Tôi không được?
2024-11-02 14:47:11
Dương Dịch Hoài bị Trình Túc Vũ chọc cho tức đến nỗi bật cười thành tiếng.
Anh tựa lưng vào đầu xe của mình, rút điện thoại trong túi quần ra, híp mắt nhìn cô, nhếch miệng cười đầy ẩn ý. Chầm chậm bấm số gọi cho ai đó.
Hai người đứng cách nhau tầm ba mét, ở khoảng cách này dù chỉ thấy mờ mờ nhưng Trình Túc Vũ có thể nhận ra số điện thoại hiển thị trên màn hình của Dương Dịch Hoài là ba con số "113" . Trình Túc Vũ giật mình, tròn mắt nhìn Dương Dịch Hoài, người đàn ông luôn tỏ ra điềm tĩnh, lúc này lại đang tức giận đến mức gọi điện cho cảnh sát giải quyết cô.
Thấy tình hình không ổn, Trình Túc Vũ xoay người dứt khoát bỏ chạy, trong lòng Trình Túc Vũ cảm thấy bản thân thật mất mặt, đây là lần đầu tiên trong đời cô dám làm mà không dám nhận, có trách thì trách Dương Dịch Hoài đã ức hiếp cô, cô không nỡ đâm anh, nên chỉ có thể trút giận lên bốn bánh xe tội nghiệp kia.
Vì bãi đỗ xe nằm ở tầng hầm chung cư, nên Trình Túc Vũ chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy về phía thang máy, nhưng vì giày cao gót cô mang quá cao, Trình Túc Vũ chạy được chưa tới mười mét đã trật chân ngã sõng soài trên mặt đất.
"Ah..." Đầu gối và khuỷu tay bị va đập vào thềm xi măng, khiến Trình Túc Vũ đau đớn kêu lên một tiếng.
Dương Dịch Hoài nhìn thấy Trình Túc Vũ bỏ chạy, anh chỉ thấy buồn cười, vốn chỉ định hù doạ Trình Túc Vũ không ngờ cô lại hậu đậu đến mức chạy trốn thôi cũng bị ngã thê thảm như vậy.
Nghĩ trong đầu là thế nhưng Dương Dịch Hoài vẫn lo lắng mà bước nhanh về phía cô.
Trình Túc Vũ nghiêng đầu nhìn thấy anh, cô biết bây giờ mình như cá nằm trên thớt, nên không dám có thái độ quá trớn, cô đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Dương Dịch Hoài, yếu ớt nói: "Chân tôi... Đau quá..."
Dương Dịch Hoài nheo mắt nhìn cô, nhếch miệng cười, anh còn không biết những suy nghĩ sau vẻ mặt ủy khuất, yếu đuối này của cô sao?
"Ah... Dương Dịch Hoài..." Dương Dịch Hoài cúi người, anh nâng người Trình Túc Vũ dậy, không một động tác thừa vác cô lên vai mình, Trình Túc Vũ giật mình hét lớn gọi tên anh.
Bị vác đi như bao gạo, bao cám, Trình Túc Vũ có phần ấm ức không chịu nổi, cô đánh bịch bịch vào lưng anh, lớn giọng nói:
"Này... Có thể bế kiểu bình thường không hả?"
Dương Dịch Hoài lại tựa như không để ý, nhàn nhạt nói: "Cô mất đãi ngộ ấy rồi."
Dương Dịch Hoài vác Trình Túc Vũ đi về phía chiếc xe tội nghiệp của mình, một tay anh mở cửa bên ghế lái nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào, còn mình thì nửa ngồi nữa quỳ bên ngoài xe, bắt lấy cẳng chân của Trình Túc Vũ cẩn thận xem xét.
"Đau... Anh nhẹ tay thôi..." Lúc nãy ngã xuống, dây chằng bị kéo giãn, dù chỉ một lực nhẹ tác động Trình Túc Vũ cũng cảm thấy đau đến nhíu mày.
Dương Dịch Hoài không nhìn cô, anh đã xem kĩ, cổ chân của Trình Túc Vũ chỉ bị bông gân nhẹ, chườm lạnh vài ngày là cô lại nhảy nhót như chim nên không có gì đáng ngại. Lại nhớ đến mấy trò cô đã làm, Dương Dịch Hoài không nhịn được mà nảy ra chủ ý xấu xa, ấn mạnh vào cổ chân Trình Túc Vũ.
"Ah..." Trình Túc Vũ nhăn mặt, hét lên, cô vươn chân đá mạnh vào ngực Dương Dịch Hoài làm anh ngã nhào ra đất.
Thấy Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn mình chằm chằm, Trình Túc Vũ có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Đã nói là đau mà..."
"Trình Túc Vũ... Cô tém cái nết của mình lại được không hả?" Dương Dịch chống tay ngồi dậy, phủi lớp bụi trên áo mình, gằn giọng nói.
"Không đấy..." Trình Túc Vũ đanh giọng trả lời, anh không thích tính tình này của cô, vậy thì thích tính tình như thế nào? Đột nhiên nhớ ra một người, trái tim cô lại như bị bóp nghẹt, trong lòng không dễ chịu, nụ cười trên mặt cũng trở nên khó coi, cô lại nhìn anh, mỉa mai nói:
"Anh thích cái kiểu mềm mại, mỏng manh, gió thổi một cái là bay luôn giống như Tô Tịch Nhan đó sao?"
Dương Dịch Hoài trầm mặc nhìn cô, đột nhiên lại nhắc đến Tô Tịch Nhan, cô ta có liên quan gì đến chuyện này sao? Nhưng suy nghĩ trong lòng cùng lời nói ra khỏi miệng anh không hề đồng nhất:
"Đàn ông ai cũng thích kiểu như vậy..."
Trình Túc Vũ siết chặt nắm tay mình, cả người dâng lên một cỗ khó chịu, cô cố đè nén cảm xúc trong lòng mình, cười nhạo nói:
"Chỉ có đồ đàn ông không được như anh thì có..."
Dương Dịch Hoài nghe thấy lời này sửng sốt đến khựng người, chỉ trong một thoáng anh lại cười như không cười, nhìn Trình Túc Vũ chằm chằm, thanh âm lạnh lẽo đến cực độ:
"Tôi không được?"
Trình Túc Vũ làm như không thấy Dương Dịch Hoài lại chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, cô chính là thích nhất chọc người ta đã tức thì phải tức điên lên mới chịu dừng, cô luyên thuyên nói tiếp:
"Chính là cái kiểu đàn ông không được... Không đáp ứng được nhu cầu của phụ nữ nóng bỏng quyết liệt như tôi đây, mới thích cái kiểu đó để dễ dàng thao túng tâm lý trên giường ấy..."
"..."
Anh tựa lưng vào đầu xe của mình, rút điện thoại trong túi quần ra, híp mắt nhìn cô, nhếch miệng cười đầy ẩn ý. Chầm chậm bấm số gọi cho ai đó.
Hai người đứng cách nhau tầm ba mét, ở khoảng cách này dù chỉ thấy mờ mờ nhưng Trình Túc Vũ có thể nhận ra số điện thoại hiển thị trên màn hình của Dương Dịch Hoài là ba con số "113" . Trình Túc Vũ giật mình, tròn mắt nhìn Dương Dịch Hoài, người đàn ông luôn tỏ ra điềm tĩnh, lúc này lại đang tức giận đến mức gọi điện cho cảnh sát giải quyết cô.
Thấy tình hình không ổn, Trình Túc Vũ xoay người dứt khoát bỏ chạy, trong lòng Trình Túc Vũ cảm thấy bản thân thật mất mặt, đây là lần đầu tiên trong đời cô dám làm mà không dám nhận, có trách thì trách Dương Dịch Hoài đã ức hiếp cô, cô không nỡ đâm anh, nên chỉ có thể trút giận lên bốn bánh xe tội nghiệp kia.
Vì bãi đỗ xe nằm ở tầng hầm chung cư, nên Trình Túc Vũ chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy về phía thang máy, nhưng vì giày cao gót cô mang quá cao, Trình Túc Vũ chạy được chưa tới mười mét đã trật chân ngã sõng soài trên mặt đất.
"Ah..." Đầu gối và khuỷu tay bị va đập vào thềm xi măng, khiến Trình Túc Vũ đau đớn kêu lên một tiếng.
Dương Dịch Hoài nhìn thấy Trình Túc Vũ bỏ chạy, anh chỉ thấy buồn cười, vốn chỉ định hù doạ Trình Túc Vũ không ngờ cô lại hậu đậu đến mức chạy trốn thôi cũng bị ngã thê thảm như vậy.
Nghĩ trong đầu là thế nhưng Dương Dịch Hoài vẫn lo lắng mà bước nhanh về phía cô.
Trình Túc Vũ nghiêng đầu nhìn thấy anh, cô biết bây giờ mình như cá nằm trên thớt, nên không dám có thái độ quá trớn, cô đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Dương Dịch Hoài, yếu ớt nói: "Chân tôi... Đau quá..."
Dương Dịch Hoài nheo mắt nhìn cô, nhếch miệng cười, anh còn không biết những suy nghĩ sau vẻ mặt ủy khuất, yếu đuối này của cô sao?
"Ah... Dương Dịch Hoài..." Dương Dịch Hoài cúi người, anh nâng người Trình Túc Vũ dậy, không một động tác thừa vác cô lên vai mình, Trình Túc Vũ giật mình hét lớn gọi tên anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị vác đi như bao gạo, bao cám, Trình Túc Vũ có phần ấm ức không chịu nổi, cô đánh bịch bịch vào lưng anh, lớn giọng nói:
"Này... Có thể bế kiểu bình thường không hả?"
Dương Dịch Hoài lại tựa như không để ý, nhàn nhạt nói: "Cô mất đãi ngộ ấy rồi."
Dương Dịch Hoài vác Trình Túc Vũ đi về phía chiếc xe tội nghiệp của mình, một tay anh mở cửa bên ghế lái nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào, còn mình thì nửa ngồi nữa quỳ bên ngoài xe, bắt lấy cẳng chân của Trình Túc Vũ cẩn thận xem xét.
"Đau... Anh nhẹ tay thôi..." Lúc nãy ngã xuống, dây chằng bị kéo giãn, dù chỉ một lực nhẹ tác động Trình Túc Vũ cũng cảm thấy đau đến nhíu mày.
Dương Dịch Hoài không nhìn cô, anh đã xem kĩ, cổ chân của Trình Túc Vũ chỉ bị bông gân nhẹ, chườm lạnh vài ngày là cô lại nhảy nhót như chim nên không có gì đáng ngại. Lại nhớ đến mấy trò cô đã làm, Dương Dịch Hoài không nhịn được mà nảy ra chủ ý xấu xa, ấn mạnh vào cổ chân Trình Túc Vũ.
"Ah..." Trình Túc Vũ nhăn mặt, hét lên, cô vươn chân đá mạnh vào ngực Dương Dịch Hoài làm anh ngã nhào ra đất.
Thấy Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn mình chằm chằm, Trình Túc Vũ có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Đã nói là đau mà..."
"Trình Túc Vũ... Cô tém cái nết của mình lại được không hả?" Dương Dịch chống tay ngồi dậy, phủi lớp bụi trên áo mình, gằn giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không đấy..." Trình Túc Vũ đanh giọng trả lời, anh không thích tính tình này của cô, vậy thì thích tính tình như thế nào? Đột nhiên nhớ ra một người, trái tim cô lại như bị bóp nghẹt, trong lòng không dễ chịu, nụ cười trên mặt cũng trở nên khó coi, cô lại nhìn anh, mỉa mai nói:
"Anh thích cái kiểu mềm mại, mỏng manh, gió thổi một cái là bay luôn giống như Tô Tịch Nhan đó sao?"
Dương Dịch Hoài trầm mặc nhìn cô, đột nhiên lại nhắc đến Tô Tịch Nhan, cô ta có liên quan gì đến chuyện này sao? Nhưng suy nghĩ trong lòng cùng lời nói ra khỏi miệng anh không hề đồng nhất:
"Đàn ông ai cũng thích kiểu như vậy..."
Trình Túc Vũ siết chặt nắm tay mình, cả người dâng lên một cỗ khó chịu, cô cố đè nén cảm xúc trong lòng mình, cười nhạo nói:
"Chỉ có đồ đàn ông không được như anh thì có..."
Dương Dịch Hoài nghe thấy lời này sửng sốt đến khựng người, chỉ trong một thoáng anh lại cười như không cười, nhìn Trình Túc Vũ chằm chằm, thanh âm lạnh lẽo đến cực độ:
"Tôi không được?"
Trình Túc Vũ làm như không thấy Dương Dịch Hoài lại chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, cô chính là thích nhất chọc người ta đã tức thì phải tức điên lên mới chịu dừng, cô luyên thuyên nói tiếp:
"Chính là cái kiểu đàn ông không được... Không đáp ứng được nhu cầu của phụ nữ nóng bỏng quyết liệt như tôi đây, mới thích cái kiểu đó để dễ dàng thao túng tâm lý trên giường ấy..."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro