Ướt gối
2024-09-20 15:16:40
Quả nhiên sau khi điều tra thì gia đình nhà họ Du đều chuyển ra nước ngoài.Thẩm Lạc Dịch không thể hiện chút cảm xúc nào ra bên ngoài.Không điên cuồng đi hỏi thăm địa chỉ hay cách thức liên lạc với cô.
Nếu cô đã nhất quyết rời đi như thế thì anh liền không quan tâm đến nữa.
Câu nói này dai dẳng mà vang lên trong đầu anh mỗi ngày.Kể từ ngày hôm đó cho đến nay đã là một tuần.Tần suất giấc ngủ của anh kém đi rất nhiều.
Thẩm Lạc Dịch thường xuyên giật mình dậy giữa đêm.Giữa đuôi lông mày dần nhíu lại, mồ hôi trên trán dễ nhại như vừa mới tắm xong.
Anh không thể nhớ rõ gì về giấc mơ kinh khủng kia.Chỉ lờ mờ nhớ được hình bóng của Du Giản Mẫn. Bàn tay chẳng chịt gân sờ loạn trên gối,xúc cảm ướt át truyền đến.
Trong tích tắc trên đôi gò má của anh lăn dài một giọt nước mắt.Gương mặt lạnh lùng chìm vào trong căn phòng tối,Thẩm Lạc Dịch đưa tay lên vắt ngang khuôn mặt của mình.Chất giọng khàn đặc có chút run.
-Du Giản Mẫn, em giỏi lắm. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi.
Thời gian nhập học ở thủ đô cũng đến.Hai chị em nhà họ Chu vẫn sống yên ấm tại Thẩm Gia.
Còn Thẩm Lạc Dịch sớm đã không còn ở Bình Thành. Anh dọn đến căn hộ trước đó đã thuê ở gần trường.
Hai năm học cứ thế mà trôi qua.Châu Tử học cùng trường với anh nên mỗi ngày đều như culi bám dính lấy Thẩm
Lạc Dịch.
Lúc này bọn họ ngồi trong quán cafe gần trường. Châu Tử nhìn dáng vẻ thanh cao kia thì liền thu lại ánh mắt. Từ lúc Du Giản Mẫn rời đi, người này liền sống khép kín hơn rất nhiều.
Cậu cũng không biết nên nói thế nào về sự thay đổi bất chợt này.
Ngồi chưa nóng mông thì đã có cô gái đi đến.Châu Tử hút một ngụm nước, đánh giá cô gái trước mắt.Xinh đẹp,yêu kiểu đặc biệt là đôi mắt rất sáng. Khoé môi Châu Tử liền kéo nhẹ, hiển nhiên biết rõ đáp án.
Chỉ cần đối phương có đôi mắt trong trẻo,sáng ngời thì Thẩm Lạc Dịch liền đồng ý thêm wechat. Hiển nhiên vì đôi mắt sáng ấy rất giống với Du Giản Mẫn. Chia tay rồi mà vẫn còn bị ám ảnh hình bóng bạn gái cũ như thế.
Thầm Lạc Dịch liền cho cô gái kia phương thức liên lạc,thấy người rời đi thì Châu Tử liền nói.
Đã là cô gái thứ 10 trong ngày rồi.Ước gì tớ được một phần của cậu.Cậu đẹp bằng tớ sao? 6Lạc Dịch, cậu vô sỉ nó vừa thôi.
Sau khi anh quay lại căn hộ của mình thì liền trở về dáng vẻ u uất. Thẩm Lạc Dịch mở màn hình di động lên,thiếu nữ cười rạng rỡ trong tấm hình vẫn luôn nhìn anh như vậy.
Thẩm Lạc Dịch rất ít khi cười.Thế nhưng chỉ cần một cái cười nhẹ thôi, liền đẹp điêu đứng.ngũ quan cương nghị sắc như đao, bởi vì đường cong bên khoé miệng mà mềm mại, làm cho anh không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.
Đinh Hạc Diễn từ trong phòng ngủ đi ra.Bây giờ cậu nhóc đã là học sinh lớp 1.Nhà của cậu ở gần đây nên việc đến tìm anh trai lại càng dễ dàng hơn.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi kia,cả quầng thâm thoát ẩn thoắt hiện dưới bọng mắt thì cậu nhóc liền lắc đầu.Chân nhỏ đi về phía của anh trai mà liếc mắt nhìn.
Quả nhiên anh trai lại ngắm chị gái trên di động. Kể từ năm ngoái cậu đã luôn để ý đến.Mỗi lần anh trai nhìn di động thật lâu thì sẽ là bức ảnh kia.
Đã lâu như thế mà cậu nhóc vẫn chưa từng gặp qua chị gái trong ảnh.Cậu nhóc nhiều lần hỏi nhưng anh trai đều làm ngơ.
Hiển nhiên cậu nhóc liền kết luận rằng người trong ảnh đã không còn.
Đinh Hạc Diễn liền bắt trước cha mà đưa tay xoa đầu anh trai.
-Anh trai đừng buồn, người mất rồi thì thôi. Anh có nhìn đến mòn điện thoại thì người cũng không về đầu.
88888880
Thẩm Lạc Dịch mím môi,câu đầu anh vẫn chưa nghe rõ chỉ nghe được đoạn sau.Anh lười hỏi lại nên nhàn nhạt cất giọng.
-Sẽ về.
Đinh Hạc Diễn rợn tóc gáy,không nghĩ đến anh trai lại ngu ngốc như vậy. Mẹ cậu nói,người mất sẽ không thể về được.Cậu liền học theo dáng vẻ bất lực của người lớn mà thở dài.
-Anh trai thật ngốc,mất đi rồi mới tiếc.
Con nít bây giờ đều hiểu rõ sự tình như thế sao?Rốt cuộc thì thằng nhóc này được nuôi dạy từ sách thiếu nhi hay sách người lớn thế không biết?
Thẩm Lạc Dịch không phản bác,quả nhiên lời của Tiểu Diễn rất đúng.Anh cụp mi mắt, buồn bực mà nhìn chằm chắm di động.
Thẩm Lạc Dịch ở trường đại học được ví như miếng mồi thơm ngon của phái nữ. Nếu nói phóng đại một chút thì hầu hết con gái của Đại Học B đều thích thầm anh.
Nhưng người này ngoài mặt lạnh lùng thì chẳng chứa ai vào mắt.Ngay cả Châu Tử cũng khó mà nhìn thấu được tâm tư sâu kín kia.
Chỉ khi nghe đến một chút tin tức về Du Giản Mẫn thì Thẩm Lạc Dịch mới cao thượng cho một ánh mắt.Ngay cả
Thịnh Nam cũng không ngờ đến,có một ngày Thẩm Lạc Dịch lại khổ sở vì tình như vậy.
Dù ngoài mặt trông anh vẫn bình đạm nhưng chỉ có bọn họ mới biết. Khi Thẩm Lạc Dịch uống say sẽ có dáng vẻ như nào, chỉ một mực gọi tên Du Giản Mẫn. Không chỉ một lần mà là rất rất nhiều lần như thế.
Chính vì vậy chỉ có Châu Tử cùng Thịnh Nam mới rõ. Rằng con người lạnh lùng này luy bạn gái cũ đến mức nào.Thiếu đường muốn gào khóc gọi tên con gái nhà người ta về.
Nếu cô đã nhất quyết rời đi như thế thì anh liền không quan tâm đến nữa.
Câu nói này dai dẳng mà vang lên trong đầu anh mỗi ngày.Kể từ ngày hôm đó cho đến nay đã là một tuần.Tần suất giấc ngủ của anh kém đi rất nhiều.
Thẩm Lạc Dịch thường xuyên giật mình dậy giữa đêm.Giữa đuôi lông mày dần nhíu lại, mồ hôi trên trán dễ nhại như vừa mới tắm xong.
Anh không thể nhớ rõ gì về giấc mơ kinh khủng kia.Chỉ lờ mờ nhớ được hình bóng của Du Giản Mẫn. Bàn tay chẳng chịt gân sờ loạn trên gối,xúc cảm ướt át truyền đến.
Trong tích tắc trên đôi gò má của anh lăn dài một giọt nước mắt.Gương mặt lạnh lùng chìm vào trong căn phòng tối,Thẩm Lạc Dịch đưa tay lên vắt ngang khuôn mặt của mình.Chất giọng khàn đặc có chút run.
-Du Giản Mẫn, em giỏi lắm. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi.
Thời gian nhập học ở thủ đô cũng đến.Hai chị em nhà họ Chu vẫn sống yên ấm tại Thẩm Gia.
Còn Thẩm Lạc Dịch sớm đã không còn ở Bình Thành. Anh dọn đến căn hộ trước đó đã thuê ở gần trường.
Hai năm học cứ thế mà trôi qua.Châu Tử học cùng trường với anh nên mỗi ngày đều như culi bám dính lấy Thẩm
Lạc Dịch.
Lúc này bọn họ ngồi trong quán cafe gần trường. Châu Tử nhìn dáng vẻ thanh cao kia thì liền thu lại ánh mắt. Từ lúc Du Giản Mẫn rời đi, người này liền sống khép kín hơn rất nhiều.
Cậu cũng không biết nên nói thế nào về sự thay đổi bất chợt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi chưa nóng mông thì đã có cô gái đi đến.Châu Tử hút một ngụm nước, đánh giá cô gái trước mắt.Xinh đẹp,yêu kiểu đặc biệt là đôi mắt rất sáng. Khoé môi Châu Tử liền kéo nhẹ, hiển nhiên biết rõ đáp án.
Chỉ cần đối phương có đôi mắt trong trẻo,sáng ngời thì Thẩm Lạc Dịch liền đồng ý thêm wechat. Hiển nhiên vì đôi mắt sáng ấy rất giống với Du Giản Mẫn. Chia tay rồi mà vẫn còn bị ám ảnh hình bóng bạn gái cũ như thế.
Thầm Lạc Dịch liền cho cô gái kia phương thức liên lạc,thấy người rời đi thì Châu Tử liền nói.
Đã là cô gái thứ 10 trong ngày rồi.Ước gì tớ được một phần của cậu.Cậu đẹp bằng tớ sao? 6Lạc Dịch, cậu vô sỉ nó vừa thôi.
Sau khi anh quay lại căn hộ của mình thì liền trở về dáng vẻ u uất. Thẩm Lạc Dịch mở màn hình di động lên,thiếu nữ cười rạng rỡ trong tấm hình vẫn luôn nhìn anh như vậy.
Thẩm Lạc Dịch rất ít khi cười.Thế nhưng chỉ cần một cái cười nhẹ thôi, liền đẹp điêu đứng.ngũ quan cương nghị sắc như đao, bởi vì đường cong bên khoé miệng mà mềm mại, làm cho anh không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.
Đinh Hạc Diễn từ trong phòng ngủ đi ra.Bây giờ cậu nhóc đã là học sinh lớp 1.Nhà của cậu ở gần đây nên việc đến tìm anh trai lại càng dễ dàng hơn.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi kia,cả quầng thâm thoát ẩn thoắt hiện dưới bọng mắt thì cậu nhóc liền lắc đầu.Chân nhỏ đi về phía của anh trai mà liếc mắt nhìn.
Quả nhiên anh trai lại ngắm chị gái trên di động. Kể từ năm ngoái cậu đã luôn để ý đến.Mỗi lần anh trai nhìn di động thật lâu thì sẽ là bức ảnh kia.
Đã lâu như thế mà cậu nhóc vẫn chưa từng gặp qua chị gái trong ảnh.Cậu nhóc nhiều lần hỏi nhưng anh trai đều làm ngơ.
Hiển nhiên cậu nhóc liền kết luận rằng người trong ảnh đã không còn.
Đinh Hạc Diễn liền bắt trước cha mà đưa tay xoa đầu anh trai.
-Anh trai đừng buồn, người mất rồi thì thôi. Anh có nhìn đến mòn điện thoại thì người cũng không về đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
88888880
Thẩm Lạc Dịch mím môi,câu đầu anh vẫn chưa nghe rõ chỉ nghe được đoạn sau.Anh lười hỏi lại nên nhàn nhạt cất giọng.
-Sẽ về.
Đinh Hạc Diễn rợn tóc gáy,không nghĩ đến anh trai lại ngu ngốc như vậy. Mẹ cậu nói,người mất sẽ không thể về được.Cậu liền học theo dáng vẻ bất lực của người lớn mà thở dài.
-Anh trai thật ngốc,mất đi rồi mới tiếc.
Con nít bây giờ đều hiểu rõ sự tình như thế sao?Rốt cuộc thì thằng nhóc này được nuôi dạy từ sách thiếu nhi hay sách người lớn thế không biết?
Thẩm Lạc Dịch không phản bác,quả nhiên lời của Tiểu Diễn rất đúng.Anh cụp mi mắt, buồn bực mà nhìn chằm chắm di động.
Thẩm Lạc Dịch ở trường đại học được ví như miếng mồi thơm ngon của phái nữ. Nếu nói phóng đại một chút thì hầu hết con gái của Đại Học B đều thích thầm anh.
Nhưng người này ngoài mặt lạnh lùng thì chẳng chứa ai vào mắt.Ngay cả Châu Tử cũng khó mà nhìn thấu được tâm tư sâu kín kia.
Chỉ khi nghe đến một chút tin tức về Du Giản Mẫn thì Thẩm Lạc Dịch mới cao thượng cho một ánh mắt.Ngay cả
Thịnh Nam cũng không ngờ đến,có một ngày Thẩm Lạc Dịch lại khổ sở vì tình như vậy.
Dù ngoài mặt trông anh vẫn bình đạm nhưng chỉ có bọn họ mới biết. Khi Thẩm Lạc Dịch uống say sẽ có dáng vẻ như nào, chỉ một mực gọi tên Du Giản Mẫn. Không chỉ một lần mà là rất rất nhiều lần như thế.
Chính vì vậy chỉ có Châu Tử cùng Thịnh Nam mới rõ. Rằng con người lạnh lùng này luy bạn gái cũ đến mức nào.Thiếu đường muốn gào khóc gọi tên con gái nhà người ta về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro