Bãi đỗ xe
2024-11-02 14:47:11
Lúc bực mình nói ra những lời này Trình Túc Vũ vẫn chưa thấm thía được câu "'Cái miệng hại cái thân" là như thế nào? Nhưng khi vừa dứt lời, thấy ánh mắt nguy hiểm Dương Dịch Hoài nhìn mình Trình Túc Vũ đã biết hai chữ nguy cơ viết thế nào.
Cô theo bản năng nâng chân của mình lên, trong đầu nghĩ chỉ cần Dương Dịch Hoài dám làm gì cô, cô sẽ đá vào mặt anh rồi bỏ chạy.
Lý thuyết mà Trình Túc Vũ nghĩ thì rất đúng, nhưng khi cô thực hành thì lại không như ý mình, cô vừa nâng chân lên, Dương Dịch Hoài đã nắm lấy cổ chân cô ghì mạnh xuống, nở một nụ cười âm dương quái khí nhìn cô làm cả người Trình Túc Vũ bất giác run lên.
Bất ngờ, Dương Dịch Hoài kéo mạnh cổ chân Trình Túc Vũ khiến cô theo quán tính ngã về phía trước, cả khuôn mặt đâm sầm vào lồng ngực anh. Trình Túc Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Dịch Hoài ôm lấy đầu cô, kéo cả người cô cùng đứng lên với mình, cánh tay còn lại dùng một lực thật mạnh đóng cửa ghế lái.
Vừa xong, Dương Dịch Hoài lại kéo Trình Túc Vũ bước sang một bước, thuận tay mở cửa ghế sau, đẩy cô vào bên trong.
"Ah..." Trình Túc Vũ ngã xuống lưng ghế, cô vừa bị đụng đau, theo bản năng kêu lên một tiếng thì lại nhìn thấy
Dương Dịch Hoài cũng chui vào trong xe.
Cạch
Tiếng cửa xe lạnh lẽo khép lại, Trình Túc Vũ bất giác đổ mồ hôi hột, trong xe rất tối, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dương Dịch Hoài lúc này nên càng thêm sợ hãi, cô hét lớn:
"Dương Dịch Hoài... Anh điên à?"
Dương Dịch Hoài không trả lời cô, một bàn tay của anh thành thục cởi bỏ cúc áo trên người mình, một tay còn lại bắt lấy đầu gối của Trình Túc Vũ tách hai chân cô ra chen đầu gối của anh vào giữa. Trình Túc Vũ giật mình, theo bản năng muốn khép chân lại nhưng sức lực của Dương Dịch Hoài quá lớn, chẳng mấy chốc anh đã đè lên người cô.
Ánh sáng yếu ớt của hầm đổ xe, xuyên qua lớp kính ô tô, hắt lên gương mặt góc cạnh của Dương Dịch Hoài, anh cúi đầu, mặt đối mặt với Trình Túc Vũ, cánh môi hai người gần như chạm lấy nhau, hơi thở ấm nóng phả vào mặt đối phương.
Dương Dịch Hoài thấy bộ dạng bị doạ đến cứng người của Trình Túc Vũ thì cười thầm, ngả ngớn nói:
"Trình Túc Vũ... Đã làm một lần rồi... Được hay không được tôi giúp cô nhớ lại."
Vừa dứt lời, chiếc váy hoa xinh đẹp của Trình Túc Vũ đã bị Dương Dịch Hoài dùng sức kéo xuống, phần bầu ngực căng tròn lộ ra trước mắt anh, dù trong xe quá tối, không thể nhìn rõ quả đồi trắng nõn trước mặt, nhưng hương thơm quẩn quanh nơi chóp mũi cùng sự mềm mại trong từng nắm tay làm thần kinh của Dương Dịch Hoài gần như căng cứng.
Anh như bị quỷ ám, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô mút mát điên cuồng, chốc chốc còn dùng răng day day mấy cái rồi lại dùng lực mút mạnh vào trong khoang miệng.
Nơi nhạy cảm vừa bị cắn, vừa bị mút, dù không phải là lần đầu, nhưng trong không gian này khiến Trình Túc Vũ sợ đến phát khóc, cô hét lớn: "Dương Dịch Hoài... Đừng mà... Tôi biết sai rồi." Cô cố đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình nhưng cánh tay đã bị Dương Dịch Hoài bắt lấy khóa chặt trên đỉnh đầu.
Cánh tay còn lại của anh lần mò di chuyển xuống phía dưới, xốc mạnh tà váy của Trình Túc Vũ lên, ngón tay không an phận của anh vạch lấy chiếc quần nhỏ của cô sang một bên xâm phạm vào nơi bí mật của người con gái.
"Ah... Hức..." Phía dưới bị đụng chạm, Trình Túc Vũ cong người, run lên một tiếng như sắp khóc.
Dương Dịch Hoài cảm nhận được trạng thái của cô, anh nâng đầu rời khỏi bầu ngực mềm mại, nhìn chằm chằm
Trình Túc Vũ, hơi thở anh gấp gáp, quấn lấy hơi thở yếu ớt của cô, ban đầu Dương Dịch Hoài chỉ muốn doạ Trình Túc Vũ một chút không ngờ chính anh lại sa đoạ, không muốn cảm giác tuyệt vời này bị đứt đoạn.
Dương Dịch Hoài cúi người, dùng môi mình lấp kín môi cô, tay trái anh luồn xuống phía dưới giữ lấy gáy của Trình Túc Vũ, đầu lưỡi tiến vào bên trong, quấn quít thăm dò từ chân răng đến đầu lưỡi của đối phương. Còn tay phải đang khoáy đảo nơi bí mật của người con gái cũng vội vàng rút ra, trên ngón tay còn dính một lớp dịch nhày trong suốt, bàn tay hư hỏng kéo lấy khoa quần, người anh em đã căng cứng bên trong anh vọt ra. Dương Dịch Hoài nhanh chóng cầm lấy trụ th.it ấm nóng của mình đẩy mạnh vào bên trong của Trình Túc Vũ.
"Ha..." Cảm giác chật chội bên trong cô làm Dương Dịch Hoài thoã mãn rên thành tiếng.
Cô theo bản năng nâng chân của mình lên, trong đầu nghĩ chỉ cần Dương Dịch Hoài dám làm gì cô, cô sẽ đá vào mặt anh rồi bỏ chạy.
Lý thuyết mà Trình Túc Vũ nghĩ thì rất đúng, nhưng khi cô thực hành thì lại không như ý mình, cô vừa nâng chân lên, Dương Dịch Hoài đã nắm lấy cổ chân cô ghì mạnh xuống, nở một nụ cười âm dương quái khí nhìn cô làm cả người Trình Túc Vũ bất giác run lên.
Bất ngờ, Dương Dịch Hoài kéo mạnh cổ chân Trình Túc Vũ khiến cô theo quán tính ngã về phía trước, cả khuôn mặt đâm sầm vào lồng ngực anh. Trình Túc Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Dịch Hoài ôm lấy đầu cô, kéo cả người cô cùng đứng lên với mình, cánh tay còn lại dùng một lực thật mạnh đóng cửa ghế lái.
Vừa xong, Dương Dịch Hoài lại kéo Trình Túc Vũ bước sang một bước, thuận tay mở cửa ghế sau, đẩy cô vào bên trong.
"Ah..." Trình Túc Vũ ngã xuống lưng ghế, cô vừa bị đụng đau, theo bản năng kêu lên một tiếng thì lại nhìn thấy
Dương Dịch Hoài cũng chui vào trong xe.
Cạch
Tiếng cửa xe lạnh lẽo khép lại, Trình Túc Vũ bất giác đổ mồ hôi hột, trong xe rất tối, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dương Dịch Hoài lúc này nên càng thêm sợ hãi, cô hét lớn:
"Dương Dịch Hoài... Anh điên à?"
Dương Dịch Hoài không trả lời cô, một bàn tay của anh thành thục cởi bỏ cúc áo trên người mình, một tay còn lại bắt lấy đầu gối của Trình Túc Vũ tách hai chân cô ra chen đầu gối của anh vào giữa. Trình Túc Vũ giật mình, theo bản năng muốn khép chân lại nhưng sức lực của Dương Dịch Hoài quá lớn, chẳng mấy chốc anh đã đè lên người cô.
Ánh sáng yếu ớt của hầm đổ xe, xuyên qua lớp kính ô tô, hắt lên gương mặt góc cạnh của Dương Dịch Hoài, anh cúi đầu, mặt đối mặt với Trình Túc Vũ, cánh môi hai người gần như chạm lấy nhau, hơi thở ấm nóng phả vào mặt đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Dịch Hoài thấy bộ dạng bị doạ đến cứng người của Trình Túc Vũ thì cười thầm, ngả ngớn nói:
"Trình Túc Vũ... Đã làm một lần rồi... Được hay không được tôi giúp cô nhớ lại."
Vừa dứt lời, chiếc váy hoa xinh đẹp của Trình Túc Vũ đã bị Dương Dịch Hoài dùng sức kéo xuống, phần bầu ngực căng tròn lộ ra trước mắt anh, dù trong xe quá tối, không thể nhìn rõ quả đồi trắng nõn trước mặt, nhưng hương thơm quẩn quanh nơi chóp mũi cùng sự mềm mại trong từng nắm tay làm thần kinh của Dương Dịch Hoài gần như căng cứng.
Anh như bị quỷ ám, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô mút mát điên cuồng, chốc chốc còn dùng răng day day mấy cái rồi lại dùng lực mút mạnh vào trong khoang miệng.
Nơi nhạy cảm vừa bị cắn, vừa bị mút, dù không phải là lần đầu, nhưng trong không gian này khiến Trình Túc Vũ sợ đến phát khóc, cô hét lớn: "Dương Dịch Hoài... Đừng mà... Tôi biết sai rồi." Cô cố đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình nhưng cánh tay đã bị Dương Dịch Hoài bắt lấy khóa chặt trên đỉnh đầu.
Cánh tay còn lại của anh lần mò di chuyển xuống phía dưới, xốc mạnh tà váy của Trình Túc Vũ lên, ngón tay không an phận của anh vạch lấy chiếc quần nhỏ của cô sang một bên xâm phạm vào nơi bí mật của người con gái.
"Ah... Hức..." Phía dưới bị đụng chạm, Trình Túc Vũ cong người, run lên một tiếng như sắp khóc.
Dương Dịch Hoài cảm nhận được trạng thái của cô, anh nâng đầu rời khỏi bầu ngực mềm mại, nhìn chằm chằm
Trình Túc Vũ, hơi thở anh gấp gáp, quấn lấy hơi thở yếu ớt của cô, ban đầu Dương Dịch Hoài chỉ muốn doạ Trình Túc Vũ một chút không ngờ chính anh lại sa đoạ, không muốn cảm giác tuyệt vời này bị đứt đoạn.
Dương Dịch Hoài cúi người, dùng môi mình lấp kín môi cô, tay trái anh luồn xuống phía dưới giữ lấy gáy của Trình Túc Vũ, đầu lưỡi tiến vào bên trong, quấn quít thăm dò từ chân răng đến đầu lưỡi của đối phương. Còn tay phải đang khoáy đảo nơi bí mật của người con gái cũng vội vàng rút ra, trên ngón tay còn dính một lớp dịch nhày trong suốt, bàn tay hư hỏng kéo lấy khoa quần, người anh em đã căng cứng bên trong anh vọt ra. Dương Dịch Hoài nhanh chóng cầm lấy trụ th.it ấm nóng của mình đẩy mạnh vào bên trong của Trình Túc Vũ.
"Ha..." Cảm giác chật chội bên trong cô làm Dương Dịch Hoài thoã mãn rên thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro