Bị lừa
2024-11-02 14:47:11
Từng câu, từng chữ như mũi kim nhọn đâm thẳng vào tai Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ. Ban đầu, cả hai đều sửng sốt đến khựng người. Nhưng rồi, khi nhận thức rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ lẫn hiện tại, sắc mặt Dương Dịch Hoài nhanh chóng trở nên u ám, anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi khi nhận ra chính Tô Tịch Nhan là người tính kế mình.
Nhớ lại mấy lời nói khốn nạn trước đây của bản thân với Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài lại chột dạ, anh thoáng nâng mắt nhìn người con gái trước mặt, lại bắt gặp cô đang khinh khỉnh nhìn mình, trái tim Dương Dịch Hoài bất giác đập mạnh, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán, anh thật sự không biết phải làm sao cứu cánh tình hình này.
Tiếng cãi nhau sau vách ngăn vẫn chưa dứt, Tô Tịch Nhan lại bất mãn, cố nén giọng nói:
"Mẹ... Nếu năm đó không phải tại mẹ ép con chia tay anh ấy, quen cái tên Lưu Hưng không có chút tiền đồ kia... Thì bây giờ con có khổ như vậy không?"
Người đàn bà kia lại chẳng quan tâm đây là chỗ nào, giọng nói sang sảng, còn mỉa mai chính con gái của mình:
"Còn không phải lúc trước nhìn Dương Dịch Hoài chỉ tưởng là một thằng sinh viên bình thường... Quen Lưu Hưng gia đình có của ăn của để vẫn tốt hơn không phải sao?"
"Con chẳng phải cũng thấy mẹ nói đúng nên liền đi chia tay nó à... Giờ còn ở đây giả vờ thâm tình, đau khổ cho ai xem hả."
Dương Dịch Hoài càng nghe càng trầm mặc, người mẹ này trong miệng của Tô Tịch Nhan thật không biết xấu hổ là gì, nên chắc cô ta cũng di truyền "đức hạnh" tốt đẹp này của bà ấy... Hoá ra năm đó Dương Dịch Hoài anh lại bị lừa một vố đau như vậy... Gia đình phải chuyển ra nước ngoài cái gì chứ? Để anh tìm được người tốt hơn con mẹ gì? Đều là diễn cả... Mẹ kiếp....
Trình Túc Vũ thật sự nghe không nổi nữa, càng nghe càng mắc ói, cô ghê tởm bọn họ, cũng khó chịu với Dương Dịch Hoài... Loại người như vậy mà anh cũng quen được, còn bị người ta quay như chong chóng, xém chút nữa không chừng phải đi đổ vỏ dùm người khác, cô cứu anh một bàn thua trông thấy vậy mà lại trở thành kẻ tính kế trong mắt anh.
Càng nghĩ Trình Túc Vũ càng tức giận, cô siết chặt quai túi xách, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dương Dịch Hoài. Bất chợt, đứng bật dậy, mạnh tay gập laptop lại rồi nhanh chóng nhét vào túi. Không một lời từ biệt, cô đẩy nhẹ Dương Dịch Hoài ra rồi sải bước rời khỏi chỗ này, để lại anh vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ, không kịp hiểu chuyện gì... Lúc đó, Trình Túc Vũ chỉ cảm thấy thở chung một bầu không khí với hai mẹ con kia là một sự xúc phạm với sự sống quý giá của cô.
Còn đang định lên tiếng phản bác mẹ mình, Tô Tịch Nhan hoảng hốt đến đờ người khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt, "Trình... Túc... Vũ.." Lời nói trong miệng cô ta nghẹn lại, tim đập thình thịch. Cô ta biết Trình Túc Vũ đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô ta.
Mặt mày Tô Tịch Nhan tái mét, cô ta vội vàng đứng bật dậy, định đuổi theo để ngăn Trình Túc Vũ lại thì một giọng nói lạnh lùng, thanh âm trầm thấp đến cực độ đã vang lên sau lưng cô ta.
"Hai người ồn ào quá... Làm vợ tôi khó chịu rồi."
Cả người Tô Tịch Nhan bất giác run lên. Giọng nói trầm thấp phía sau khiến cô ta sởn hết gai ốc. Quay đầu lại, đôi mắt cô ta mở to, tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài đang đứng đó, lạnh lẽo nhìn mình, "Anh... Anh Dịch Hoài..."
Tô Tịch Nhan cảm thấy mình đứng không vững nữa, cô ta biết mọi chuyện đã ON bại lộ, mọi điều xấu xa cô ta đã làm, mọi lời nói dối đã từng nói ra, Dương Dịch Hoài đều đã biết hết. Nhưng cô ta vẫn mặt dày cố gắng níu kéo, bắt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài, run rẩy giải thích:
"Chuyện... Chuyện không phải như anh nghĩ đâu..."
Nhớ lại mấy lời nói khốn nạn trước đây của bản thân với Trình Túc Vũ, Dương Dịch Hoài lại chột dạ, anh thoáng nâng mắt nhìn người con gái trước mặt, lại bắt gặp cô đang khinh khỉnh nhìn mình, trái tim Dương Dịch Hoài bất giác đập mạnh, mồ hôi lạnh tứa ra trên trán, anh thật sự không biết phải làm sao cứu cánh tình hình này.
Tiếng cãi nhau sau vách ngăn vẫn chưa dứt, Tô Tịch Nhan lại bất mãn, cố nén giọng nói:
"Mẹ... Nếu năm đó không phải tại mẹ ép con chia tay anh ấy, quen cái tên Lưu Hưng không có chút tiền đồ kia... Thì bây giờ con có khổ như vậy không?"
Người đàn bà kia lại chẳng quan tâm đây là chỗ nào, giọng nói sang sảng, còn mỉa mai chính con gái của mình:
"Còn không phải lúc trước nhìn Dương Dịch Hoài chỉ tưởng là một thằng sinh viên bình thường... Quen Lưu Hưng gia đình có của ăn của để vẫn tốt hơn không phải sao?"
"Con chẳng phải cũng thấy mẹ nói đúng nên liền đi chia tay nó à... Giờ còn ở đây giả vờ thâm tình, đau khổ cho ai xem hả."
Dương Dịch Hoài càng nghe càng trầm mặc, người mẹ này trong miệng của Tô Tịch Nhan thật không biết xấu hổ là gì, nên chắc cô ta cũng di truyền "đức hạnh" tốt đẹp này của bà ấy... Hoá ra năm đó Dương Dịch Hoài anh lại bị lừa một vố đau như vậy... Gia đình phải chuyển ra nước ngoài cái gì chứ? Để anh tìm được người tốt hơn con mẹ gì? Đều là diễn cả... Mẹ kiếp....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ thật sự nghe không nổi nữa, càng nghe càng mắc ói, cô ghê tởm bọn họ, cũng khó chịu với Dương Dịch Hoài... Loại người như vậy mà anh cũng quen được, còn bị người ta quay như chong chóng, xém chút nữa không chừng phải đi đổ vỏ dùm người khác, cô cứu anh một bàn thua trông thấy vậy mà lại trở thành kẻ tính kế trong mắt anh.
Càng nghĩ Trình Túc Vũ càng tức giận, cô siết chặt quai túi xách, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dương Dịch Hoài. Bất chợt, đứng bật dậy, mạnh tay gập laptop lại rồi nhanh chóng nhét vào túi. Không một lời từ biệt, cô đẩy nhẹ Dương Dịch Hoài ra rồi sải bước rời khỏi chỗ này, để lại anh vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ, không kịp hiểu chuyện gì... Lúc đó, Trình Túc Vũ chỉ cảm thấy thở chung một bầu không khí với hai mẹ con kia là một sự xúc phạm với sự sống quý giá của cô.
Còn đang định lên tiếng phản bác mẹ mình, Tô Tịch Nhan hoảng hốt đến đờ người khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt, "Trình... Túc... Vũ.." Lời nói trong miệng cô ta nghẹn lại, tim đập thình thịch. Cô ta biết Trình Túc Vũ đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô ta.
Mặt mày Tô Tịch Nhan tái mét, cô ta vội vàng đứng bật dậy, định đuổi theo để ngăn Trình Túc Vũ lại thì một giọng nói lạnh lùng, thanh âm trầm thấp đến cực độ đã vang lên sau lưng cô ta.
"Hai người ồn ào quá... Làm vợ tôi khó chịu rồi."
Cả người Tô Tịch Nhan bất giác run lên. Giọng nói trầm thấp phía sau khiến cô ta sởn hết gai ốc. Quay đầu lại, đôi mắt cô ta mở to, tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài đang đứng đó, lạnh lẽo nhìn mình, "Anh... Anh Dịch Hoài..."
Tô Tịch Nhan cảm thấy mình đứng không vững nữa, cô ta biết mọi chuyện đã ON bại lộ, mọi điều xấu xa cô ta đã làm, mọi lời nói dối đã từng nói ra, Dương Dịch Hoài đều đã biết hết. Nhưng cô ta vẫn mặt dày cố gắng níu kéo, bắt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài, run rẩy giải thích:
"Chuyện... Chuyện không phải như anh nghĩ đâu..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro