Chia rẻ
2024-11-02 14:47:11
Trình Túc Vũ hôm nay xin nghỉ buổi sáng để đi làm tầm soát ung thư cổ tử cung, trên đường về công ty cô tình cờ chạm mặt Phó Thiên Minh, anh muốn mời cô uống cafe, cô cũng không tiện từ chối nên đã đồng ý với anh.
Cafe còn chưa kịp phục vụ thì điện thoại lại reo inh ỏi, Dương Dịch Hoài gọi đến, anh không nói gì cứ thế cúp máy ngang. Chưa kịp định thần, Tô Tuyết lại gọi đền, giọng gấp gáp bảo cô nhanh chóng trở về công ty làm Trình Túc Vũ không khỏi hoang mang.
"Chị Tuyết... Có chuyện gì mà gọi em về gấp vậy ạ?"
"Em vào trong đi... Hình như liên quan đến hợp đồng với ngân hàng CB..." Tô Tuyết đánh mắt nhìn về phía phòng làm việc, lo lắng nói.
Trình Túc Vũ ngờ vực bước vào phòng, còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì thì Dương Dịch Hoài đã lạnh giọng hỏi cô:
"Báo cáo tiến độ tôi đã ký sao cô không gửi qua cho cô Tô?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, lúc này cô mới phát hiện trong căn phòng này còn có sự xuất hiện của một người nữa, một người mà cô nhìn mặt từ lầu đầu đã không có thiện cảm.
Lại nói đến vấn đề mà Dương Dịch Hoài đang hỏi, Trình Túc Vũ cảm thấy sự xuất hiện của Tô Tịch Nhan hôm nay chính là nhắm vào cô, cô cũng không quan tâm cô ta muốn làm gì "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn" thật chất là không để cô ta vào trong mắt.
Cô nhìn Dương Dịch Hoài, chắc chắn nói, "Tôi đã gửi rồi."
"Cô Trình... Cô đừng nói dối... Tôi không nhận được bất kỳ bản báo cáo nào cô gửi cả..."
Giọng nói mềm mại, lại ngọt ngào này Tô Tịch Nhan lúc chất vấn người khác cũng có chút phong tình hữu ý nhưng lọt vào tai Trình Túc Vũ lại cảm thấy nồng nặc mùi trà xanh.
Trình Túc Vũ nhướn mày nhìn cô ta, khinh khỉnh hỏi: "Sao tôi lại là người nói dối mà không phải cô?"
Tô Tịch Nhan bị thái độ của Trình Túc Vũ làm cho cứng họng, cô ta đang không biết phải xử lý như thế nào thì
Dương Dịch Hoài đã lên tiềng trước.
"Trình Túc Vũ..." Anh gằn giọng gọi cô, ngữ khí làm người nghe dễ dàng cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Tô Tịch Nhan nghĩ Dương Dịch Hoài đang đứng ra bênh vực cho mình thì nhếch mép cười thầm.
Trình Túc Vũ thì tức đến đỏ mặt, cô nhìn Dương Dịch Hoài lớn tiếng chất vấn:
"Người ta nói tôi không gửi thì anh tin là không gửi thật sao? Sao anh không nghĩ tôi bị oan hả?"
Dương Dịch Hoài cũng không hề có ý nhường nhịn cô, cao giọng quát:
"Đây là thái độ của nhân viên nên có với cấp trên?"
Nhìn thấy hai người càng căng thẳng với nhau, Tô Tịch Nhan càng sung sướng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét diễn bối rối, phiền muộn, cô ta đi đến gần bàn làm việc của Dương Dịch Hoài, nhẹ giọng nói:
"Anh Dịch Hoài... Có chuyện gì thì từ từ nói..."
"Dù sao em ấy cũng là lần đầu phạm lỗi?"
Trình Túc Vũ đã bị Dương Dịch Hoài chọc cho tức muốn chết, lại thêm một Tô Tịch Nhan ở đây diễn kịch người phụ nữ thấu hiểu đạo lý, còn cô chính là kể ngang ngược, bất trị mà máu nóng trong người Trình Túc Vũ lại sôi lên sùng sục. Cô chửi thẳng vào mặt Tô Tịch Nhan:
"Bớt giả mèo khóc chuột đi... Mắc ói..."
Tô Tịch Nhan sượng đơ cả mặt, cô ta cũng không dám nghĩ là Trình Túc Vũ lại hung hăng đến cở này, liền chỉ biết nhìn Dương Dịch Hoài, làm ra vẻ ấm ức, "Anh Dịch Hoài..."
"Cô về trước đi... Báo cáo sẽ gửi lại cho cô sao." Dương Dịch Hoài lại không nhìn cô ta, lạnh nhạt nói.
Chính miệng Dương Dịch Hoài đã lên tiếng đuổi khách, Tô Tịch Nhan biết mình cũng không tiện ở lại đây nữa, mới ngoan ngoãn gật đầu rời đi. Nhưng cô ta vô cùng đắc ý vì thành phẩm hôm nay mình tạo ra, nếu không nghe từ miệng của mẹ mình cô ta còn chẳng biết Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ chuẩn bị kết hôn... Dương Dịch Hoài là của cô ta, ai cũng đừng hòng cướp được, huống chi chỉ là một con nhóc mới lớn như Trình Túc Vũ.
Tô Tịch Nhan vừa rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ vẫn đăm đăm nhìn nhau, cả hai đều dồn nén cảm xúc tức giận trong lòng mình, chỉ chờ đối phương châm ngòi sẽ thật sự phát nổ.
Dương Dịch Hoài rời khỏi bàn làm việc, anh bước nhanh về phía Trình Túc Vũ đẩy cô lùi lại phía sau mấy bước cho đến khi chân đụng vào mép tường mới ép chặt Trình Túc Vũ lên đó, thanh âm lãnh đạm đến cực độ, cất giọng hỏi cô:
"Cô vừa mới đi đâu về hả?"
Trình Túc Vũ bị anh siết chặt, cô có hơi khó chịu muốn đẩy Dương Dịch Hoài ra, nhưng sức lực lại không bằng anh, cô bực bội nói:
"Đó là chuyện của tôi... Anh quản hơi nhiều rồi đó."
Một lần nữa Dương Dịch Hoài lại thấy cô dùng thái độ này nói chuyện với mình, từ sau khi gặp Phó Thiên Minh đó, cô chính là luôn đối với anh như thế này. Dương Dịch Hoài tức đến cười thành tiếng, híp mắt nhìn cô, mỉa mai nói:
"Ra ngoài với Phó Thiên Minh chưa được mấy tiếng... Liền không để tôi vào trong mắt nữa à..."
Chát
Cafe còn chưa kịp phục vụ thì điện thoại lại reo inh ỏi, Dương Dịch Hoài gọi đến, anh không nói gì cứ thế cúp máy ngang. Chưa kịp định thần, Tô Tuyết lại gọi đền, giọng gấp gáp bảo cô nhanh chóng trở về công ty làm Trình Túc Vũ không khỏi hoang mang.
"Chị Tuyết... Có chuyện gì mà gọi em về gấp vậy ạ?"
"Em vào trong đi... Hình như liên quan đến hợp đồng với ngân hàng CB..." Tô Tuyết đánh mắt nhìn về phía phòng làm việc, lo lắng nói.
Trình Túc Vũ ngờ vực bước vào phòng, còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì thì Dương Dịch Hoài đã lạnh giọng hỏi cô:
"Báo cáo tiến độ tôi đã ký sao cô không gửi qua cho cô Tô?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, lúc này cô mới phát hiện trong căn phòng này còn có sự xuất hiện của một người nữa, một người mà cô nhìn mặt từ lầu đầu đã không có thiện cảm.
Lại nói đến vấn đề mà Dương Dịch Hoài đang hỏi, Trình Túc Vũ cảm thấy sự xuất hiện của Tô Tịch Nhan hôm nay chính là nhắm vào cô, cô cũng không quan tâm cô ta muốn làm gì "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn" thật chất là không để cô ta vào trong mắt.
Cô nhìn Dương Dịch Hoài, chắc chắn nói, "Tôi đã gửi rồi."
"Cô Trình... Cô đừng nói dối... Tôi không nhận được bất kỳ bản báo cáo nào cô gửi cả..."
Giọng nói mềm mại, lại ngọt ngào này Tô Tịch Nhan lúc chất vấn người khác cũng có chút phong tình hữu ý nhưng lọt vào tai Trình Túc Vũ lại cảm thấy nồng nặc mùi trà xanh.
Trình Túc Vũ nhướn mày nhìn cô ta, khinh khỉnh hỏi: "Sao tôi lại là người nói dối mà không phải cô?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tịch Nhan bị thái độ của Trình Túc Vũ làm cho cứng họng, cô ta đang không biết phải xử lý như thế nào thì
Dương Dịch Hoài đã lên tiềng trước.
"Trình Túc Vũ..." Anh gằn giọng gọi cô, ngữ khí làm người nghe dễ dàng cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Tô Tịch Nhan nghĩ Dương Dịch Hoài đang đứng ra bênh vực cho mình thì nhếch mép cười thầm.
Trình Túc Vũ thì tức đến đỏ mặt, cô nhìn Dương Dịch Hoài lớn tiếng chất vấn:
"Người ta nói tôi không gửi thì anh tin là không gửi thật sao? Sao anh không nghĩ tôi bị oan hả?"
Dương Dịch Hoài cũng không hề có ý nhường nhịn cô, cao giọng quát:
"Đây là thái độ của nhân viên nên có với cấp trên?"
Nhìn thấy hai người càng căng thẳng với nhau, Tô Tịch Nhan càng sung sướng, nhưng trên mặt vẫn giữ nét diễn bối rối, phiền muộn, cô ta đi đến gần bàn làm việc của Dương Dịch Hoài, nhẹ giọng nói:
"Anh Dịch Hoài... Có chuyện gì thì từ từ nói..."
"Dù sao em ấy cũng là lần đầu phạm lỗi?"
Trình Túc Vũ đã bị Dương Dịch Hoài chọc cho tức muốn chết, lại thêm một Tô Tịch Nhan ở đây diễn kịch người phụ nữ thấu hiểu đạo lý, còn cô chính là kể ngang ngược, bất trị mà máu nóng trong người Trình Túc Vũ lại sôi lên sùng sục. Cô chửi thẳng vào mặt Tô Tịch Nhan:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bớt giả mèo khóc chuột đi... Mắc ói..."
Tô Tịch Nhan sượng đơ cả mặt, cô ta cũng không dám nghĩ là Trình Túc Vũ lại hung hăng đến cở này, liền chỉ biết nhìn Dương Dịch Hoài, làm ra vẻ ấm ức, "Anh Dịch Hoài..."
"Cô về trước đi... Báo cáo sẽ gửi lại cho cô sao." Dương Dịch Hoài lại không nhìn cô ta, lạnh nhạt nói.
Chính miệng Dương Dịch Hoài đã lên tiếng đuổi khách, Tô Tịch Nhan biết mình cũng không tiện ở lại đây nữa, mới ngoan ngoãn gật đầu rời đi. Nhưng cô ta vô cùng đắc ý vì thành phẩm hôm nay mình tạo ra, nếu không nghe từ miệng của mẹ mình cô ta còn chẳng biết Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ chuẩn bị kết hôn... Dương Dịch Hoài là của cô ta, ai cũng đừng hòng cướp được, huống chi chỉ là một con nhóc mới lớn như Trình Túc Vũ.
Tô Tịch Nhan vừa rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ vẫn đăm đăm nhìn nhau, cả hai đều dồn nén cảm xúc tức giận trong lòng mình, chỉ chờ đối phương châm ngòi sẽ thật sự phát nổ.
Dương Dịch Hoài rời khỏi bàn làm việc, anh bước nhanh về phía Trình Túc Vũ đẩy cô lùi lại phía sau mấy bước cho đến khi chân đụng vào mép tường mới ép chặt Trình Túc Vũ lên đó, thanh âm lãnh đạm đến cực độ, cất giọng hỏi cô:
"Cô vừa mới đi đâu về hả?"
Trình Túc Vũ bị anh siết chặt, cô có hơi khó chịu muốn đẩy Dương Dịch Hoài ra, nhưng sức lực lại không bằng anh, cô bực bội nói:
"Đó là chuyện của tôi... Anh quản hơi nhiều rồi đó."
Một lần nữa Dương Dịch Hoài lại thấy cô dùng thái độ này nói chuyện với mình, từ sau khi gặp Phó Thiên Minh đó, cô chính là luôn đối với anh như thế này. Dương Dịch Hoài tức đến cười thành tiếng, híp mắt nhìn cô, mỉa mai nói:
"Ra ngoài với Phó Thiên Minh chưa được mấy tiếng... Liền không để tôi vào trong mắt nữa à..."
Chát
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro