Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ
Chương 31
2024-10-04 11:16:02
Bên trong đại sảnh.
Lục Đình thấy bạn bè xung quanh bỗng chốc ồn ào, lúc này cô ta mới nhấc mí mắt lên, len lén liếc một cái về phía người đàn ông tuấn mỹ cách đó không xa.
Trong lòng không nhịn được nghĩ, Bùi Nghiêu sẽ không sẽ thật có ý với cô ta đấy chứ?
Trong lúc Lục Đình còn đang suy nghĩ rối rắm, đột nhiên phát hiện âm thanh nói chuyện xung quanh dần dần biến mất, không ít người ánh mắt đều hướng về phía sau cô ta.
Lục Đình có chút kỳ quái quay đầu nhìn lại, phút chốc, hàm răng cô ta khẽ cắn chặt.
Kiều Uẩn mặc lễ phục xanh lam được chế tác tinh xảo, bước chân giẫm lên từng bậc cầu thang mà bước xuống tới, mỗi một bước cô đi, mọi người có mặt tại đây đều không thể rời mắt.
Không thể không thừa nhận, Kiều Uẩn quá xinh đẹp.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật thượng đế tỉ mỉ tạo ra, ngũ quan tương xứng, tinh xảo lại xinh đẹp.
Nhìn từ phía xa, trông cô càng toát ra vẻ lạnh lùng, lông mi dài bị đèn thủy tinh phủ lên một ánh vàng kim nhạt, lúc cô bước đi giống như cánh hồ điệp đang khẽ chuyển động.
Thật xinh đẹp!
Thực sự xinh đẹp đến nỗi không một ai có thể rời ánh mắt đi.
"Nhìn những người này xem, thật đúng là không có kiến thức."
Đi theo phía sau Kiều Uẩn xuống lầu chính là Lệ Miểu, cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Uẩn, tròng mắt cô ấy đều muốn rơi xuống mặt đất.
Bây giờ thấy mọi người đều có loại biểu hiện này, cô ấy liền yên tâm.
Không phải là cô ấy chưa từng thấy qua việc đời, là Kiều Uẩn quá biến thái, bất quá là thay quần áo khác, kia khí chất liền hoàn toàn nghịch thiên.
Lệ Miểu vuốt lại trái tim đang đập loạn cào cào, ôi mẹ nó, kém chút nữa liền bị uốn cong.
"Cậu xem vẻ mặt của Lục Đình đi." Lệ Miểu nhỏ giọng nói: "Quá đặc sắc, xấu hổ chết cô ta."
Kiều Uẩn nhàn nhạt liếc mắt một cái thấy rõ ngũ quan đều muốn vặn vẹo của Lục Đình, không nói gì.
Cô thật sự không thích mấy loại yến hội như thế này, nhưng không muốn ba mẹ cô suy nghĩ nhiều.
Cho nên sau khi xuống tới, cô phát hiện quả thật có chút không thích ứng được.
Vì thế Kiều Uẩn đi đến góc, ngồi xuống.
Ngẩn người ~
Lệ Miểu sờ sờ cái mũi, cảm thấy không nên phá vỡ suy nghĩ của tiên nữ, liền chạy trở về bên cạnh ba mẹ mình.
Nghĩ nghĩ, cô lén lấy điện thoại chụp trộm một bức ảnh của Kiều Uẩn, gửi cho anh trai đại ma vương.
【 Anh, mau nhìn đây chính là nữ thần mới của em. 】
Lệ Hàn Châu đang ở công ty lúc này mở điện thoại, tầm mắt dừng lại bên trên tấm ảnh, một hồi lâu đều dời không ra.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lệ Miểu rất kém cỏi, chỉ chụp tới gò má, nhưng như vậy cũng có thể làm cho Lệ Hàn Châu cảm thấy kinh diễm.
Anh híp híp mắt, chậm rãi đem Kiều Uẩn đánh giá một vòng.
Một lát sau, tựa hồ là cảm thấy không khí nặng nề, anh nâng ngón tay thon dài lên, kéo lỏng một chút vạt áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy có chút hối hận vì đã không tới đó.
Mà bên này, bạn bè ở bên cạnh Lục Đình lại bắt đầu ồn ào thi nhau lên tiếng.
"Người này là ai vậy? Lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi, Đình Đình là họ hàng của nhà cậu sao?"
"Này giá trị nhan sắc cũng quá cao, nếu là ở trường học của tôi, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi."
Đối với những người xinh đẹp, đại đa số mọi người sẽ theo bản năng đều có hảo cảm, đặc biệt là Kiều Uẩn còn có giá trị nhan sắc nghịch thiên như vậy.
Lục Đình hàm răng đều muốn cắn nát, thật vất vả mới đem tâm tình bình phục thoải mái lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ: "Đây chính là chị gái của mình, đương nhiên xinh đẹp rồi."
". . ."
Trong lúc nhất thời, xung quanh chợt an tĩnh lại.
Xấu hổ!
Không khí thực xấu hổ!
Nghĩ đến lời nói lúc trước bọn họ đánh giá về Kiều Uẩn, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, nếu như Kiều Uẩn là một người xấu xí thô bỉ, thì các cô là cái gì?
Không phải con người sao?
Tê, trên mặt mỗi người có chút đau?
Qua một hồi lâu, mới có người khó khăn lên tiếng làm dịu không khí.
"Ha ha, lớn lên cũng cứ như vậy đi."
Tôi có tội, tôi không nên vũ nhục tiên nữ.
"Hôm nay cô ta lại không là nhân vật chính, trang điểm như vậy xem ra là cố ý đi."
Nhưng đúng là thật xinh đẹp.
Mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng lại không khỏi đem Lục Đình cùng Kiều Uẩn ra so sánh.
Một cái là thiên kim tiểu thư từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, một cái là đứa bé lớn lên từ nông thôn.
Vì cái gì khác biệt lại lớn như vậy?
Quả nhiên huyết thống cũng rất quan trọng.
Lục Đình thấy bạn bè xung quanh bỗng chốc ồn ào, lúc này cô ta mới nhấc mí mắt lên, len lén liếc một cái về phía người đàn ông tuấn mỹ cách đó không xa.
Trong lòng không nhịn được nghĩ, Bùi Nghiêu sẽ không sẽ thật có ý với cô ta đấy chứ?
Trong lúc Lục Đình còn đang suy nghĩ rối rắm, đột nhiên phát hiện âm thanh nói chuyện xung quanh dần dần biến mất, không ít người ánh mắt đều hướng về phía sau cô ta.
Lục Đình có chút kỳ quái quay đầu nhìn lại, phút chốc, hàm răng cô ta khẽ cắn chặt.
Kiều Uẩn mặc lễ phục xanh lam được chế tác tinh xảo, bước chân giẫm lên từng bậc cầu thang mà bước xuống tới, mỗi một bước cô đi, mọi người có mặt tại đây đều không thể rời mắt.
Không thể không thừa nhận, Kiều Uẩn quá xinh đẹp.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật thượng đế tỉ mỉ tạo ra, ngũ quan tương xứng, tinh xảo lại xinh đẹp.
Nhìn từ phía xa, trông cô càng toát ra vẻ lạnh lùng, lông mi dài bị đèn thủy tinh phủ lên một ánh vàng kim nhạt, lúc cô bước đi giống như cánh hồ điệp đang khẽ chuyển động.
Thật xinh đẹp!
Thực sự xinh đẹp đến nỗi không một ai có thể rời ánh mắt đi.
"Nhìn những người này xem, thật đúng là không có kiến thức."
Đi theo phía sau Kiều Uẩn xuống lầu chính là Lệ Miểu, cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Uẩn, tròng mắt cô ấy đều muốn rơi xuống mặt đất.
Bây giờ thấy mọi người đều có loại biểu hiện này, cô ấy liền yên tâm.
