Phó Thiên Minh
2024-11-02 14:47:11
Trình Túc Vũ nghẹn giọng im lặng nhìn anh, thái độ của Dương Dịch Hoài càng làm cho cô tin vào giả thuyết anh vẫn còn tình cảm với Tô Tịch Nhan, nhưng sự thật này cô không dám tin, cũng không dám chấp nhận. Cô nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài, thấp giọng hỏi:
"Sao anh phải giúp chị ta?"
Dương Dịch Hoài trong lòng đang khó chịu, lại bị cô dùng ánh mắt dò xét, tra hỏi như hỏi cung thế này lại càng thêm tức giận, anh cười, nói với giọng đầy chế giễu:
"Tôi có nghĩa vụ giải thích cho cô à?"
"Trình Túc Vũ... Đừng nghĩ tôi tốt với cô một chút thì cô có thể được nước lấn tới."
"Cưới thì cưới nhưng không có nghĩa là cô được quyền xen vào chuyện tôi quyết định làm cái gì đâu..."
Dương Dịch Hoài làm như không thấy đáy mắt đã rươm rướm nước mắt của Trình Túc Vũ, bàn tay đang nắm lấy.
cổ áo anh bị Dương Dịch Hoài lạnh lùng hất ra, anh đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ để lại Trình Túc Vũ vẫn ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng anh. Nước mắt chảy xuống, Trình Túc Vũ lần đầu cảm nhận được mùi vị đắng chát của nó, thật sự rất khó nuốt, cũng giống như tình cảm của cô dành cho Dương Dịch Hoài, nhiều năm như vậy cũng không thể làm anh cảm động.
***
Mấy ngày sau đó, Trình Túc Vũ đều không chủ động đến tìm Dương Dịch Hoài, ở công ty chỉ làm những việc cô cần làm, chuyện đi ra ngoài ký hợp đồng hay xả giao đều kiếm cớ đẩy sang cho Tô Tuyết. Dương Dịch Hoài cũng không nói gì, Trình Túc Vũ nghĩ có lẽ anh cũng không muốn cô đi cùng anh nên càng thất vọng.
Trong phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, anh cúi đầu, xem báo cáo mà Trình Túc Vũ đưa tới, một lúc lâu sau mới đặt bút ký vào, đưa cho cô.
Trình Túc Vũ nhận lấy báo cáo anh đưa, cô kẹp vào tập tài liệu của mình, vừa định xoay người rời đi thì Dương Dịch Hoài lại nói:
"Hôm nay cô theo tôi đi ký hợp đồng."
"Đã biết." Trình Túc Vũ không cảm xúc trả lời, chuyện này Tô Tuyết đã nói qua với cô, hôm nay Tô Tuyết có việc nhà nên xin nghỉ, Trình Túc Vũ không thế không đi cùng Dương Dịch Hoài.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài đây."
"Trình Túc Vũ..." Dương Dịch Hoài lại gọi cô thêm lên lần nữa.
Trình Túc Vũ nâng mắt nhìn anh, Dương Dịch Hoài cũng nhìn cô, cả hai đều rơi vào trạng thái trầm mặc, âm thanh duy nhất trong căn phòng kín là tiếng lạch cạch của đầu bút mà Dương Dịch Hoài liên tục gõ xuống mặt bàn. Rất lâu sau đó, anh mới thấp giọng nói:
"Xong việc tôi đưa cô đi mua nhẫn cưới..." Qua mấy ngày lạnh nhạt với nhau, Dương Dịch Hoài cảm thấy bản thân đã cho Trình Túc Vũ một bài học, sau này cô sẽ biết tiết chế cảm xúc của mình khi nói chuyện với anh.
Trình Túc Vũ có phần kinh ngạc, không hiểu tại sao anh lại chủ động đề nghị như vậy, thương hại cô sao? Trình Túc Vũ có chút tự giễu, cô lắc đầu nhẹ giọng nói:
"Không cần đâu... Mẹ đã mua rồi..."
"Mẹ bảo tôi chụp hình nhẫn cưới cho mẹ xem, nhưng tôi nói anh bận, vẫn chưa đi mua được, nên mẹ đã mua luôn rồi." Cô giải thích.
Dương Dịch Hoài im lặng nhìn cô một lúc, mới thấp giọng hỏi:
"Muốn mua nhẫn khác không?"
"Khong can dau... Trong cung rat dep." Trinh Tic Vu cudi cudi, lac da, co lay dien thoai me mot tam hinh dua qua
cho anh xem.
Dương Dịch Hoài nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại của Trình Túc Vũ, trong lòng không biết sao lại dâng lên một cỗ khó chịu, anh đẩy điện thoại lại cho cô, nhàn nhạt nói:
"Um... Cô giữ đi..."
***
Lần hợp tác này của Dương Thị là cùng với tập đoàn Phó Thị ở thành phố C. Giám đốc điều hành của Phó Thị hiện tại là con trai duy nhất của chủ tịch Phó tên Phó Thiên Minh, cũng chỉ nhỏ hơn Dương Dịch Hoài hai tuổi, là người tuổi trẻ tài cao, thuộc hạng đẹp trai không tì vết, công tử hào môn được săn đón nhiều nhất ở thành phố C.
Buổi tối, Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ đến nhà hàng Thiên Kiều. Người của Phó Thị cùng Phó Thiên Minh đã đến trước đợi họ được một lúc. Khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài bước vào phòng, họ đều đứng lên chào anh, hai bên xả giao vài ba câu khách sáo.
Khi Dương Dịch Hoài đã ngồi vào bàn, Phó Thiên Minh mới nhìn rõ người con gái đi bên cạnh anh là ai...
"Túc Vũ..." Phó Thiên Minh nghi hoặc gọi tên cô.
"Đàn anh..." Trình Túc Vũ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Thiên Minh ở đây, ban đầu cô còn nghĩ mình nhìn lầm, nhưng khi anh cất giọng gọi tên cô thì cô mới chắc chắn.
Phó Thiên Minh nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, vui vẻ nói:
"Không ngờ lại gặp em ở đây..."
"Vâng ạ!"
"Lâu rồi mới gặp anh..." Trình Túc Vũ cười cười đáp lại lời anh.
Màn chào hỏi của Trình Túc Vũ cùng Phó Thiên Minh diễn ra rất nhanh chóng, trong mắt mọi người đó chỉ là vài lời xả giao bình thường nhưng qua con mắt của Dương Dịch Hoài lại cảm thấy giữa hai người có nhiều ẩn tình.
Tâm trạng của Dương Dịch Hoài giống như dẫm phải cứt chó, vô cùng bực bội, cả một buổi tối anh giống như bị mắc nghẹn, bàn chuyện công việc nhưng mặt lại lạnh như băng, không muốn mở miệng nói lời nào, mọi chuyện đều để Trình Túc Vũ phải lên tiếng.
"Sao anh phải giúp chị ta?"
Dương Dịch Hoài trong lòng đang khó chịu, lại bị cô dùng ánh mắt dò xét, tra hỏi như hỏi cung thế này lại càng thêm tức giận, anh cười, nói với giọng đầy chế giễu:
"Tôi có nghĩa vụ giải thích cho cô à?"
"Trình Túc Vũ... Đừng nghĩ tôi tốt với cô một chút thì cô có thể được nước lấn tới."
"Cưới thì cưới nhưng không có nghĩa là cô được quyền xen vào chuyện tôi quyết định làm cái gì đâu..."
Dương Dịch Hoài làm như không thấy đáy mắt đã rươm rướm nước mắt của Trình Túc Vũ, bàn tay đang nắm lấy.
cổ áo anh bị Dương Dịch Hoài lạnh lùng hất ra, anh đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ để lại Trình Túc Vũ vẫn ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng anh. Nước mắt chảy xuống, Trình Túc Vũ lần đầu cảm nhận được mùi vị đắng chát của nó, thật sự rất khó nuốt, cũng giống như tình cảm của cô dành cho Dương Dịch Hoài, nhiều năm như vậy cũng không thể làm anh cảm động.
***
Mấy ngày sau đó, Trình Túc Vũ đều không chủ động đến tìm Dương Dịch Hoài, ở công ty chỉ làm những việc cô cần làm, chuyện đi ra ngoài ký hợp đồng hay xả giao đều kiếm cớ đẩy sang cho Tô Tuyết. Dương Dịch Hoài cũng không nói gì, Trình Túc Vũ nghĩ có lẽ anh cũng không muốn cô đi cùng anh nên càng thất vọng.
Trong phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, anh cúi đầu, xem báo cáo mà Trình Túc Vũ đưa tới, một lúc lâu sau mới đặt bút ký vào, đưa cho cô.
Trình Túc Vũ nhận lấy báo cáo anh đưa, cô kẹp vào tập tài liệu của mình, vừa định xoay người rời đi thì Dương Dịch Hoài lại nói:
"Hôm nay cô theo tôi đi ký hợp đồng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã biết." Trình Túc Vũ không cảm xúc trả lời, chuyện này Tô Tuyết đã nói qua với cô, hôm nay Tô Tuyết có việc nhà nên xin nghỉ, Trình Túc Vũ không thế không đi cùng Dương Dịch Hoài.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài đây."
"Trình Túc Vũ..." Dương Dịch Hoài lại gọi cô thêm lên lần nữa.
Trình Túc Vũ nâng mắt nhìn anh, Dương Dịch Hoài cũng nhìn cô, cả hai đều rơi vào trạng thái trầm mặc, âm thanh duy nhất trong căn phòng kín là tiếng lạch cạch của đầu bút mà Dương Dịch Hoài liên tục gõ xuống mặt bàn. Rất lâu sau đó, anh mới thấp giọng nói:
"Xong việc tôi đưa cô đi mua nhẫn cưới..." Qua mấy ngày lạnh nhạt với nhau, Dương Dịch Hoài cảm thấy bản thân đã cho Trình Túc Vũ một bài học, sau này cô sẽ biết tiết chế cảm xúc của mình khi nói chuyện với anh.
Trình Túc Vũ có phần kinh ngạc, không hiểu tại sao anh lại chủ động đề nghị như vậy, thương hại cô sao? Trình Túc Vũ có chút tự giễu, cô lắc đầu nhẹ giọng nói:
"Không cần đâu... Mẹ đã mua rồi..."
"Mẹ bảo tôi chụp hình nhẫn cưới cho mẹ xem, nhưng tôi nói anh bận, vẫn chưa đi mua được, nên mẹ đã mua luôn rồi." Cô giải thích.
Dương Dịch Hoài im lặng nhìn cô một lúc, mới thấp giọng hỏi:
"Muốn mua nhẫn khác không?"
"Khong can dau... Trong cung rat dep." Trinh Tic Vu cudi cudi, lac da, co lay dien thoai me mot tam hinh dua qua
cho anh xem.
Dương Dịch Hoài nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại của Trình Túc Vũ, trong lòng không biết sao lại dâng lên một cỗ khó chịu, anh đẩy điện thoại lại cho cô, nhàn nhạt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Um... Cô giữ đi..."
***
Lần hợp tác này của Dương Thị là cùng với tập đoàn Phó Thị ở thành phố C. Giám đốc điều hành của Phó Thị hiện tại là con trai duy nhất của chủ tịch Phó tên Phó Thiên Minh, cũng chỉ nhỏ hơn Dương Dịch Hoài hai tuổi, là người tuổi trẻ tài cao, thuộc hạng đẹp trai không tì vết, công tử hào môn được săn đón nhiều nhất ở thành phố C.
Buổi tối, Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ đến nhà hàng Thiên Kiều. Người của Phó Thị cùng Phó Thiên Minh đã đến trước đợi họ được một lúc. Khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài bước vào phòng, họ đều đứng lên chào anh, hai bên xả giao vài ba câu khách sáo.
Khi Dương Dịch Hoài đã ngồi vào bàn, Phó Thiên Minh mới nhìn rõ người con gái đi bên cạnh anh là ai...
"Túc Vũ..." Phó Thiên Minh nghi hoặc gọi tên cô.
"Đàn anh..." Trình Túc Vũ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Thiên Minh ở đây, ban đầu cô còn nghĩ mình nhìn lầm, nhưng khi anh cất giọng gọi tên cô thì cô mới chắc chắn.
Phó Thiên Minh nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, vui vẻ nói:
"Không ngờ lại gặp em ở đây..."
"Vâng ạ!"
"Lâu rồi mới gặp anh..." Trình Túc Vũ cười cười đáp lại lời anh.
Màn chào hỏi của Trình Túc Vũ cùng Phó Thiên Minh diễn ra rất nhanh chóng, trong mắt mọi người đó chỉ là vài lời xả giao bình thường nhưng qua con mắt của Dương Dịch Hoài lại cảm thấy giữa hai người có nhiều ẩn tình.
Tâm trạng của Dương Dịch Hoài giống như dẫm phải cứt chó, vô cùng bực bội, cả một buổi tối anh giống như bị mắc nghẹn, bàn chuyện công việc nhưng mặt lại lạnh như băng, không muốn mở miệng nói lời nào, mọi chuyện đều để Trình Túc Vũ phải lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro