Không Thể Chối Từ

Chương 16

2024-11-05 09:34:13

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Lâm Nhất cảm nhận được sự tức giận và nỗi đau trong lòng.

Mắt anh ánh lên màu vàng lấp lánh, như một con thú hoang đang rình rập trong bóng tối.

Từng nhịp thở trở nên sâu hơn, anh tập trung năng lượng, chuẩn bị cho cuộc báo thù.

Anh đã theo dõi những kẻ đã dám động đến Hiểu Viện, những kẻ băng nhóm xã hội đen đã lén lút theo dõi và tấn công họ.

Đêm nay, hắn sẽ không để họ sống sót.

Mỗi bước đi của anh êm như mèo, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, từng khớp xương hoạt động một cách hoàn hảo như một cỗ máy chiến đấu.

Khi đến gần, anh cảm nhận được hơi thở của bọn chúng, những kẻ đang tụ tập quanh một chiếc xe hơi cũ kỹ, cười cợt và nhếch nhác, không hề biết rằng cái chết đang lặng lẽ tiến gần.

Lâm Nhất dừng lại, quan sát kẻ cầm đầu, một gã cao lớn, khuôn mặt dữ tợn với những vết sẹo chằng chịt. Hắn chính là kẻ đã ra lệnh tấn công Hiểu Viện.

Chỉ cần một cú nhảy nhẹ, Lâm Nhất đã vọt lên như một bóng ma, đến ngay trước mặt bọn chúng.

- Các ngươi đã quên rằng cái giá phải trả cho sự dám làm tổn thương người khác là gì?- Giọng nói của anh vang lên, lạnh lẽo như băng giá, khiến bọn chúng sững lại.

Chưa kịp phản ứng, gã cầm đầu đã cảm nhận được cái lạnh từ ánh mắt của Lâm Nhất, rồi chợt nhận ra cái bóng đen đã lao về phía mình.

Anh tấn công đầu tiên, tay vung ra như gió cuốn, đấm một cú mạnh vào bụng gã. Hắn quỳ xuống đất, há hốc miệng nhưng không thể nói lên lời.

Những kẻ còn lại hoảng sợ nhưng chưa kịp bỏ chạy thì Lâm Nhất đã chuyển sang chế độ chiến đấu.

Anh ra đòn liên tiếp, từng cú đấm, từng cú đá

đều mang theo sức mạnh như một con thú hoang.

Họ không thể đuổi kịp tốc độ của anh, không biết được những đòn tấn công đến từ đâu.

Từng tiếng kêu la, từng tiếng va chạm vang lên trong đêm nhưng chỉ như tiếng thở than trong cơn bão.

Cuối cùng, chỉ còn lại gã cầm đầu nằm trên mặt đất, hoảng loạn và không còn sức phản kháng.

Lâm Nhất tiến lại gần, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn.

- Mày nghĩ ngươi có thể đụng đến người của tao mà không phải trả giá sao?

Gã cầm đầu run rẩy nhưng Lâm Nhất không cần nói thêm lời. Một cú đá mạnh đã khiến hắn bất động.

Lâm Nhất đứng dậy, cuối xuống, ánh mắt không rời khỏi hắn một giây nào.

- Cút khỏi Tây Thành và đừng để tao thấy bản mặt gớm ghiếc của mày một lần nữa!

Rời khỏi hiện trường, Lâm Nhất cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm trong lòng.

Anh không chỉ đang bảo vệ Giang Hiệu Viện mà còn khẳng định rằng anh sẽ không để ai có thể chạm vào cô được nữa.

Mỗi bước chân của anh vang lên như một lời hứa, rằng tất cả những kẻ đem lại rắc rối sẽ phải trả giá.

Lâm Nhất bước về nhà với đôi mắt sắc lạnh và dáng vẻ u ám, các vết xước nhỏ vẫn còn vương lại trên cổ tay và ngực áo sẫm màu, dường như anh vừa trải qua một trận chiến dữ dội.

Hiểu Viện khẽ ngẩng đầu lên khi anh bước vào, ánh mắt cô không khỏi dò xét vì nhận ra sự khác biệt ở anh.

Đôi mắt của anh dường như vẫn còn ánh lên màu vàng loé sáng kỳ lạ, vừa sắc bén vừa nguy hiểm, như một con thú săn mồi vừa trở về từ rừng sâu.

- Chú có sao không?- cô hỏi, giọng cô lộ vẻ quan tâm nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.

Anh không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua cô trong giây lát, như cố gắng để trấn tĩnh lại.

Lâm Nhất cúi xuống cởi áo khoác, giọng anh khẽ nhưng lạnh lùng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cháu đừng hỏi nhiều. Có những chuyện cháu không cần phải biết.

Hiểu Viện cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể khoảng cách giữa họ đang rộng dần.

Cô lặng im, nhưng trong lòng dâng lên một cơn sóng bất an.

Cô không thể ngừng suy nghĩ về đôi mắt vàng của anh, ánh mắt ấy dường như ẩn chứa một điều gì đó đầy bí ẩn và thâm sâu, khiến cô tự hỏi liệu mình có thật sự biết gì về người chú này.

Trong lúc đó, Lâm Nhất bước về phía cửa sổ, đứng yên lặng nhìn ra bóng đêm Tây Thành.

Đầu óc anh đầy những suy tính và hình ảnh từ cuộc tấn công vừa rồi.

Những kẻ đeo mặt nạ đen tối đó không chỉ nhắm vào Hiểu Viện, mà dường như đang cố ý gài bẫy để thăm dò anh.

Anh nắm chặt tay, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.

Đêm nay, anh sẽ không để chúng yên ổn.

Anh tự hứa với mình rằng sẽ âm thầm xử lý chúng, từng người một, để bảo vệ Hiểu Viện khỏi mọi nguy hiểm kể cả khi phải đối mặt với quá khứ phức tạp của gia đình cô, nơi mà anh biết rằng mọi thứ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hiểu Viện rời khỏi nhà trong đêm vì tâm trạng xáo trộn sau khi nhận được những tin nhắn đe dọa, nhắc nhở cô về những kẻ đã tấn công họ trước đó.

Cô cảm thấy lo sợ và bức bối khi nghĩ đến những gì đã xảy ra và muốn tự mình điều tra để hiểu rõ hơn về những mối nguy hiểm quanh mình.

Vì vậy, cô lặng lẽ ra ngoài, không muốn làm phiền Lâm Nhất, hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó mà anh đã bỏ qua.

Giang Hiểu Viện bước đi trong bóng tối, cố giữ im lặng khi những tiếng nói trầm thấp của một nhóm người vang lên không xa.

Cô nhận ra ngay là giọng của Lâm Nhất – lạnh lùng, đầy uy quyền – vang vọng qua đêm tối.

Trước mắt cô, một nhóm người đứng quanh anh, cúi đầu và tôn kính, ánh mắt đầy dè chừng và sợ hãi.

Đó không phải là những ánh nhìn của nhân viên đối với cấp trên, mà là của những kẻ tuân phục đối với người lãnh đạo tối cao.

Hiểu Viện nín thở, lặng lẽ nấp sau một gốc cây gần đó, cảm nhận tim mình đập mạnh trong lồng ngực.

Cô lặng lẽ quan sát từng hành động của Lâm Nhất, ánh mắt anh loé lên sắc vàng như ánh sáng mờ nhạt từ đôi mắt của một con mãnh thú trong bóng tối.

Hiểu Viện cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại, đầu óc tràn ngập những câu hỏi hoang mang.

- Người chú này, thật sự là ai?

Khi nhóm người dần tản đi, Lâm Nhất chậm rãi đưa mắt nhìn quanh.

Trong một thoáng, ánh mắt sắc bén ấy dừng lại đúng chỗ Hiểu Viện đang nấp.

Cô khẽ lùi lại, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô đã bị phát hiện rồi sao? Thế nhưng, sau vài giây im lặng, Lâm Nhất quay lưng, bước đi vào bóng tối, không nói một lời nào.

Trở về nhà, Hiểu Viện ngồi im trong phòng, tâm trí ngổn ngang với những mảnh ký ức về những lần anh ra tay bảo vệ cô, về ánh mắt sắc bén trong đêm tối, về lần anh cảm nhận được mùi máu từ xa.

Cô cảm thấy mình như vừa chạm vào một bí mật động trời nào đó.

Liệu người chú này chỉ là một người thân bình thường?

Hay anh còn che giấu một thân phận khác, một thân phận mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới?

Những mảnh ghép bắt đầu xếp thành một bức tranh rõ ràng, nhưng đó lại là bức tranh cô chưa hề sẵn sàng để đối diện.

Hiểu Viện ra khỏi nhà trong bóng đêm, chỉ với chiếc áo khoác nhẹ nhàng khoác qua vai, lòng nặng trĩu suy nghĩ.

Cô vừa nhận được cuộc gọi từ một số lạ, giọng điệu khẩn trương, thông báo rằng sẽ có một cuộc họp quan trọng liên quan đến việc thừa kế tài sản của gia đình.

Những lời của người đó khiến cô không thể ngồi yên, cảm giác như có điều gì đó không ổn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa, sau những gì đã xảy ra gần đây, cô càng lo lắng hơn về việc phải đối mặt với những người muốn lợi dụng cô.

Khi bước đi, Hiểu Viện cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.

Một cái nhìn lén lút từ những bóng tối phía sau, một cảm giác bất an dâng lên trong cô.

Những ký ức về vụ tấn công trước đó lại ùa về, khiến cô nhanh chóng rảo bước.

Nhưng không có nơi nào để chạy trốn khỏi cái cảm giác ngột ngạt này.

Khi đang hoảng loạn, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Lâm Nhất, với dáng vẻ điềm tĩnh và khí chất mạnh mẽ, đứng trước mặt cô.

Anh đã nhận ra sự bất an trong ánh mắt cô ngay khi cô xuất hiện.

- Cháu không nên ra ngoài một mình vào lúc này,- anh nói, giọng nói trầm nhưng kiên quyết.

- Cháu… em chỉ cần chút không gian để suy nghĩ,- cô lấp bấp.

Nhưng trong lòng, cô biết rõ rằng mình không chỉ đơn thuần là muốn tránh xa bốn bức tường.

- Chúng ta không có thời gian để nói về điều đó,- Lâm Nhất cắt ngang, ánh mắt anh sắc bén như dao.

- Có người đang theo dõi em. Hãy đi theo anh.

Hiểu Viện cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Họ di chuyển trong im lặng, Lâm Nhất đi phía trước, dẫn đường.

Cô không thể không cảm thấy an toàn khi có anh bên cạnh, nhưng cũng không thể hiểu rõ những gì anh đang che giấu.

Họ dừng lại trong một ngõ nhỏ, nơi ánh đèn đường le lói và không khí trở nên căng thẳng.

- Có điều gì em chưa biết về gia đình mình,- Lâm Nhất nói, giọng điệu bỗng nghiêm túc.

Đó không chỉ là tài sản, mà là một phần của thế giới mà em chưa bao giờ biết đến.

- Chú… Hiểu Viện ngập ngừng. -Chú biết điều gì sao?

- Biết chứ,- anh nói, đôi mắt lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, như thể anh đang cố giữ lại điều gì đó sâu kín.

- Gia đình cháu có những mối quan hệ phức tạp với những tổ chức ngầm, và em phải sẵn sàng cho điều đó.

- Chú sẽ giúp cháu, nhưng cháu cần phải tin tưởng chú.

Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất, những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Có một sự thu hút mạnh mẽ giữa họ, một loại kết nối mà cô chưa bao giờ có với bất kỳ ai khác.

- Chú đang nói rằng cháu có thể gặp nguy hiểm?- cô hỏi, giọng có chút yếu ớt.

- Không chỉ nguy hiểm, mà là một cuộc chiến thực sự,- Lâm Nhất đáp, bờ vai anh vững chãi như một tấm khiên bảo vệ.

- Nhưng chú sẽ không để cháu phải đối mặt một mình.

Trong khoảnh khắc đó, Hiểu Viện cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của Lâm Nhất.

Không chỉ là người chú bảo vệ mà còn là một người đàn ông đầy bí ẩn với những bí mật chưa được khám phá.

Họ rời khỏi ngõ tối, trái tim cô tràn đầy sự ấm áp và một chút lo âu.

Không chỉ về những gì sắp xảy ra, mà còn về mối liên kết kỳ lạ giữa họ, một điều mà cô không thể lý giải nhưng lại muốn khám phá.

Với từng bước đi bên cạnh nhau, những mối liên hệ sâu sắc hơn bắt đầu hình thành, khiến cho cả hai cảm thấy họ không còn đơn độc trong cuộc chiến này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Chối Từ

Số ký tự: 0