Không phải là cô ấy chưa từng thấy qua việc đời, là Kiều Uẩn quá biến thái, bất quá là thay quần áo khác, kia khí chất liền hoàn toàn nghịch thiên.
Lệ Miểu vuốt lại trái tim đang đập loạn cào cào, ôi mẹ nó, kém chút nữa liền bị uốn cong.
"Cậu xem vẻ mặt của Lục Đình đi." Lệ Miểu nhỏ giọng nói: "Quá đặc sắc, xấu hổ chết cô ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uẩn nhàn nhạt liếc mắt một cái thấy rõ ngũ quan đều muốn vặn vẹo của Lục Đình, không nói gì.
Cô thật sự không thích mấy loại yến hội như thế này, nhưng không muốn ba mẹ cô suy nghĩ nhiều.
Cho nên sau khi xuống tới, cô phát hiện quả thật có chút không thích ứng được.
Vì thế Kiều Uẩn đi đến góc, ngồi xuống.
Ngẩn người ~
Lệ Miểu sờ sờ cái mũi, cảm thấy không nên phá vỡ suy nghĩ của tiên nữ, liền chạy trở về bên cạnh ba mẹ mình.
Nghĩ nghĩ, cô lén lấy điện thoại chụp trộm một bức ảnh của Kiều Uẩn, gửi cho anh trai đại ma vương.
【 Anh, mau nhìn đây chính là nữ thần mới của em. 】
Lệ Hàn Châu đang ở công ty lúc này mở điện thoại, tầm mắt dừng lại bên trên tấm ảnh, một hồi lâu đều dời không ra.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lệ Miểu rất kém cỏi, chỉ chụp tới gò má, nhưng như vậy cũng có thể làm cho Lệ Hàn Châu cảm thấy kinh diễm.
Anh híp híp mắt, chậm rãi đem Kiều Uẩn đánh giá một vòng.
Một lát sau, tựa hồ là cảm thấy không khí nặng nề, anh nâng ngón tay thon dài lên, kéo lỏng một chút vạt áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy có chút hối hận vì đã không tới đó.
Mà bên này, bạn bè ở bên cạnh Lục Đình lại bắt đầu ồn ào thi nhau lên tiếng.
"Người này là ai vậy? Lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi, Đình Đình là họ hàng của nhà cậu sao?"
"Này giá trị nhan sắc cũng quá cao, nếu là ở trường học của tôi, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi."
Đối với những người xinh đẹp, đại đa số mọi người sẽ theo bản năng đều có hảo cảm, đặc biệt là Kiều Uẩn còn có giá trị nhan sắc nghịch thiên như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Đình hàm răng đều muốn cắn nát, thật vất vả mới đem tâm tình bình phục thoải mái lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ: "Đây chính là chị gái của mình, đương nhiên xinh đẹp rồi."
". . ."
Trong lúc nhất thời, xung quanh chợt an tĩnh lại.
Xấu hổ!
Không khí thực xấu hổ!
Nghĩ đến lời nói lúc trước bọn họ đánh giá về Kiều Uẩn, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, nếu như Kiều Uẩn là một người xấu xí thô bỉ, thì các cô là cái gì?
Không phải con người sao?
Tê, trên mặt mỗi người có chút đau?
Qua một hồi lâu, mới có người khó khăn lên tiếng làm dịu không khí.
"Ha ha, lớn lên cũng cứ như vậy đi."
Tôi có tội, tôi không nên vũ nhục tiên nữ.
"Hôm nay cô ta lại không là nhân vật chính, trang điểm như vậy xem ra là cố ý đi."
Nhưng đúng là thật xinh đẹp.
Mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng lại không khỏi đem Lục Đình cùng Kiều Uẩn ra so sánh.
Một cái là thiên kim tiểu thư từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, một cái là đứa bé lớn lên từ nông thôn.
Vì cái gì khác biệt lại lớn như vậy?
Quả nhiên huyết thống cũng rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro