Hủy hôn
2024-11-02 14:47:11
"Dương Dịch Hoài!" Trình Túc Vũ gắn giọng, đôi mắt nảy lửa. Cô giơ tay, một cái tát như trời giáng xuống má phải của anh. "Anh được phép đi gặp người yêu cũ, còn tôi thì ngay cả bạn học cũng không được gặp sao?"
Dương Dịch Hoài đưa tay lên sờ má mình, nơi vẫn còn cảm giác rát bỏng, anh nhếch miệng cười cười, ánh mắt đảo qua Trình Túc Vũ:
"Trình Túc Vũ..." Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự mỉa mai, "Hôn nhân này là cô lựa chọn... Cô phải có trách nhiệm với nó."
Trình Túc Vũ tức đến nổi cười thành tiếng, cô nheo mắt nhìn anh, khinh khỉnh nói:
"Anh làm như tôi thèm cưới anh đến phát điên vậy..."
"Không phải à?" Dương Dịch Hoài nghe thấy lời này của cô chỉ cười nhạt, ánh mắt chế giễu.
Nhìn vào mắt Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ biết trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện gì.
Trình Túc Vũ nhìn thẳng vào mắt Dương Dịch Hoài, ánh mắt cô đã trở nên mệt mỏi:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không hề bỏ thuốc anh. Muốn tin hay không là việc của anh." Giọng cô lạnh lùng, không còn chút ấm áp nào.
Dương Dịch Hoài bất giác khựng người, đáy mắt anh có phần dao động, chẳng biết như thế nào nhưng Dương Dịch Hoài hiện tại không muốn nghe Trình Túc Vũ nói những lời này, anh ghét sự phủ nhận của cô, không phải vì anh không tin cô mà là vì một lý do nào đó chính anh cũng không giải thích được.
Những cảm xúc trong lòng nhanh chóng bị Dương Dịch Hoài gạt bỏ, một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt anh:
"Trình Túc Vũ.." Giọng anh trầm xuống, "Cô có biết vì sao sau khi ba mẹ cô mất, ba mẹ tôi lại đưa cô về nhà không?"
Câu hỏi của Dương Dịch Hoài như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Trình
Túc Vũ, cô không hiểu tại sao anh lại khơi lại quá khứ đau lòng này. Cô vừa hoang mang vừa lo sợ, linh cảm cho cô biết anh sẽ nói ra một chuyện gì đó đủ sức bóp nghẹt trái tim cô.
Dương Dịch Hoài đã bị lửa giận trong lòng xâm lấn cả tâm trí anh, ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự nghi ngoặc của Trình Túc Vũ, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ:
"Hơn 20 năm trước Dương Thị gặp khủng hoảng tài chính, gần như đứng trên bờ vực phá sản... Nhờ có ba cô hỗ trợ nên mới có thể vực dậy. Món nợ ân nghĩa này quá lớn... Ba mẹ tôi không biết làm cách nào báo đáp nên liền muốn hai nhà kết thành thông gia... Ba mẹ cô lúc đó cũng rất vui vẻ đồng ý.."
"Nhưng tôi thì không vui vẻ chút nào..."
"Những năm qua tôi luôn nghĩ... Dương gia dù sao cũng đã nuôi cô ngần ấy năm... Cũng đã quá là tròn đạo nghĩa rồi, tại sao vẫn bắt tôi phải lấy cô cho bằng được?"
Mọi lời nói trong lòng đều đã được nói ra hết, đến lúc đã thoả mãn tinh thần mình, Dương Dịch Hoài mới phát hiện đôi mắt của người con gái trước mặt đã ửng đỏ từ bao giờ.
Trình Túc Vũ nhìn Dương Dịch Hoài chằm chằm, giọng cô nghẹn ngào:
"Anh cảm thấy việc lấy tôi là gánh nặng trả ơn?"
"Đúng..." Dương Dịch Hoài lạnh lùng khẳng định.
Trình Túc Vũ bật cười chua chát, nước mắt lăn dài trên má. Cô ngửa mặt lên trời, cố ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống. Giọng cô nghẹn lại, run rẩy hỏi:
"Dương Dịch Hoài... Nhiều năm như vậy... Anh có bao giờ thử thích tôi... Hay có cảm giác thích tôi dù chỉ một ít không?"
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Trình Túc Vũ không nhận được câu trả lời của Dương Dịch Hoài, cô cười trào phúng chính mình, rõ ràng bản thân đã biết mà còn cố hỏi, thật sự giống một tên hề đang nhảy nhót.
Hai mắt vô hồn, cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi... Tôi hiểu rồi..."
Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ bằng ánh mắt phức tạp, biết mình đã làm tổn thương cô, cơn giận trong lòng lắng xuống, cảm giác áy náy lại xâm chiếm tâm trí anh. Dương Dịch Hoài mấy máy môi, khó khăn mở miệng muốn xin lỗi Trình Túc Vũ thì cô lại gọi anh.
"Dương Dịch Hoài.." Cô ngước mắt nhìn anh, khàn giọng nói, "Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi...
Trình Túc Vũ dừng lại một chốc, cô thở hắt ra một hơi, môi mỏng khó khăn nặng ra một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta hủy hôn đi..."
Cả người Dương Dịch Hoài như bị đóng băng, hai tay đang giam cầm Trình Túc Vũ cũng buông lỏng, đôi mắt kinh hãi nhìn cô... Trình Túc Vũ đang nói gì? Hủy hôn, anh không nghe lầm chứ?
Trình Túc Vũ không quan tâm đến ánh mắt của Dương Dịch Hoài, cô khẽ cười, thoải mái nói:
"Bên phía ba mẹ anh không cần lo... Chỉ cần tôi nói, chắc chắn họ sẽ đồng ý."
Dương Dịch Hoài đưa tay lên sờ má mình, nơi vẫn còn cảm giác rát bỏng, anh nhếch miệng cười cười, ánh mắt đảo qua Trình Túc Vũ:
"Trình Túc Vũ..." Giọng anh trầm xuống, chứa đầy sự mỉa mai, "Hôn nhân này là cô lựa chọn... Cô phải có trách nhiệm với nó."
Trình Túc Vũ tức đến nổi cười thành tiếng, cô nheo mắt nhìn anh, khinh khỉnh nói:
"Anh làm như tôi thèm cưới anh đến phát điên vậy..."
"Không phải à?" Dương Dịch Hoài nghe thấy lời này của cô chỉ cười nhạt, ánh mắt chế giễu.
Nhìn vào mắt Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ biết trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện gì.
Trình Túc Vũ nhìn thẳng vào mắt Dương Dịch Hoài, ánh mắt cô đã trở nên mệt mỏi:
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không hề bỏ thuốc anh. Muốn tin hay không là việc của anh." Giọng cô lạnh lùng, không còn chút ấm áp nào.
Dương Dịch Hoài bất giác khựng người, đáy mắt anh có phần dao động, chẳng biết như thế nào nhưng Dương Dịch Hoài hiện tại không muốn nghe Trình Túc Vũ nói những lời này, anh ghét sự phủ nhận của cô, không phải vì anh không tin cô mà là vì một lý do nào đó chính anh cũng không giải thích được.
Những cảm xúc trong lòng nhanh chóng bị Dương Dịch Hoài gạt bỏ, một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt anh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trình Túc Vũ.." Giọng anh trầm xuống, "Cô có biết vì sao sau khi ba mẹ cô mất, ba mẹ tôi lại đưa cô về nhà không?"
Câu hỏi của Dương Dịch Hoài như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Trình
Túc Vũ, cô không hiểu tại sao anh lại khơi lại quá khứ đau lòng này. Cô vừa hoang mang vừa lo sợ, linh cảm cho cô biết anh sẽ nói ra một chuyện gì đó đủ sức bóp nghẹt trái tim cô.
Dương Dịch Hoài đã bị lửa giận trong lòng xâm lấn cả tâm trí anh, ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự nghi ngoặc của Trình Túc Vũ, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ:
"Hơn 20 năm trước Dương Thị gặp khủng hoảng tài chính, gần như đứng trên bờ vực phá sản... Nhờ có ba cô hỗ trợ nên mới có thể vực dậy. Món nợ ân nghĩa này quá lớn... Ba mẹ tôi không biết làm cách nào báo đáp nên liền muốn hai nhà kết thành thông gia... Ba mẹ cô lúc đó cũng rất vui vẻ đồng ý.."
"Nhưng tôi thì không vui vẻ chút nào..."
"Những năm qua tôi luôn nghĩ... Dương gia dù sao cũng đã nuôi cô ngần ấy năm... Cũng đã quá là tròn đạo nghĩa rồi, tại sao vẫn bắt tôi phải lấy cô cho bằng được?"
Mọi lời nói trong lòng đều đã được nói ra hết, đến lúc đã thoả mãn tinh thần mình, Dương Dịch Hoài mới phát hiện đôi mắt của người con gái trước mặt đã ửng đỏ từ bao giờ.
Trình Túc Vũ nhìn Dương Dịch Hoài chằm chằm, giọng cô nghẹn ngào:
"Anh cảm thấy việc lấy tôi là gánh nặng trả ơn?"
"Đúng..." Dương Dịch Hoài lạnh lùng khẳng định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ bật cười chua chát, nước mắt lăn dài trên má. Cô ngửa mặt lên trời, cố ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống. Giọng cô nghẹn lại, run rẩy hỏi:
"Dương Dịch Hoài... Nhiều năm như vậy... Anh có bao giờ thử thích tôi... Hay có cảm giác thích tôi dù chỉ một ít không?"
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Trình Túc Vũ không nhận được câu trả lời của Dương Dịch Hoài, cô cười trào phúng chính mình, rõ ràng bản thân đã biết mà còn cố hỏi, thật sự giống một tên hề đang nhảy nhót.
Hai mắt vô hồn, cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi... Tôi hiểu rồi..."
Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ bằng ánh mắt phức tạp, biết mình đã làm tổn thương cô, cơn giận trong lòng lắng xuống, cảm giác áy náy lại xâm chiếm tâm trí anh. Dương Dịch Hoài mấy máy môi, khó khăn mở miệng muốn xin lỗi Trình Túc Vũ thì cô lại gọi anh.
"Dương Dịch Hoài.." Cô ngước mắt nhìn anh, khàn giọng nói, "Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi...
Trình Túc Vũ dừng lại một chốc, cô thở hắt ra một hơi, môi mỏng khó khăn nặng ra một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta hủy hôn đi..."
Cả người Dương Dịch Hoài như bị đóng băng, hai tay đang giam cầm Trình Túc Vũ cũng buông lỏng, đôi mắt kinh hãi nhìn cô... Trình Túc Vũ đang nói gì? Hủy hôn, anh không nghe lầm chứ?
Trình Túc Vũ không quan tâm đến ánh mắt của Dương Dịch Hoài, cô khẽ cười, thoải mái nói:
"Bên phía ba mẹ anh không cần lo... Chỉ cần tôi nói, chắc chắn họ sẽ đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro