Không Thể Không Động Lòng

Chấn chỉnh

2024-11-02 14:47:11

Đầu dây bên kia ngắt kết nối, thấy Dương Dịch Hoài đã buông điện thoại xuống, Trình Túc Vũ mới dám nhỏ giọng lên tiếng hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Dương Dịch Hoài nhìn cô nhàn nhạt nói: "Mẹ nói dẫn cô đi mua nhẫn cưới..."

Khi nghe Dương Dịch Hoài nói như vậy, ban đầu Trình Túc Vũ còn kinh ngạc mở to mt nhìn anh, trong đáy mắt không giấu nối ý cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, Trình Túc Vũ lại rơi vào trạng thái hụt hẫng, cô nhìn khuôn mặt không cảm xúc của

Dương Dịch Hoài lại nhớ đến chuyện lúc trước anh tận lực phản đối cuộc hôn nhân này, nay mẹ lại bắt anh đưa cô đi mua nhẫn cưới, Trình Túc Vũ nghĩ liệu anh có nghĩ là do cô đề xuất với mẹ nên trong lòng khó chịu hay không?

Mọi cảm xúc vui buồn thể hiện trên khuôn mặt của Trình Túc Vũ đều bị Dương Dịch Hoài thu vào tầm mắt. Anh biết cô đang lo lắng điều gì, chính anh cũng cảm thấy không hiểu được bản thân mình, nếu là mấy ngày trước mẹ

Dương bắt anh làm chuyện này anh sẽ ầm ĩ không nghe theo, nhưng hôm nay khi nhìn Trình Túc Vũ nằm trong lòng mình anh lại không suy nghĩ gì mà đồng ý với bà.

Kính cong...

Tiếng chuông cửa vang lên, cả hai theo phản xạ nhìn về phía cửa lớn, khẳng định là đồ ăn đã được ship tới,

Dương Dịch Hoài nhẹ nhàng đặt hai chân của Trình Túc Vũ sang bên cạnh rồi mới đứng dậy, trước khi rời đi anh còn xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:

"Ăn cơm trước rồi đi..."

"..." Trình Túc Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Dương Dịch Hoài, cô chạm lên đỉnh đầu, hơi ấm từ bàn tay anh vẫn còn vươn lại trên tóc. Trình Túc Vũ bất giác cong môi cười hạnh phúc.

Trong lúc hai người đang ăn cơm, Tô Tuyết có ghé qua. Theo ý Dương Dịch Hoài, sau khi cho thợ tới sửa chiếc xe xấu số bị bỏ lại dưới hầm đổ xe nhà Lâm Hi Nghiên thì đem xe về chung cư cho anh. Tiện thể mang tới một bộ quần áo mới cùng với túi xách mà Trình Túc Vũ để quên trên xe cho cô.

Dương Dịch Hoài cầm lấy đồ mà Tô Tuyết đưa đi vào nhà, anh đặt nó lên bàn trà trong phòng khách, bên cạnh còn có một túi thuốc nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Túc Vũ thấy túi xách của mình, cô mới sực nhớ đêm qua khi Dương Dịch Hoài đỡ cô ngồi vào trong xe đến khi anh kéo cô ra ngoài, cô đã để lại nó trên ghế lái của anh.

Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ đang vội vàng mở túi xách, lục tìm điện thoại của mình, anh thấp giọng hỏi:

"Uống thuốc tránh thai không?"

Vừa đúng lúc tìm được điện thoại lại nghe thấy câu hỏi này, Trình Túc Vũ không nhìn anh, nhớ đến chuyện lúc nãy cô ngại muốn chín mặt, Dương Dịch Hoài hỏi cô có ra bên trong được không? Trong lúc hưng phấn cô vậy mà lại không phản đối, còn ôm lấy cổ anh vùi mặt vào trong đó. Không tự trách bản thân được, cô liền giả vờ trách anh:

"Lúc nãy ai bảo anh ra bên trong chứ?"

Phản ứng của Trình Túc Vũ làm cho Dương Dịch Hoài càng muốn bắt nạt cô hơn, anh nhìn cô, trêu chọc nói:

"Im lặng không phản đối mà..."

"Im đi..." Mặt Trình Túc Vũ đỏ lên như quả gấc, cô thẹn quá hóa giọng mắng anh.

Dương Dịch Hoài bật cười thành tiếng, lúc anh bước qua chỗ Trình Túc Vũ thì chuông điện thoại lại bất ngờ reo lên.

Trên màn hình hiển thị dãy số lạ, Dương Dịch Hoài nhíu mày, anh ấn nút nghe, mở loa ngoài rồi thảy chiếc điện thoại lên bàn trà trước mặt, tự nhiên kéo lấy Trình Túc Vũ để cô ngồi vào lòng mình như lúc nãy.

"Alo..." Dương Dịch Hoài lên tiếng trước.

Đầu dây bên kia, một giọng nữ gấp gáp hỏi anh: "Cho hỏi anh có phải anh Dương Dịch Hoài bạn trai của cô Tô Tịch Nhan không ạ?"

Dương Dịch Hoài cau mày, nhìn Trình Túc Vũ bên cạnh mở to mắt nhìn mình, anh trầm giọng nói:

"Không phải..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng tôi đúng là Dương Dịch Hoài."

Đầu dây bên kia lại nói: "A... Xin lỗi... cô Tô đang ở bệnh viện thành phố, nếu anh là người quen của cô ấy có thể đến giúp đỡ cô ấy làm thủ tục nhập viện không ạ... Cô ấy hiện không có thân nhân ở trong nước."

Dương Dịch Hoài im lặng, Trình Túc Vũ cũng im lặng nhìn anh, nắm tay cô siết chặt lấy gấu áo của Dương Dịch Hoài, trong lòng cô mong anh đừng đồng ý, cô không phải là thánh mẫu, cô không lo cho người khác được nhìu như vậy, lại còn là bạn gái cũ của người mà cô yêu.

Nhưng điều cô mong đã không thành sự thật, Dương Dịch Hoài chỉ im lặng trong một thoáng liền trả lời bên kia:

"Đến ngay."

Đầu dây bên kia chào tạm biệt rồi cúp máy,

Trình Túc Vũ nhìn Dương Dịch Hoài chằm chằm, cô không kiểm soát được cảm xúc của mình, hất đổ ly nước trên bàn trà, cao giọng nói:

"Không cho anh đi..."

"Đừng có vô lý." Dương Dịch Hoài lạnh mặt nhìn Trình Túc Vũ.

Vốn anh chỉ đồng ý là sẽ đến ngay, chứ không nói là mình sẽ đến, Tô Tịch Nhan là người đại diện của CB, là đối tác, cô ta mà có chuyện gì bên kia sẽ đổi người đại diện, một đống công việc đã giải quyết sẽ phải làm lại từ đầu, rất phiền phức nên anh muốn để Tô Tuyết qua đó xem sao...

Không ngờ Trình Túc Vũ lại nối điên với mình. Dương Dịch Hoài cảm thấy tính khí của cô nếu không chấn chỉnh lại, sau này sẽ leo lên đầu của anh ngồi trên đó nên cũng không muốn nhiều lời giải thích với cô.

Trình Túc Vũ cũng biết trong chuyện này mình có phần vô lý, nhưng đứng trong vị trí của cô mà suy nghĩ, có ai chấp nhận được chồng sắp cưới mình đi quan tâm người yêu cũ không?

Cô nhìn anh, giọng nói hơi nghẹn lại: "Mẹ bảo chúng ta đi mua nhẫn cưới đó..."

Lúc này nhắc đến chuyện cưới xin, nhắc đến ba mẹ Dương càng khiến Dương Dịch Hoài thêm bực bội, làm cho anh cảm thấy cô đang lấy ba mẹ ra ép anh, anh khó chịu, cười khẩy nói:

"Cửa hàng bán nhẫn nó chạy đi được à?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Động Lòng

Số ký tự: 0