nữ nhi, nhưng người trong gia đình không hề khắt khe với nàng ấy, ngược lại còn vô cùng yêu thương chiều chuộng.

Hai người thấy nữ nhi cười với bọn họ, nhưng lại không nói chuyện, trái tim lập tức rơi tọt xuống đáy vực, xem ra, nữ nhi của mình thật sự đã bị ngốc rồi.

Văn Khang suy sụp ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng: “Xong rồi…”

Nước mắt của Lâm Huệ lại càng rơi nhiều hơn.

“Cha, nương.”

Tiểu cô nương giòn giã gọi bọn họ, tiếng khóc trong nhà nhất thời dừng lại.

Văn Khang và Lâm Huệ cùng lúc nhìn về phía nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Khang run lẩy bẩy hỏi: “Khê Nhi, con gọi ta là gì?”

“Là cha đó!” Văn Khê cười nói: “Khê Nhi không ngốc, chỉ là ngã ngất đi vừa mới tỉnh dậy, có hơi mơ màng một chút.”

Lâm Huệ lại ôm chầm lấy nàng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Khê Nhi không sao!”

Người mẫu thân này của mình, sao cứ hở một chút là lại ôm ấp vậy.

Mình lớn đến hai mươi mấy tuổi trời cũng chưa từng bị người khác ôm.

Thật sự không quen.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”

Văn Khang vỗ về thê tử, lại vỗ vỗ nữ nhi, trái tim rơi xuống đáy vực lại trở về vị trí ban đầu.

“Cha! Cha!”

Trong sân truyền đến một âm thanh non nớt.

Văn Khê chớp chớp mắt, dựa theo ký ức, nguyên chủ còn có một đệ đệ, mới ba tuổi, chắc là cậu bé này rồi.

Quả nhiên, một “chú khỉ nhỏ” gầy bé chạy vào.

“Tỷ tỷ tỉnh rồi!”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Số ký tự: 0