Chương 17
2024-11-05 09:34:13
Khi Lâm Nhất và Hiểu Viện trở về nhà, bóng đêm vẫn còn bao trùm mọi thứ, nhưng bầu không khí giữa họ đã trở nên nhẹ nhàng hơn sau những giây phút căng thẳng.
Anh dẫn cô vào trong, đóng cửa cẩn thận như thể sợ rằng có điều gì đó xấu xa bên ngoài sẽ xâm nhập vào không gian riêng tư của họ.
- Cháu nghĩ mình sẽ cần chuẩn bị cho lớp học nghệ thuật ngày mai,- Hiểu Viện nói, cố gắng lấy lại tinh thần sau những căng thẳng vừa qua.
Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn về những gì Lâm Nhất đã nói.
- Cháu không cần lo lắng,- Lâm Nhất đáp, ánh mắt anh kiên định.
- Có chú bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Đó là một câu hứa hẹn mà Hiểu Viện cảm thấy an tâm, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút lo lắng cho tương lai.
Ngày hôm sau, không khí tại lớp học nghệ thuật vẫn rộn ràng, nhưng Giang Hiểu Viện không thể tập trung vào bài giảng.
Suy nghĩ của cô vẫn vương vấn về những gì đã xảy ra trong đêm. Hình ảnh Lâm Nhất mạnh mẽ, ánh mắt loé lên màu vàng như thú hoang, và sự quyết liệt của anh khi bảo vệ cô vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Một phần của cô cảm thấy an toàn, nhưng một phần khác lại không ngừng lo lắng về những bí mật mà anh che giấu.
Sau giờ học, Hiểu Viện cùng Nhược San San và một vài người bạn quyết định đến một quán cà phê gần trường.
Khi họ ngồi xuống, Nhược San San lập tức trách móc cô.
- Cậu đã hứa sẽ đi trượt patin cùng bọn mình mà lại không đến! Mình đã chờ mãi đấy!
Hiểu Viện cười gượng.
- Xin lỗi, mình có việc đột xuất.
- Thật ra, mình không biết là sẽ bận đến thế.
San San nhướng mày, vẫn không nguôi giận.
- Thôi nào, cậu không thể cứ liên tục thất hứa như vậy được.
Còn về chuyện đi trượt patin, mình nhất định sẽ kéo cậu đi lần sau!
Khi cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ, thì bất ngờ, một người đàn ông lạ mặt bước vào quán.
Ánh mắt của anh ta quét qua khắp căn phòng và dừng lại khi nhìn thấy Hiểu Viện.
Có điều gì đó đáng ngờ trong ánh nhìn của anh ta khiến Hiểu Viện cảm thấy khó chịu.
San San cũng nhận ra sự bất thường và thì thầm với Hiểu Viện.
- Cậu có thấy người đó không? Nhìn giống như đang theo dõi ai đó.
Trái tim Hiểu Viện đập nhanh hơn khi cô nhận ra rằng người đàn ông đó có thể liên quan đến những rắc rối trước đây mà cô đã gặp.
Bản năng của cô mách bảo rằng đây không phải là một tình huống đơn giản. Mối đe dọa từ quá khứ dường như vẫn đang lẩn khuất đâu đó.
Trong khi đó, khi Lâm Nhất nhận được tin nhắn từ Hiểu Viện về việc cô đang ở quán cà phê, anh không thể ngăn mình lo lắng.
Sự hiện diện của cô trong những tình huống nguy hiểm khiến trái tim anh thắt lại.
Anh biết rằng, để bảo vệ cô, anh cần phải hành động.
Vừa mới vào quán, Lâm Nhất đã nhìn thấy Hiểu Viện và nhanh chóng tiếp cận cô.
Nhìn thấy anh, Hiểu Viện không khỏi cảm thấy an tâm, nhưng sự lo lắng trong lòng lại càng lớn hơn.
Cô biết rằng khi Lâm Nhất ở bên, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, nhưng cũng chính anh là người khiến cô cảm thấy an toàn giữa những nguy hiểm.
- Có chuyện gì xảy ra sao?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt quét qua những người xung quanh, đặc biệt là người đàn ông lạ mặt.
- Chỉ là một người lạ thôi, nhưng mình cảm thấy không ổn,- Hiểu Viện đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Để chú xem thử,- Lâm Nhất nói, rồi tiến về phía người đàn ông lạ mặt.
Trong khoảnh khắc đó, Hiểu Viện cảm thấy một nỗi sợ hãi bất an dâng trào.
Cô biết rằng sự xuất hiện của Lâm Nhất có thể thay đổi mọi thứ, và cảm giác muốn giữ bí mật về thân phận của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Nhưng tình cảm mà cô dành cho anh cũng lớn dần lên theo từng giây phút trôi qua.
Cô nhận ra rằng, giữa những hỗn loạn, cô đã thích chú mình, và dù chỉ âm thầm, cô không thể nào phủ nhận điều đó.
Lâm Nhất vừa rời khỏi cuộc trò chuyện căng thẳng với người đàn ông lạ mặt, trong lòng anh cảm thấy bất an.
Khuôn mặt của đối phương thể hiện sự lạnh lùng và toan tính, khiến anh không thể yên tâm.
Anh đã nghe thấy những lời đe dọa ngầm về việc Giang Hiểu Viện có thể gặp nguy hiểm nếu anh không hành động nhanh chóng.
Về phần mình, anh không thể để cô rơi vào tay những kẻ mà anh đã từng đối đầu.
Khi trở về, ánh đèn yếu ớt trong căn nhà của anh khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn.
Lâm Nhất tìm thấy Giang Hiểu Viện đang ngồi trên ghế sofa, mặt mũi có phần mệt mỏi.
Nhìn thấy cô, những lo lắng trong lòng anh dường như lắng xuống.
- Cháu sao rồi?- anh hỏi, giọng nói trầm xuống, để lộ sự quan tâm.
- Cũng ổn,- cô đáp, nhưng Lâm Nhất có thể nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của cô.
- Chú có chuyện gì không vui à?
Lâm Nhất do dự một chút, không muốn kéo Giang Hiểu Viện vào những rắc rối mà anh đang đối mặt.
Nhưng anh không thể giữ bí mật mãi.
- Có một số việc chưa ổn định lắm.
- Chú chỉ muốn cháu biết rằng chú sẽ luôn bảo vệ cháu.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của chú.
- Cháu biết.
- Nhưng chú cũng phải chăm sóc bản thân mình, đừng để bản thân gặp nguy hiểm vì cháu.
Từ những lời nói đơn giản ấy, một cảm xúc mới dâng trào trong lòng Lâm Nhất.
Anh không chỉ là người bảo vệ, mà giờ đây, anh cũng là một người thân thiết và gần gũi với Giang Hiểu Viện.
Cả hai chìm vào im lặng, nhưng không khí giữa họ trở nên ấm áp hơn.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng.
Lâm Nhất nhìn vào màn hình và thấy một cái tên mà anh không hề muốn gặp lại.
- Kẻ thù của chú? Giang Hiểu Viện nhận ra sắc mặt của anh thay đổi.
- Cháu ở đây nhé,- anh dặn dò, rồi bước ra ngoài để nhận cuộc gọi.
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng bên trong anh đang dồn nén sự lo lắng.
Mỗi giây phút trôi qua đều giống như một cuộc chiến trong lòng anh.
Lâm Nhất biết rằng nếu không hành động ngay lập tức, Giang Hiểu Viện có thể phải đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước.
Lâm Nhất bước ra ngoài, nơi không gian tĩnh lặng của màn đêm dường như bao trùm mọi âm thanh.
Anh nhấn nút nghe, giọng nói của người đàn ông lạ mặt vang lên, lạnh lùng và đầy mưu mô.
- Đã đến lúc ngươi phải trả giá cho những việc ngươi đã làm,- giọng nói khẽ khàng nhưng chắc nịch, khiến Lâm Nhất cảm thấy ớn lạnh.
- Ta không sợ những lời đe dọa vô nghĩa,- anh đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cháu gái ta không phải là mục tiêu của ngươi.
- Đúng vậy, nhưng những người xung quanh ngươi thì sao?
- Họ sẽ phải trả giá cho sự bảo vệ mà ngươi dành cho cô ấy.
- Người đàn ông cười khẩy, khiến Lâm Nhất cảm thấy như có một luồng gió lạnh lẽo quét qua.
Anh cúp máy, cảm giác tức giận và lo lắng tràn ngập trong lòng.
Trở vào trong nhà, ánh mắt anh tìm kiếm Giang Hiểu Viện, và thấy cô vẫn ngồi đó, nhưng giờ đây, vẻ mặt cô đã trở nên căng thẳng.
- Chú, ai gọi vậy?- Cô hỏi, nét lo âu hiện rõ trên khuôn mặt.
- Không có gì đâu, chỉ là một cuộc gọi không quan trọng.- Lâm Nhất không muốn cô lo lắng, nhưng sự thật là, anh cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn hơn.
Mỗi phút trôi qua, những kẻ thù mà anh đã từng chiến đấu với đều đang nhắm đến cô.
Giang Hiểu Viện không dễ dàng tin vào những gì anh nói.
- Chú đang che giấu điều gì đó. Cháu có thể cảm nhận được.
Lâm Nhất không thể nói dối cô.
- Được rồi, nhưng cháu phải hứa sẽ không hoảng loạn.
- Có một số vấn đề liên quan đến gia đình ta mà chú đang cố gắng xử lý.
- Có khả năng có những mối đe dọa từ bên ngoài.
- Cháu đã biết rằng gia đình mình có những mối liên hệ không an toàn,- cô thở dài.
- Nhưng chú đừng lo, cháu cũng đã học một ít võ thuật để tự bảo vệ mình.
- Cháu không thể tự bảo vệ mình trong tình huống này,- Lâm Nhất nghiêm nghị.
- Chú không thể để cháu gặp nguy hiểm.
- Thực sự, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?- Giang Hiểu Viện hỏi, quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
- Trước mắt, chú sẽ không để cháu ra ngoài một mình.
- Chúng ta sẽ lên kế hoạch để ứng phó với mọi tình huống.
- Chú muốn cháu ở gần bên chú, như một cách bảo vệ tốt nhất.
Giang Hiểu Viện gật đầu, lòng cô tràn đầy cảm xúc.
Cô nhận ra rằng bên cạnh sự mạnh mẽ của Lâm Nhất, cô cũng có vai trò trong cuộc chiến này.
Dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng đó chính là điều cô muốn.
- Cháu sẽ ở bên chú,- cô nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Khi bóng đêm dần trôi qua, Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện cùng nhau chuẩn bị cho những ngày tới.
Những bí mật dần được hé lộ, và cả hai hiểu rằng cuộc sống của họ sẽ không còn đơn giản như trước nữa.
Anh dẫn cô vào trong, đóng cửa cẩn thận như thể sợ rằng có điều gì đó xấu xa bên ngoài sẽ xâm nhập vào không gian riêng tư của họ.
- Cháu nghĩ mình sẽ cần chuẩn bị cho lớp học nghệ thuật ngày mai,- Hiểu Viện nói, cố gắng lấy lại tinh thần sau những căng thẳng vừa qua.
Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều băn khoăn về những gì Lâm Nhất đã nói.
- Cháu không cần lo lắng,- Lâm Nhất đáp, ánh mắt anh kiên định.
- Có chú bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Đó là một câu hứa hẹn mà Hiểu Viện cảm thấy an tâm, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút lo lắng cho tương lai.
Ngày hôm sau, không khí tại lớp học nghệ thuật vẫn rộn ràng, nhưng Giang Hiểu Viện không thể tập trung vào bài giảng.
Suy nghĩ của cô vẫn vương vấn về những gì đã xảy ra trong đêm. Hình ảnh Lâm Nhất mạnh mẽ, ánh mắt loé lên màu vàng như thú hoang, và sự quyết liệt của anh khi bảo vệ cô vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Một phần của cô cảm thấy an toàn, nhưng một phần khác lại không ngừng lo lắng về những bí mật mà anh che giấu.
Sau giờ học, Hiểu Viện cùng Nhược San San và một vài người bạn quyết định đến một quán cà phê gần trường.
Khi họ ngồi xuống, Nhược San San lập tức trách móc cô.
- Cậu đã hứa sẽ đi trượt patin cùng bọn mình mà lại không đến! Mình đã chờ mãi đấy!
Hiểu Viện cười gượng.
- Xin lỗi, mình có việc đột xuất.
- Thật ra, mình không biết là sẽ bận đến thế.
San San nhướng mày, vẫn không nguôi giận.
- Thôi nào, cậu không thể cứ liên tục thất hứa như vậy được.
Còn về chuyện đi trượt patin, mình nhất định sẽ kéo cậu đi lần sau!
Khi cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ, thì bất ngờ, một người đàn ông lạ mặt bước vào quán.
Ánh mắt của anh ta quét qua khắp căn phòng và dừng lại khi nhìn thấy Hiểu Viện.
Có điều gì đó đáng ngờ trong ánh nhìn của anh ta khiến Hiểu Viện cảm thấy khó chịu.
San San cũng nhận ra sự bất thường và thì thầm với Hiểu Viện.
- Cậu có thấy người đó không? Nhìn giống như đang theo dõi ai đó.
Trái tim Hiểu Viện đập nhanh hơn khi cô nhận ra rằng người đàn ông đó có thể liên quan đến những rắc rối trước đây mà cô đã gặp.
Bản năng của cô mách bảo rằng đây không phải là một tình huống đơn giản. Mối đe dọa từ quá khứ dường như vẫn đang lẩn khuất đâu đó.
Trong khi đó, khi Lâm Nhất nhận được tin nhắn từ Hiểu Viện về việc cô đang ở quán cà phê, anh không thể ngăn mình lo lắng.
Sự hiện diện của cô trong những tình huống nguy hiểm khiến trái tim anh thắt lại.
Anh biết rằng, để bảo vệ cô, anh cần phải hành động.
Vừa mới vào quán, Lâm Nhất đã nhìn thấy Hiểu Viện và nhanh chóng tiếp cận cô.
Nhìn thấy anh, Hiểu Viện không khỏi cảm thấy an tâm, nhưng sự lo lắng trong lòng lại càng lớn hơn.
Cô biết rằng khi Lâm Nhất ở bên, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, nhưng cũng chính anh là người khiến cô cảm thấy an toàn giữa những nguy hiểm.
- Có chuyện gì xảy ra sao?- Lâm Nhất hỏi, ánh mắt quét qua những người xung quanh, đặc biệt là người đàn ông lạ mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chỉ là một người lạ thôi, nhưng mình cảm thấy không ổn,- Hiểu Viện đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Để chú xem thử,- Lâm Nhất nói, rồi tiến về phía người đàn ông lạ mặt.
Trong khoảnh khắc đó, Hiểu Viện cảm thấy một nỗi sợ hãi bất an dâng trào.
Cô biết rằng sự xuất hiện của Lâm Nhất có thể thay đổi mọi thứ, và cảm giác muốn giữ bí mật về thân phận của anh lại càng mãnh liệt hơn.
Nhưng tình cảm mà cô dành cho anh cũng lớn dần lên theo từng giây phút trôi qua.
Cô nhận ra rằng, giữa những hỗn loạn, cô đã thích chú mình, và dù chỉ âm thầm, cô không thể nào phủ nhận điều đó.
Lâm Nhất vừa rời khỏi cuộc trò chuyện căng thẳng với người đàn ông lạ mặt, trong lòng anh cảm thấy bất an.
Khuôn mặt của đối phương thể hiện sự lạnh lùng và toan tính, khiến anh không thể yên tâm.
Anh đã nghe thấy những lời đe dọa ngầm về việc Giang Hiểu Viện có thể gặp nguy hiểm nếu anh không hành động nhanh chóng.
Về phần mình, anh không thể để cô rơi vào tay những kẻ mà anh đã từng đối đầu.
Khi trở về, ánh đèn yếu ớt trong căn nhà của anh khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn.
Lâm Nhất tìm thấy Giang Hiểu Viện đang ngồi trên ghế sofa, mặt mũi có phần mệt mỏi.
Nhìn thấy cô, những lo lắng trong lòng anh dường như lắng xuống.
- Cháu sao rồi?- anh hỏi, giọng nói trầm xuống, để lộ sự quan tâm.
- Cũng ổn,- cô đáp, nhưng Lâm Nhất có thể nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của cô.
- Chú có chuyện gì không vui à?
Lâm Nhất do dự một chút, không muốn kéo Giang Hiểu Viện vào những rắc rối mà anh đang đối mặt.
Nhưng anh không thể giữ bí mật mãi.
- Có một số việc chưa ổn định lắm.
- Chú chỉ muốn cháu biết rằng chú sẽ luôn bảo vệ cháu.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của chú.
- Cháu biết.
- Nhưng chú cũng phải chăm sóc bản thân mình, đừng để bản thân gặp nguy hiểm vì cháu.
Từ những lời nói đơn giản ấy, một cảm xúc mới dâng trào trong lòng Lâm Nhất.
Anh không chỉ là người bảo vệ, mà giờ đây, anh cũng là một người thân thiết và gần gũi với Giang Hiểu Viện.
Cả hai chìm vào im lặng, nhưng không khí giữa họ trở nên ấm áp hơn.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng.
Lâm Nhất nhìn vào màn hình và thấy một cái tên mà anh không hề muốn gặp lại.
- Kẻ thù của chú? Giang Hiểu Viện nhận ra sắc mặt của anh thay đổi.
- Cháu ở đây nhé,- anh dặn dò, rồi bước ra ngoài để nhận cuộc gọi.
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng bên trong anh đang dồn nén sự lo lắng.
Mỗi giây phút trôi qua đều giống như một cuộc chiến trong lòng anh.
Lâm Nhất biết rằng nếu không hành động ngay lập tức, Giang Hiểu Viện có thể phải đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước.
Lâm Nhất bước ra ngoài, nơi không gian tĩnh lặng của màn đêm dường như bao trùm mọi âm thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhấn nút nghe, giọng nói của người đàn ông lạ mặt vang lên, lạnh lùng và đầy mưu mô.
- Đã đến lúc ngươi phải trả giá cho những việc ngươi đã làm,- giọng nói khẽ khàng nhưng chắc nịch, khiến Lâm Nhất cảm thấy ớn lạnh.
- Ta không sợ những lời đe dọa vô nghĩa,- anh đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cháu gái ta không phải là mục tiêu của ngươi.
- Đúng vậy, nhưng những người xung quanh ngươi thì sao?
- Họ sẽ phải trả giá cho sự bảo vệ mà ngươi dành cho cô ấy.
- Người đàn ông cười khẩy, khiến Lâm Nhất cảm thấy như có một luồng gió lạnh lẽo quét qua.
Anh cúp máy, cảm giác tức giận và lo lắng tràn ngập trong lòng.
Trở vào trong nhà, ánh mắt anh tìm kiếm Giang Hiểu Viện, và thấy cô vẫn ngồi đó, nhưng giờ đây, vẻ mặt cô đã trở nên căng thẳng.
- Chú, ai gọi vậy?- Cô hỏi, nét lo âu hiện rõ trên khuôn mặt.
- Không có gì đâu, chỉ là một cuộc gọi không quan trọng.- Lâm Nhất không muốn cô lo lắng, nhưng sự thật là, anh cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn hơn.
Mỗi phút trôi qua, những kẻ thù mà anh đã từng chiến đấu với đều đang nhắm đến cô.
Giang Hiểu Viện không dễ dàng tin vào những gì anh nói.
- Chú đang che giấu điều gì đó. Cháu có thể cảm nhận được.
Lâm Nhất không thể nói dối cô.
- Được rồi, nhưng cháu phải hứa sẽ không hoảng loạn.
- Có một số vấn đề liên quan đến gia đình ta mà chú đang cố gắng xử lý.
- Có khả năng có những mối đe dọa từ bên ngoài.
- Cháu đã biết rằng gia đình mình có những mối liên hệ không an toàn,- cô thở dài.
- Nhưng chú đừng lo, cháu cũng đã học một ít võ thuật để tự bảo vệ mình.
- Cháu không thể tự bảo vệ mình trong tình huống này,- Lâm Nhất nghiêm nghị.
- Chú không thể để cháu gặp nguy hiểm.
- Thực sự, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?- Giang Hiểu Viện hỏi, quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
- Trước mắt, chú sẽ không để cháu ra ngoài một mình.
- Chúng ta sẽ lên kế hoạch để ứng phó với mọi tình huống.
- Chú muốn cháu ở gần bên chú, như một cách bảo vệ tốt nhất.
Giang Hiểu Viện gật đầu, lòng cô tràn đầy cảm xúc.
Cô nhận ra rằng bên cạnh sự mạnh mẽ của Lâm Nhất, cô cũng có vai trò trong cuộc chiến này.
Dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng đó chính là điều cô muốn.
- Cháu sẽ ở bên chú,- cô nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Khi bóng đêm dần trôi qua, Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện cùng nhau chuẩn bị cho những ngày tới.
Những bí mật dần được hé lộ, và cả hai hiểu rằng cuộc sống của họ sẽ không còn đơn giản như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro