Chương 7
2024-09-21 22:12:29
Cô nhìn hắn đang chờ câu trả lời, xác thực được không phải là mình nghe nhầm, tuy trong lòng cảm thấy hơi cổ quái nhưng vẫn mở miệng.
"Cũng ổn"
"Vậy thì được"
Trình Mộ Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, đợi cô ăn xong liền đứng dậy dọn chén bát đi rửa, Nam Duệ Dung mồm chữ O, hai mắt trợn trắng, mình đây là đang chứng kiến tổng tài bạc tỷ tương lai rửa bát!
"Duệ Dung, cậu thấy tớ thế nào, xinh không?"
Cô nhìn khuôn mặt quan sát một lượt, tóc được tết hai bên tỉ mỉ gọn gàng, trên đầu còn kẹp nơ màu hồng, môi đánh chút son mọi hôm đã khả ái xinh xắn hôm nay lại thêm mấy phần nổi bật.
"Ồ, đúng là rất xinh nha, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy?"
Nghi Tiểu Mễ đánh vào tay cô một cái.
"Cậu á, biết rồi còn bắt chính miệng tớ nói ra à?"
Nói rồi cô ghé sát tai Nam Duệ Dung thì thầm.
"Tớ nghe nói gu của Vĩnh Hầu Bạc là con gái bím tóc hai bên, nên hôm nay đã đặc biệt dậy từ rất sớm đó"
Nam Duệ Dung nhìn Nghi Tiểu Mễ, thời cảm nắng đúng là tươi đẹp a, khao khát trong sáng, cảm xúc nồng nhiệt đầu đời thật khiến người khác khó quên, kiếp trước cô một lòng cắm đầu cắm cổ học hành, cái tư vị tình yêu đầu đời của tuổi học trò kia cô chỉ biết ngưỡng mộ.
Tiết thể dục nhanh chóng đến, Nghi Tiểu Mễ hưng phấn vào nhà vệ sinh chải chuốt một lần nữa mới ra ngoài sân, thay xong đồ thể dục cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, áo phông trắng cọc tay có in logo trường và quần dài vải siu rộng rãi.
Lúc đi ra ngoài, sân thể dục đã nhiều người đến, sân khá là rộng, ước chừng có hai sân cỏ nhân tạo và hai sân bóng rổ, cạnh sân có trồng hai hàng cây lớn, những tán lá phủ đầy thành diện tích lớn, đứng dưới bóng cây thì không có gì mát bằng, Nghi Tiểu Mễ kéo cô ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, chỗ này lát nữa mấy người Vĩnh Hầu Bạc sẽ đi qua.
"Cậu có cần phải khẩn trương tới mức đó không?"
"Có chứ! Đây là lần đầu tiên tớ được học chung với cậu ấy đó, hồi hộp chết mất"
"Cậu có muốn uống chút nước cho đỡ hồi hộp không? Tớ đi mua"
"Được được, tớ rất cần"
Cô không khỏi âm thầm cảm thán, nhiệt huyết của tuổi học sinh lợi hại thế này sao! Nhìn Nam Duệ Dung đi, Tiểu Mễ vuốt ngực điều chỉnh lại tâm trạng ngồi thẳng lưng, trông vô cùng trịnh trọng,
"Dô\~Ở đây có tóc hai tím nè"
"Còn cái kẹp nơ màu hồng nữa!"
"Không phải chứ Tạ Ôn, có người tin vào bài viết lá cải của cậu kìa"
Nghi Tiểu Mễ khuôn mặt tái mét nhìn ba người trước mắt, người được gọi là Tạ Ôn đứng giữa, nhan sắc xinh đẹp lấn áp vẻ thanh tú của Tiểu Mễ, cô ta nhìn một lượt như đang đánh giá người trước mặt, môi mỏng khẽ cười, nụ cười đầy chế giễu.
"Bộ không ai nói với cậu, trước khi theo đuổi người nào đó phải về soi gương trước hả?"
"Tôi,..."
Nghi Tiểu Mễ bặm chặt môi, hai tay nắm chặt lấy góc áo, xấu hổ tới mức nước mắt lưng tròng, hai người đi cùng Tạ Ôn dáng vẻ giễu cợt nắm lấy bím tóc nghịch.
"Bím thật ra cũng đẹp đấy! Hay là cậu cho tôi mượn nhé, tôi dùng xong liền trả, thế nào?"
Cô ta vừa nói vừa nâng cái kéo lên đe dọa, nhìn cô gái sợ sệt tái xanh mặt mày trong nụ cười lại càng sâu, Nghi Tiểu Mễ dù sợ sệt nhưng cũng không dám phản kháng, Tạ Ôn là con gái của trùm xã hội đen ở thành phố này, đến cả hiệu trưởng cũng phải mắt nhắm mắt mở không nhìn thấy hành vi bạo lực học đường của cô ta.
Tạ Ôn tuy là học sinh với thành tích kém nhưng lại rất siêng năng tới trường, mỗi tội thường xuyên cúp tiết đi chơi, cô ta trở thành nổi ám ảnh của bao nhiêu học sinh trong trường vì những chiêu trò bạo lực, Nghi Tiểu Mễ trước giờ chỉ nghe lời đồn, không ngờ hôm nay chính mình lại trở thành nạn nhân.
Còn không phải tại mình quá ngu ngốc tin vào mấy bài đăng trên diễn đàn trường thì đâu tới mức này, giờ chỉ có thể nằm im chịu trận chờ thầy cô mau tới thôi.
"Các cậu đang làm cái trò gì vậy?"
Nam Duệ Dung từ xa đã thấy đám đông vây quanh chỗ mình ngồi, đến khi len vào bên trong liền thấy Tiểu Mễ đang bị người ta nắm lấy bím tóc, cái kéo dí sát bên như đang muốn cắt nó đi, cô nhíu mày lên tiếng.
Tạ Ôn xoay người.
"Bọn tao làm gì thì có liên quan gì tới mày à?"
"Có liên quan, cô ấy là bạn tôi"
Nghi Tiểu Mễ sợ liên lụy tới cô, vội vàng lên tiếng.
"Cô ấy là học sinh mới chuyển tới, không biết gì cả!"
"Dô\~Học sinh mới tới à, thảo nào"
"Mấy cậu muốn làm gì cậu ấy?"
"Nếu mày còn muốn lo chuyện bao đồng, thì cái tao cắt không phải bím tóc của con này mà là cái đuôi ngựa của mày đấy!"
"Thầy tới! Thầy tới!"
Một giọng nam cất to lên, xé rách bầu không khí căng cứng như dây đàn, Tạ Ôn hừ mạnh bỏ đi, Nghi Tiểu Mễ lúc này đã khóc tới nước mắt dàn dụa, Nam Duệ Dung đi tới khẽ vỗ vai an ủi.
"Cảm ơn cậu Duệ Dung, nhưng mà cậu không nên làm như thế, bọn họ sẽ ghim cậu đấy"
"Không sao đâu, cậu thấy có ổn không? Hay là xin thầy nghỉ tiết này đi"
"Ừm"
Nhìn Nghi Tiểu Mễ lủi thủi một mình đi tới phòng vệ sinh, đến lúc cô quay đầu lại liền thấy Trình Mộ Ngôn cùng một nhóm bạn vừa vào sân, khoảng khắc này Tiểu Mễ đã cất công chờ đợi biết bao lâu cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.
"Cũng ổn"
"Vậy thì được"
Trình Mộ Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, đợi cô ăn xong liền đứng dậy dọn chén bát đi rửa, Nam Duệ Dung mồm chữ O, hai mắt trợn trắng, mình đây là đang chứng kiến tổng tài bạc tỷ tương lai rửa bát!
"Duệ Dung, cậu thấy tớ thế nào, xinh không?"
Cô nhìn khuôn mặt quan sát một lượt, tóc được tết hai bên tỉ mỉ gọn gàng, trên đầu còn kẹp nơ màu hồng, môi đánh chút son mọi hôm đã khả ái xinh xắn hôm nay lại thêm mấy phần nổi bật.
"Ồ, đúng là rất xinh nha, hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy?"
Nghi Tiểu Mễ đánh vào tay cô một cái.
"Cậu á, biết rồi còn bắt chính miệng tớ nói ra à?"
Nói rồi cô ghé sát tai Nam Duệ Dung thì thầm.
"Tớ nghe nói gu của Vĩnh Hầu Bạc là con gái bím tóc hai bên, nên hôm nay đã đặc biệt dậy từ rất sớm đó"
Nam Duệ Dung nhìn Nghi Tiểu Mễ, thời cảm nắng đúng là tươi đẹp a, khao khát trong sáng, cảm xúc nồng nhiệt đầu đời thật khiến người khác khó quên, kiếp trước cô một lòng cắm đầu cắm cổ học hành, cái tư vị tình yêu đầu đời của tuổi học trò kia cô chỉ biết ngưỡng mộ.
Tiết thể dục nhanh chóng đến, Nghi Tiểu Mễ hưng phấn vào nhà vệ sinh chải chuốt một lần nữa mới ra ngoài sân, thay xong đồ thể dục cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, áo phông trắng cọc tay có in logo trường và quần dài vải siu rộng rãi.
Lúc đi ra ngoài, sân thể dục đã nhiều người đến, sân khá là rộng, ước chừng có hai sân cỏ nhân tạo và hai sân bóng rổ, cạnh sân có trồng hai hàng cây lớn, những tán lá phủ đầy thành diện tích lớn, đứng dưới bóng cây thì không có gì mát bằng, Nghi Tiểu Mễ kéo cô ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, chỗ này lát nữa mấy người Vĩnh Hầu Bạc sẽ đi qua.
