Không Thể Không Động Lòng

Cô là của tôi

2024-11-02 14:47:11

Hợp đồng được ký kết rất thuận lợi, vốn mọi điều khoản đã được thỏả thuận trước đó, cuộc gặp mặt hôm nay cũng chỉ là "thêu hoa trên gấm" nên dù thái độ của Dương Dịch Hoài có không hài lòng thì cũng không có vấn đề gì.

Lúc rời khỏi nhà hàng Phó Thiên Minh có chào tạm biệt Dương Dịch Hoài nhưng anh cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Thấy tài xế của mình đã đến, Phó Thiên Minh lại đi đến bên cạnh Trình Túc Vũ, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi:

"Túc Vũ này... Em vẫn còn giữ số điện thoại cũ chứ.."

"Vâng ạ..." Trình Túc Vũ gật đầu đáp.

"Giải quyết xong công việc ở đây... Anh sẽ gọi cho em... Có được không?" Phó Thiên Minh dè dặt hỏi.

Trình Túc Vũ cảm thấy không có vấn đề gì liền vui vẻ đồng ý: "Được ạ..."

Sau khi chào tạm biệt Phó Thiên Minh, Trình Túc Vũ quay đầu nhìn sang bên cạnh mới bất ngờ phát hiện Dương Dịch Hoài luôn nhìn chằm chằm cô, Trình Túc Vũ đột nhiên cảm nhận được từ nãy đến giờ mỗi cử chỉ, lời nói của cô đều đang bị Dương Dịch Hoài âm thầm soi xét kỹ lưỡng.

Trên xe, Trình Túc Vũ có liếc mắt nhìn Dương Dịch Hoài mấy lần, cô không hiểu sao hôm nay đi bàn chuyện hợp tác quan trọng như thế này anh lại có thái độ hời hợt như vậy? Rồi lại dùng ánh mắt dò xét đó nhìn cô... Cô đã làm gì anh?

Đột nhiên Dương Dịch Hoài lạnh giọng hói cô:

"Cô làm sao quen Phó Thiên Minh?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Túc Vũ vẫn còn đang khó chịu vì cái nhìn của Dương Dịch Hoài lúc nãy thì anh lại tiếp tục giở giọng chất vấn cô. Đột nhiên Trình Túc Vũ cảm thấy bản thân đang bị tra hỏi một cách vô lý, không được tôn trọng nên tâm trạng càng trầm mặc.

"Năm hai đại học, trường trao đổi sinh viên với Đại học thành phố C, đã gặp đàn anh Phó ở đó..." Trình Túc Vũ hời hợt trả lời.

Thấy cô bày ra bộ dạng ấy để nói chuyện với mình, cơn tức giận trong lòng Dương Dịch Hoài như ngọn lửa bùng lên dữ dội. Anh cười nhạt, giọng điệu mỉa mai như dao cứa:

"Xem ra rất thân thiết..."

Trình Túc Vũ nhíu mày nhìn anh, hình như cô lờ mờ hiểu được gì đó, cô nhếch mép cười, ánh mắt lấp lánh:

"Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều... Người cũng rất tốt..." Giọng điệu của cô vừa ngưỡng mộ vừa khiêu khích, khiến anh càng cảm thấy khó chịu.

Nghe cô khen người đàn ông khác, trong lòng Dương Dịch Hoài như có một ngọn lửa thiêu đốt . Ánh mắt anh tối sầm lại, bàn tay siết chặt vô lăng đến nổi cả khớp tay trắng bệch. Chiếc xe bất ngờ như một con thú hoang bị kích động, lao vút trên đường.

Trình Túc Vũ chưa kịp định thần sau câu nói của mình thì chiếc xe đã lao đi như một mũi tên. Cô giật mình, tim đập thình thịch. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, hai tay bám chặt vào ghế, hoảng loạn hét lớn:

"Này... Chạy nhanh thế làm gì?"

"Anh vội lên bàn thờ à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mười phút vừa qua như một cơn ác mộng kéo dài vô tận. Chiếc xe rùng rùng dừng lại ở bãi đổ xe công viên thành phố, Trình Túc Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn ám ảnh cô. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. Cô đưa tay lên lau mồ hôi, lòng bàn tay vẫn còn rát bỏng. Những hình ảnh kinh hoàng cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô rùng mình khóc lớn.

Dương Dịch Hoài thấy cô đột nhiên khóc lớn thì bản thân cũng bị doạ sợ ngược lại, anh chưa từng thấy cô yếu đuối đến vậy. Lòng anh thoáng qua một cảm giác bất ngờ xen lẫn lo lắng

Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước cửa nhà hàng lúc nãy, lửa nóng trong lòng lại phừng phực cháy lên một lần nữa, Dương Dịch Hoài tháo dây an toàn, lách người qua ghế phụ, hai tay chống lên lưng ghế, giam cầm Trình Túc Vũ đang khóc đến thảm thương bên dưới thân mình, hạ người áp sát vào cô, giọng nói trầm đục:

"Còn muốn giữ liên lạc với anh ta?"

Trình Túc Vũ nghe thấy lời này, cô nâng đôi mắt ngập nước nhìn anh, trong lòng vừa sợ vừa giận, giọng nói nghẹn ngào nhưng ngữ khí đầy tính khiêu khích hỏi:

"Dương Dịch Hoài... Anh ghen à?" Cô hỏi anh, nhưng trong lòng lại phập phồng lo sợ, cô sợ nếu anh nói "không" cô sẽ đau chết mất, nhưng lại không nhịn được muốn thử thách trái tim mình.

Đáy mắt Dương Dịch Hoài khẽ dao động, ghen sao? Anh là đang ghen với Phó Thiên Minh? Không thể nào... Rất nhanh Dương Dịch Hoài đã hoàn toàn phủ nhận những suy nghĩ trong lòng mình, anh lạnh giọng nói:

"Không..."

Ánh mắt anh đục ngầu, nhìn chăm chăm Trình Túc Vũ, bàn tay siết chặt lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, găn giọng nói:

"Nhưng cô giờ là của tôi... Ông đây rất ngứa mắt người khác dòm ngó người phụ nữ của mình."

".."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Động Lòng

Số ký tự: 0