Đổi trắng thay...
2024-11-02 14:47:11
Dương Dịch Hoài lạnh lùng hất tay Tô Tịch Nhan ra, phủi phủi tay áo mình, cảm thấy có chút bẩn. Anh híp mắt nhìn cô ta, cười lạnh nói:
"Tô Tịch Nhan... Tôi không biết nên chửi cô hay nên cảm ơn cô nữa..."
Quả thật, chỉ vừa mới lúc nãy, khi biết Tô Tịch Nhan mới là người bỏ thuốc mình, Dương Dịch Hoài tức đến muốn mức muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, nhưng khi nhìn sang Trình Túc Vũ anh lại cảm thấy may mắn vì người đêm đó là cô. Nếu không có Tô Tịch Nhan, cũng không biết mối quan hệ của anh với Trình Túc Vũ có được đẩy nhanh như thế này không?
Sắc mặt Tô Tịch Nhan tái nhợt, cơ thể cô ta run lên bần bật, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Cánh tay vừa bị Dương Dịch Hoài hất ra khựng lại giữa không trung, móng tay cào vào lòng bàn tay để kìm nén sự bất an trong lòng.
Tô Tịch Nhan run rẩy, lắp bắp: "Dịch...". Nhưng lời nói còn chưa kịp thành tiếng đã bị Dương Dịch Hoài cắt ngang.
Ánh mắt anh sắc lạnh, gương mặt tối sầm lại, gắn giọng nói:
"Nhưng hiện tại tôi thấy bản mặt cô rất đáng ghét...
Dứt lời, Dương Dịch Hoài không quan tâm Tô Tịch Nhan lại muốn phân trần điều gì, dứt khoát bước ngang qua cô ta, đuổi theo Trình Túc Vũ. Giờ anh không muốn nghe người phụ nữ này nói dù chỉ là một chữ... Cảm thấy bẩn lỗ
tai.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Dương Dịch Hoài đã thấy bóng dáng Trình Túc Vũ đang định bước lên taxi. Tim anh hẫng đi một nhịp, vội vàng chạy đến giữ cô lại, gật đầu liên tục xin lỗi bác tài.
Dương Dịch Hoài thở dốc, bàn tay siết chặt lấy bàn tay Trình Túc Vũ. Ánh mắt anh đầy lo lắng, giọng nói khàn đặc:
"Sao không đợi anh?"
Trình Túc Vũ liếc nhìn Dương Dịch Hoài, thấy bộ dạng gấp gáp đến thở không ra hơi của anh trong lòng lại có chút xót, lòng cô mềm đi. Dù vậy, vẫn còn chút hờn dỗi, nói:
"Không thích..."
Dương Dịch Hoài thở dài một tiếng. Anh ôm chặt Trình Túc Vũ vào lòng, để cằm cô tựa nhẹ lên vai mình, nghiêng đầu, âu yếm hôn lên má cô, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ người con gái, giọng nói hơi nghẹn lại:
"Xin lỗi em... Xin lỗi... Là anh ngu xuẩn, không phân biệt đúng sai, không tin lời em, còn dựa vào đó làm tổn thương em..." Dương Dịch Hoài hối hận rất nhiều chuyện, anh biết mình không có quyền đòi hỏi gì, nhưng nếu anh không đòi hỏi sẽ mãi mãi không có cơ hội sửa sai.
Dương Dịch Hoài dừng lại một thoáng, vòng tay siết chặt Trình Túc Vũ buông lỏng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói:
"Tiểu Vũ... Anh gả cho em để em hành hạ trả thù được không?"
Trình Túc Vũ nhìn Dương Dịch Hoài, đáy mắt cô khẽ dao động. Sự quan tâm của Dương Dịch Hoài dành cho cô trong thời gian gần đây rõ ràng đến mức cô không thể phủ nhận. Cô cũng thừa nhận sự nghiêm túc của anh, nhưng so với những gì cô đã bỏ ra, những tổn thương cô đã phải chịu, 7 năm thanh xuân của cô thì những điều đó vẫn không đủ để bù đắp.
Nhưng được người mình yêu bày tỏ tình cảm là cảm giác như thế nào? Được anh hạ mình cầu hôn càng là cảm giác như thế nào? Trình Túc Vũ cảm thấy vừa hạnh phúc vừa hoang mang, cô không muốn đồng ý, cũng chẳng muốn từ chối anh.
Trình Túc Vũ cúi đầu, né tránh ánh mắt Dương Dịch Hoài, chu môi, nũng nịu nói, hàm ý còn có mấy phần chê bai:
"Không thèm đâu...
"Anh già rồi, còn tôi chưa qua 23... Vẫn còn chơi chưa đủ."
Dương Dịch Hoài sầm mặt, anh chỉ mới 30 già chỗ nào chứ? Con hồ ly nhỏ này trước kia cũng không chê anh già, theo đuổi anh lâu như vậy, mới đó mà đã thay lòng đổi dạ...
Lần đầu tiên Dương Dịch Hoài cảm thấy bản thân thua thiệt so với mấy thằng nhóc mà mẹ anh đã chuẩn bị giới thiệu cho cô. Nhưng người trong lòng anh bây giờ "là tiên là phật", anh không dám cãi, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, ngả ngớn nói:
"Em cưới anh, còn có thể chơi anh"
"Anh nói cái gì vậy?"Trình Túc Vũ đỏ mặt tía tai, vội vàng bịt chặt miệng Dương Dịch Hoài lại. Ánh mắt đảo quanh, lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô sợ người đi ngang sẽ vô tình nghe thấy mấy lời không đứng đắn của anh... Xấu hổ chết đi được.
Dương Dịch Hoài không nhịn được bật cười trước vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng của Trình Túc Vũ. Anh nâng bàn tay đang bịt miệng mình của cô lên, vòng qua cổ mình, định cúi đầu ngậm môi cô, thì một giọng nói the thé phía sau truyền tới cắt ngang:
"Anh Dịch Hoài... Anh Dịch Hoài... Anh nghe em giải thích..." Giọng nói vừa quen thuộc vừa đáng ghét ấy vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn, khiến mặt mày Dương Dịch Hoài đen kịt.
Dương Dịch Hoài còn chưa kịp quay đầu lại, Tô Tịch Nhan đã chạy đến bắt lấy cánh tay anh, bộ dạng đáng thương, quỳ rạp xuống bên chân Dương Dịch Hoài làm cho cả anh và Trình Túc Vũ đều giật mình.
Bên cạnh cô ta, người đàn bà trong miệng Tô Tịch Nhan gọi lại mẹ cũng chạy đến, không biết xấu hổ, phụ hoạ.
"Con rể à... Chỉ là hiểu lầm thôi... Đừng có xúc động như vậy..."
Người xung quanh thấy nơi này động tĩnh lớn, liền bu đông, bu đỏ lại xem. Nghe người phụ nữ kia gọi Dương Dịch Hoài là con rể, đều bất giác vẻ ra rất nhiều cảnh tượng. Nào là, người quỳ dưới đất là một người vợ đáng thương bắt gặp chồng đi ngoại tình, nhưng người chồng lại quá gia trưởng, bênh vực tiểu tam, hất hủi vợ mình...
Còn có người nghĩ người vợ kia cố tình làm quá, muốn làm to chuyện để mọi người biết, mục đích chỉ để bêu xấu chồng. Có người thì lại cho rằng người phụ nữ kia là một kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, nay bị chính thất phát hiện nên mới bày trò như vậy. Cũng có người nói rằng cô ta có thể là một người vợ bị chồng phản bội, nhưng lại không muốn ly hôn, cố tình làm lớn chuyện để níu kéo chồng.
Những lời bàn tán xôn xao lọt vào tai Trình Túc Vũ khiến cô nhức hết cả đầu. Có người chỉ trỏ cô, cũng có mấy người chửi mắng cô rất khó nghe... nhưng Trình Túc Vũ lại không quan tâm cho lắm. Xung quanh đông đúc đều là mùi người khiến dạ dày cô khó chịu, mệt mỏi bấu chặt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài tức đến nỗi mặt đỏ gay lên, hai hàm răng nghiến chặt. Anh đang định tung hết cơn giận vào mặt Tô Tịch Nhan thì bỗng nhận ra Trình Túc Vũ không ổn. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Vừa định hỏi han thì Tô Tịch Nhan đã lên tiếng, giọng điệu ủy khuất:
"Cô Trình... Cô có thể tránh mặt để tôi và anh ấy nói chuyện được không?" Nói rồi, cô ta đưa đôi mắt ướt nhòa nhìn Trình Túc Vũ, dáng vẻ đáng thương như một người bị hại, mà người ngoài trong câu chuyện của bọn họ chính là Trình Túc Vũ.
"Tô Tịch Nhan... Tôi không biết nên chửi cô hay nên cảm ơn cô nữa..."
Quả thật, chỉ vừa mới lúc nãy, khi biết Tô Tịch Nhan mới là người bỏ thuốc mình, Dương Dịch Hoài tức đến muốn mức muốn bóp chết cô ta ngay lập tức, nhưng khi nhìn sang Trình Túc Vũ anh lại cảm thấy may mắn vì người đêm đó là cô. Nếu không có Tô Tịch Nhan, cũng không biết mối quan hệ của anh với Trình Túc Vũ có được đẩy nhanh như thế này không?
Sắc mặt Tô Tịch Nhan tái nhợt, cơ thể cô ta run lên bần bật, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Cánh tay vừa bị Dương Dịch Hoài hất ra khựng lại giữa không trung, móng tay cào vào lòng bàn tay để kìm nén sự bất an trong lòng.
Tô Tịch Nhan run rẩy, lắp bắp: "Dịch...". Nhưng lời nói còn chưa kịp thành tiếng đã bị Dương Dịch Hoài cắt ngang.
Ánh mắt anh sắc lạnh, gương mặt tối sầm lại, gắn giọng nói:
"Nhưng hiện tại tôi thấy bản mặt cô rất đáng ghét...
Dứt lời, Dương Dịch Hoài không quan tâm Tô Tịch Nhan lại muốn phân trần điều gì, dứt khoát bước ngang qua cô ta, đuổi theo Trình Túc Vũ. Giờ anh không muốn nghe người phụ nữ này nói dù chỉ là một chữ... Cảm thấy bẩn lỗ
tai.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Dương Dịch Hoài đã thấy bóng dáng Trình Túc Vũ đang định bước lên taxi. Tim anh hẫng đi một nhịp, vội vàng chạy đến giữ cô lại, gật đầu liên tục xin lỗi bác tài.
Dương Dịch Hoài thở dốc, bàn tay siết chặt lấy bàn tay Trình Túc Vũ. Ánh mắt anh đầy lo lắng, giọng nói khàn đặc:
"Sao không đợi anh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ liếc nhìn Dương Dịch Hoài, thấy bộ dạng gấp gáp đến thở không ra hơi của anh trong lòng lại có chút xót, lòng cô mềm đi. Dù vậy, vẫn còn chút hờn dỗi, nói:
"Không thích..."
Dương Dịch Hoài thở dài một tiếng. Anh ôm chặt Trình Túc Vũ vào lòng, để cằm cô tựa nhẹ lên vai mình, nghiêng đầu, âu yếm hôn lên má cô, rồi lại vùi mặt vào hõm cổ người con gái, giọng nói hơi nghẹn lại:
"Xin lỗi em... Xin lỗi... Là anh ngu xuẩn, không phân biệt đúng sai, không tin lời em, còn dựa vào đó làm tổn thương em..." Dương Dịch Hoài hối hận rất nhiều chuyện, anh biết mình không có quyền đòi hỏi gì, nhưng nếu anh không đòi hỏi sẽ mãi mãi không có cơ hội sửa sai.
Dương Dịch Hoài dừng lại một thoáng, vòng tay siết chặt Trình Túc Vũ buông lỏng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, nói:
"Tiểu Vũ... Anh gả cho em để em hành hạ trả thù được không?"
Trình Túc Vũ nhìn Dương Dịch Hoài, đáy mắt cô khẽ dao động. Sự quan tâm của Dương Dịch Hoài dành cho cô trong thời gian gần đây rõ ràng đến mức cô không thể phủ nhận. Cô cũng thừa nhận sự nghiêm túc của anh, nhưng so với những gì cô đã bỏ ra, những tổn thương cô đã phải chịu, 7 năm thanh xuân của cô thì những điều đó vẫn không đủ để bù đắp.
Nhưng được người mình yêu bày tỏ tình cảm là cảm giác như thế nào? Được anh hạ mình cầu hôn càng là cảm giác như thế nào? Trình Túc Vũ cảm thấy vừa hạnh phúc vừa hoang mang, cô không muốn đồng ý, cũng chẳng muốn từ chối anh.
Trình Túc Vũ cúi đầu, né tránh ánh mắt Dương Dịch Hoài, chu môi, nũng nịu nói, hàm ý còn có mấy phần chê bai:
"Không thèm đâu...
"Anh già rồi, còn tôi chưa qua 23... Vẫn còn chơi chưa đủ."
Dương Dịch Hoài sầm mặt, anh chỉ mới 30 già chỗ nào chứ? Con hồ ly nhỏ này trước kia cũng không chê anh già, theo đuổi anh lâu như vậy, mới đó mà đã thay lòng đổi dạ...
Lần đầu tiên Dương Dịch Hoài cảm thấy bản thân thua thiệt so với mấy thằng nhóc mà mẹ anh đã chuẩn bị giới thiệu cho cô. Nhưng người trong lòng anh bây giờ "là tiên là phật", anh không dám cãi, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, ngả ngớn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em cưới anh, còn có thể chơi anh"
"Anh nói cái gì vậy?"Trình Túc Vũ đỏ mặt tía tai, vội vàng bịt chặt miệng Dương Dịch Hoài lại. Ánh mắt đảo quanh, lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô sợ người đi ngang sẽ vô tình nghe thấy mấy lời không đứng đắn của anh... Xấu hổ chết đi được.
Dương Dịch Hoài không nhịn được bật cười trước vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng của Trình Túc Vũ. Anh nâng bàn tay đang bịt miệng mình của cô lên, vòng qua cổ mình, định cúi đầu ngậm môi cô, thì một giọng nói the thé phía sau truyền tới cắt ngang:
"Anh Dịch Hoài... Anh Dịch Hoài... Anh nghe em giải thích..." Giọng nói vừa quen thuộc vừa đáng ghét ấy vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn, khiến mặt mày Dương Dịch Hoài đen kịt.
Dương Dịch Hoài còn chưa kịp quay đầu lại, Tô Tịch Nhan đã chạy đến bắt lấy cánh tay anh, bộ dạng đáng thương, quỳ rạp xuống bên chân Dương Dịch Hoài làm cho cả anh và Trình Túc Vũ đều giật mình.
Bên cạnh cô ta, người đàn bà trong miệng Tô Tịch Nhan gọi lại mẹ cũng chạy đến, không biết xấu hổ, phụ hoạ.
"Con rể à... Chỉ là hiểu lầm thôi... Đừng có xúc động như vậy..."
Người xung quanh thấy nơi này động tĩnh lớn, liền bu đông, bu đỏ lại xem. Nghe người phụ nữ kia gọi Dương Dịch Hoài là con rể, đều bất giác vẻ ra rất nhiều cảnh tượng. Nào là, người quỳ dưới đất là một người vợ đáng thương bắt gặp chồng đi ngoại tình, nhưng người chồng lại quá gia trưởng, bênh vực tiểu tam, hất hủi vợ mình...
Còn có người nghĩ người vợ kia cố tình làm quá, muốn làm to chuyện để mọi người biết, mục đích chỉ để bêu xấu chồng. Có người thì lại cho rằng người phụ nữ kia là một kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, nay bị chính thất phát hiện nên mới bày trò như vậy. Cũng có người nói rằng cô ta có thể là một người vợ bị chồng phản bội, nhưng lại không muốn ly hôn, cố tình làm lớn chuyện để níu kéo chồng.
Những lời bàn tán xôn xao lọt vào tai Trình Túc Vũ khiến cô nhức hết cả đầu. Có người chỉ trỏ cô, cũng có mấy người chửi mắng cô rất khó nghe... nhưng Trình Túc Vũ lại không quan tâm cho lắm. Xung quanh đông đúc đều là mùi người khiến dạ dày cô khó chịu, mệt mỏi bấu chặt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài tức đến nỗi mặt đỏ gay lên, hai hàm răng nghiến chặt. Anh đang định tung hết cơn giận vào mặt Tô Tịch Nhan thì bỗng nhận ra Trình Túc Vũ không ổn. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Vừa định hỏi han thì Tô Tịch Nhan đã lên tiếng, giọng điệu ủy khuất:
"Cô Trình... Cô có thể tránh mặt để tôi và anh ấy nói chuyện được không?" Nói rồi, cô ta đưa đôi mắt ướt nhòa nhìn Trình Túc Vũ, dáng vẻ đáng thương như một người bị hại, mà người ngoài trong câu chuyện của bọn họ chính là Trình Túc Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro