Không Nỡ Buông Tay

Rời đi

2024-09-17 15:34:27

Chu Nhược Đan nghe rõ lời mỉa mai trong câu nói kia.Cô không thay đổi sắc mặt,chủ ý đặt trên người cậu nhóc đang ngồi đó. Không hiểu sao cậu nhóc luôn lườm cô.

Khoan để ý để nó,cô liền cười nhẹ đáp lại Tô Khanh.

Hai chị em cháu là con gái nhà họ Chu,bác hẳn đã biết nên có lẽ quên mất đó ạ. Tụi cháu được bác trai giúp đỡ nên ở đây đến khi tốt nghiệp.À ra vậy.Tô Khanh giả bộ như đã biết liền quay về hướng quản gia.

-Tôi có việc nên đi trước. Tiểu Diễn sẽ ở lại đây vài ngày.

Nói xong bà quay sang rút bài tờ viền trong ví đưa cho cậu nhóc. Từ cử chỉ đến hành động đều nhuần nhuyễn như một thói quen.

Ở đây chơi cùng anh trai đi,mẹ bận xong sẽ đến đón con.Vầng ạ.Gương mặt cậu nhóc vẫn luôn điểm đạm ngồi yên ở đó. Cho đến lúc không còn thấy bóng lưng của mẹ thì cậu nhóc mới rời khỏi ghế.

Liền xem hai họ Chu là người hầu mà ra lệnh.

-Hai chị lên gọi anh trai tôi dậy đi.

Chỉ là cậu nhóc bốn tuổi mà đã vênh váo như thế.Chu Nhược Điểm khó kiềm chế được mà đi đến trước mặt cậu nhóc.

-Nhóc vừa sai bảo ai?

Quản gia thấy thế liền đi qua che chắn trước mặt Đinh Hạc Diễn.Giọng điệu luôn giữ đúng ngữ điệu tiếp đãi khách.

-Hai cô về phòng đi.

Chu Nhược Đan kéo cánh tay của Chu Nhược Điềm, khẽ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Chúng ta về phòng.

Đinh Hạc Diễn bĩu môi dựa lưng nhỏ vào ghế.Dù mới bốn tuổi nhưng tính tình hệt ông cụ non. Phải công nhận gen của Tô Khanh quá mạnh,từ lớn đến bé đều là cái khí thế cao ngạo này.

Quản Gia thở dài rồi quay sang nhìn cậu chủ nhỏ.Nói trắng ra cậu bé sẽ không là gì ở căn nhà này. Cả Thẩm Gia đều là gia tài của ông chủ.Còn Đinh Hạc Diễn lại là con của vợ cũ cùng người đàn ông khác.Tất nhiên làm gì được bọn họ cung kính như chủ.

Nhưng mà Thẩm Lạc Dịch không nghĩ thế,anh xem thằng bé này như em ruột.Chính vì thế, trên dưới đều cứ như vậy mà phục vụ luôn tiểu tổ tông này.

Ông biết cậu nhóc tinh ranh nên không làm phiền cậu nhóc.Liền để mặc cậu bé ngồi đó,còn mình rời đi xử lý tiếp công việc trong nhà.

Đinh Hạc Diễn láu lỉnh nhìn xung quanh,rồi lại nhanh nhẹn nhảy xuống ghế.Tay nhỏ vẫn cầm mấy tờ tiền mẹ vừa đưa.

Cậu bé liền đi về hướng thang máy,tự nhấn số tầng rồi đi vào. Tay kia cầm lấy cái gậy nhỏ người hầu chuẩn bị cho.Đề cậu dễ dàng nhấn nút số tầng.

Thẩm Gia quá lớn,có 10 tầng.Mỗi tầng đều là khu riêng biệt. Phòng của Thẩm Lạc Dịch nằm trên tầng 6.

Cậu bé lon ton chạy đến trước phòng của anh trai, vì chiều cao còn thấp nên không mở được cửa.Liền lấy di động trong túi gọi qu cho anh trai.

-Anh ơi, mở cửa.

Cậu bé chỉ nghe tiếng hừ nhẹ rồi liền tắt máy.Đinh Hạc Diễn lùi lại, đợi chờ cánh cửa mở ra.

Rất nhanh Thẩm Lạc Dịch đã đi ra mở cửa. Từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc.Anh đã dậy từ lâu,chỉ là ở trong phòng sửa soạn một chút.Hôm nay anh muốn đi đến Du Gia, muốn gặp bạn gái nhà anh.

Nào ngờ còn vướng thêm thằng nhóc này.Giọng điệu lạnh lùng vơi đi chút.

Mẹ đâu?Lại bỏ nhóc ở đây mấy ngày đây?Em không biết,anh hỏi mẹ đi.Phiền.Thẩm Lạc Dịch nói xong thì cúi xuống bế bổng cậu nhóc lên. Đinh Hạc Diễn trên người vẫn còn mùi thơm của sữa nên khá dễ ngửi.Anh liếc nhìn thằng bé một chút thì khó hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lớn như vầy còn cần người trông chừng?Em chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn học ở nhà trẻ.........

Y từ lớn mà anh nói chính là đã hiểu biết hơn những đứa trẻ khác. Thằng nhóc này cái gì cũng ranh, miệng lưỡi có khi còn trên tài cả anh.

Thầm Lạc Dịch lười để ý cậu nhóc. Anh bây giờ còn đang nghĩ cách dỗ bạn gái đây.Thế là liền đem theo cái đuôi này đi tìm Du Giản Mẫn.

Ngồi bên trong xe,cậu nhóc luôn để ý đền tâm tình của anh trai. Giọng nói non nớt nhưng ngữ điệu lại y chang người lớn.

-Anh bị bạn gái giận hả?Mặt mày thối như thế.

Thẩm Lạc Dịch co giật khoe môi.

Học đâu ra mấy từ đó?Em nghe mẹ nói, mỗi lần cha uống rượu về mẹ liền mắng cha như vậy.Anh chỉ nhìn cậu nhóc rồi không nói gì,bàn tay khẽ đưa lên vò đầu cậu nhóc một chút.

Chiếc Rolls Royce màu đen nhám dừng trước cánh cổng lớn nhà họ Du.Thẩm Lạc Dịch chợt sững lại mấy giây, toàn bộ cánh cửa của biệt thự đều đóng kín.

Ngay lúc này Cố Hằng như dự định mà từ căn đối diện đi qua.Anh đi đến chỗ của Thẩm Lạc Dịch,giọng điệu pha chút trào phúng cất lên.

-Bây giờ mới tìm đến? Tiểu Mẫn đã không ở đây nữa,cậu về cho.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Hằng.Chỉ vài ba câu thì anh sẽ tin chắc,huống chi Cố Hằng là người ghét anh ở cùng Du Giản Mẫn nhất.

Không ngoài dự đoán, Cố Hằng thấy rõ vẻ mặt cười khẩy kia của anh.Người này từng cử chỉ đến hành động đều lãnh đạm như thế.Ngay cả cách cười khẩy cũng khiến anh ngứa cả mắt.

-Cậu không tin thì cứ ở đây, tự mắt mình nhìn thì không phải sẽ rõ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0