"Cậu có cần phải khẩn trương tới mức đó không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chứ! Đây là lần đầu tiên tớ được học chung với cậu ấy đó, hồi hộp chết mất"
"Cậu có muốn uống chút nước cho đỡ hồi hộp không? Tớ đi mua"
"Được được, tớ rất cần"
Cô không khỏi âm thầm cảm thán, nhiệt huyết của tuổi học sinh lợi hại thế này sao! Nhìn Nam Duệ Dung đi, Tiểu Mễ vuốt ngực điều chỉnh lại tâm trạng ngồi thẳng lưng, trông vô cùng trịnh trọng,
"Dô\~Ở đây có tóc hai tím nè"
"Còn cái kẹp nơ màu hồng nữa!"
"Không phải chứ Tạ Ôn, có người tin vào bài viết lá cải của cậu kìa"
Nghi Tiểu Mễ khuôn mặt tái mét nhìn ba người trước mắt, người được gọi là Tạ Ôn đứng giữa, nhan sắc xinh đẹp lấn áp vẻ thanh tú của Tiểu Mễ, cô ta nhìn một lượt như đang đánh giá người trước mặt, môi mỏng khẽ cười, nụ cười đầy chế giễu.
"Bộ không ai nói với cậu, trước khi theo đuổi người nào đó phải về soi gương trước hả?"
"Tôi,..."
Nghi Tiểu Mễ bặm chặt môi, hai tay nắm chặt lấy góc áo, xấu hổ tới mức nước mắt lưng tròng, hai người đi cùng Tạ Ôn dáng vẻ giễu cợt nắm lấy bím tóc nghịch.
"Bím thật ra cũng đẹp đấy! Hay là cậu cho tôi mượn nhé, tôi dùng xong liền trả, thế nào?"
Cô ta vừa nói vừa nâng cái kéo lên đe dọa, nhìn cô gái sợ sệt tái xanh mặt mày trong nụ cười lại càng sâu, Nghi Tiểu Mễ dù sợ sệt nhưng cũng không dám phản kháng, Tạ Ôn là con gái của trùm xã hội đen ở thành phố này, đến cả hiệu trưởng cũng phải mắt nhắm mắt mở không nhìn thấy hành vi bạo lực học đường của cô ta.
Tạ Ôn tuy là học sinh với thành tích kém nhưng lại rất siêng năng tới trường, mỗi tội thường xuyên cúp tiết đi chơi, cô ta trở thành nổi ám ảnh của bao nhiêu học sinh trong trường vì những chiêu trò bạo lực, Nghi Tiểu Mễ trước giờ chỉ nghe lời đồn, không ngờ hôm nay chính mình lại trở thành nạn nhân.
Còn không phải tại mình quá ngu ngốc tin vào mấy bài đăng trên diễn đàn trường thì đâu tới mức này, giờ chỉ có thể nằm im chịu trận chờ thầy cô mau tới thôi.
"Các cậu đang làm cái trò gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Duệ Dung từ xa đã thấy đám đông vây quanh chỗ mình ngồi, đến khi len vào bên trong liền thấy Tiểu Mễ đang bị người ta nắm lấy bím tóc, cái kéo dí sát bên như đang muốn cắt nó đi, cô nhíu mày lên tiếng.
Tạ Ôn xoay người.
"Bọn tao làm gì thì có liên quan gì tới mày à?"
"Có liên quan, cô ấy là bạn tôi"
Nghi Tiểu Mễ sợ liên lụy tới cô, vội vàng lên tiếng.
"Cô ấy là học sinh mới chuyển tới, không biết gì cả!"
"Dô\~Học sinh mới tới à, thảo nào"
"Mấy cậu muốn làm gì cậu ấy?"
"Nếu mày còn muốn lo chuyện bao đồng, thì cái tao cắt không phải bím tóc của con này mà là cái đuôi ngựa của mày đấy!"
"Thầy tới! Thầy tới!"
Một giọng nam cất to lên, xé rách bầu không khí căng cứng như dây đàn, Tạ Ôn hừ mạnh bỏ đi, Nghi Tiểu Mễ lúc này đã khóc tới nước mắt dàn dụa, Nam Duệ Dung đi tới khẽ vỗ vai an ủi.
"Cảm ơn cậu Duệ Dung, nhưng mà cậu không nên làm như thế, bọn họ sẽ ghim cậu đấy"
"Không sao đâu, cậu thấy có ổn không? Hay là xin thầy nghỉ tiết này đi"
"Ừm"
Nhìn Nghi Tiểu Mễ lủi thủi một mình đi tới phòng vệ sinh, đến lúc cô quay đầu lại liền thấy Trình Mộ Ngôn cùng một nhóm bạn vừa vào sân, khoảng khắc này Tiểu Mễ đã cất công chờ đợi biết bao lâu cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro