Hạnh phúc
2024-11-02 14:47:11
Lời này vừa dứt, căn phòng rơi vào một khoảng lặng chết chóc. Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt đổ dồn về phía Phó Thiên Minh.
Trình Túc Vũ là em gái ruột của Phó Thiên Minh? Đây là chuyện nực cười nhất mà Dương Dịch Hoài từng nghe.
Dương Dịch Hoài bật cười, giọng anh đầy khinh bỉ nói:
"Phó Thiên Minh... Mày bịa chuyện cũng phải hợp lý một chút chứ."
"Nhà tao với Trình gia giao hảo nhiều năm, khi còn sống ba mẹ Tiểu Vũ chỉ có một mình em ấy... Làm sao lọt ra một thằng con trai là mày được hả?"
Phó Thiên Minh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Dương Dịch Hoài, anh gắn giọng, từng chữ như những nhát dao cứa vào không khí
"Bọn tao là anh em... Cùng... mẹ... khác... cha."
Câu nói của Phó Thiên Minh như một quả bom nổ tung giữa căn phòng vốn yên tĩnh, mỗi một lời anh nói ra, đều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
"Anh... Nói... Gì chứ?" Sự ngột ngạt trong căn phòng bị phá vỡ, phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt, đứt quãng của Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ nằm trên giường bệnh nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, chính bản thân cô cũng chấn kinh không tin được những gì vừa lọt vào tai mình. Thuốc đã dần tan, Trình Túc Vũ cố gắng chống tay ngồi dậy, sửng sờ nhìn về phía Phó Thiên Minh.
Phó Thiên Minh cũng nhìn cô, anh gạt Dương Dịch Hoài sang một bên, bước chậm rãi về phía giường bệnh. Ánh mắt anh xót xa, dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Trình Túc Vũ. Rút từ trong túi quần một chiếc ví da, anh lôi ra một tấm ảnh đã sờn cũ, đưa cho cô. Giọng anh khàn khàn
"Tiểu Vũ... Em còn nhớ gương mặt của mẹ mình không?"
Trình Túc Vũ run rẩy nhìn chằm chằm bức hình trong tay mình, bức ảnh được chụp cách đây phải hơn 20 năm, đã ố vàng theo thời gian, nhưng đôi mắt của người phụ nữ trong ảnh vẫn sáng ngời, nụ cười vẫn dịu dàng ôm lấy bé trai tầm độ một hai tuổi trong lòng mình. Trái tim Trình Túc Vũ thắt lại, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhận ra người phụ nữ đó chính là mẹ mình.
Trình Túc Vũ nâng đôi mắt ngập nước nhìn Phó Thiên Minh, anh đau lòng, lau đi từng hàng lệ trên má cô. Môi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Trùng hợp thật... Bà ấy cũng là mẹ của anh"
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Đôi mắt của Trình Túc Vũ và Phó Thiên Minh giao nhau, trong đó chứa đựng bao nhiêu ngạc nhiên, đau khổ và cả niềm hạnh phúc. Anh chầm chậm kể cho cô nghe:
"Năm anh ba tuổi... Ba anh ngoại tình, mẹ cùng ông ấy ly hôn, bà chuyển đến thành phố này. Một năm sau thì tái hôn với ba em... Trình Tranh... Rồi có em."
"Những chuyện về bà đều bị ba anh giấu kín... Mãi đến khi anh 15 tuổi, từ miệng của người làm lâu năm trong nhà anh mới biết được... Mẹ ruột của anh tên Phương Bội Diêu."
"Anh dùng rất nhiều cách mới tìm được địa chỉ mới của bà... Cũng từng đến tìm bà, nhưng nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc, anh không nỡ làm phiền họ nên đã trở về..."
"Nhưng anh không ngờ... Đó cũng là lần cuối anh gặp mẹ..." Giọng nói Phó Thiên Minh nghẹn lại. Nơi đáy mắt ẩn chứa một tầng sương mỏng.
"Anh luôn biết em là em gái anh... Biết em được Dương gia đưa về nhà nuôi dưỡng... Biết em lớn lên xinh đẹp, đáng yêu ra sao... Chỉ không ngờ, em lại là bạn thân của Nghiên Nghiên.."
Từng lời, từng lời, khảm sâu vào lòng Trình Túc Vũ. Nước mắt tuôn trào không ngừng, cô nức nở gọi: "Anh... Nấc lên từng tiếng nhào vào lòng Phó Thiên Minh. Hoá ra trên đời này cô vẫn còn người thân, là người thân ruột thịt... Cô không phải là đứa trẻ mồ côi nữa rồi.
"Tiểu Vũ..."Phó Thiên Minh ôm chặt lấy cô, bản thân cũng không thể kiềm nén nước mắt. Niềm hạnh phúc và nỗi đau đớn đan xen trong lòng anh. Nếu không có chuyện ngày hôm nay anh cũng không muốn nói ra chuyện này, dù sao cũng là ba anh có lỗi với mẹ, bản thân anh không dám gặp bà vì cảm thấy hổ thẹn thay ba mình, càng không muốn phá vỡ quỹ đạo cuộc đời của Trình Túc Vũ, anh muốn cô vô ưu vô lo một đời, yên ổn bên cạnh người cô yêu... Còn anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
***
Hơn 10 giờ tối, Diệp Thành đã đưa Lâm Hi Nghiên về trước.
Trong phòng bệnh, Phó Thiên Minh Minh ngồi cạnh giường, dịu dàng đút cho Trình Túc Vũ từng thìa cháo, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Khi cô ăn xong, anh xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: "Anh về trước nhé!"
Trình Túc Vũ nở một nụ cười rạng rỡ, gật đầu.
Phó Thiên Minh nhìn cô cười an tâm. Anh nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài ngồi đối diện đang dè dặt nhìn mình. Trong lòng không khỏi thống khoái, nhếch miệng cười, đè giọng nói:
"Dương Dịch Hoài... Chăm sóc em gái anh cho tốt nhé! "
"Vâng..." Dương Dịch Hoài cảm thấy cổ họng đắng chát, nhưng không thể nào bật lại được, chỉ có thể nỡ một nụ cười gượng gạo, ngoan ngoãn đáp lại Phó Thiên Minh.
Nhìn thấy vẻ mặt như dẫm phải bãi phân mà vẫn phải thừa nhận nó là hầm vàng của Dương Dịch Hoài, Phó Thiên Minh hả dạ vô cùng, anh cười không khép được miệng. Lúc quay đầu rời đi mới chợt nhớ lại một chuyện:
"À... Chuyện hôm nay...
"Đã nhờ Diệp Thành điều tra..." Dương Dịch Hoài thấp giọng nói. Anh chỉ muốn Phó Thiên Minh biến đi thật lẹ.
Trình Túc Vũ là em gái ruột của Phó Thiên Minh? Đây là chuyện nực cười nhất mà Dương Dịch Hoài từng nghe.
Dương Dịch Hoài bật cười, giọng anh đầy khinh bỉ nói:
"Phó Thiên Minh... Mày bịa chuyện cũng phải hợp lý một chút chứ."
"Nhà tao với Trình gia giao hảo nhiều năm, khi còn sống ba mẹ Tiểu Vũ chỉ có một mình em ấy... Làm sao lọt ra một thằng con trai là mày được hả?"
Phó Thiên Minh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Dương Dịch Hoài, anh gắn giọng, từng chữ như những nhát dao cứa vào không khí
"Bọn tao là anh em... Cùng... mẹ... khác... cha."
Câu nói của Phó Thiên Minh như một quả bom nổ tung giữa căn phòng vốn yên tĩnh, mỗi một lời anh nói ra, đều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
"Anh... Nói... Gì chứ?" Sự ngột ngạt trong căn phòng bị phá vỡ, phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt, đứt quãng của Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ nằm trên giường bệnh nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, chính bản thân cô cũng chấn kinh không tin được những gì vừa lọt vào tai mình. Thuốc đã dần tan, Trình Túc Vũ cố gắng chống tay ngồi dậy, sửng sờ nhìn về phía Phó Thiên Minh.
Phó Thiên Minh cũng nhìn cô, anh gạt Dương Dịch Hoài sang một bên, bước chậm rãi về phía giường bệnh. Ánh mắt anh xót xa, dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Trình Túc Vũ. Rút từ trong túi quần một chiếc ví da, anh lôi ra một tấm ảnh đã sờn cũ, đưa cho cô. Giọng anh khàn khàn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Vũ... Em còn nhớ gương mặt của mẹ mình không?"
Trình Túc Vũ run rẩy nhìn chằm chằm bức hình trong tay mình, bức ảnh được chụp cách đây phải hơn 20 năm, đã ố vàng theo thời gian, nhưng đôi mắt của người phụ nữ trong ảnh vẫn sáng ngời, nụ cười vẫn dịu dàng ôm lấy bé trai tầm độ một hai tuổi trong lòng mình. Trái tim Trình Túc Vũ thắt lại, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhận ra người phụ nữ đó chính là mẹ mình.
Trình Túc Vũ nâng đôi mắt ngập nước nhìn Phó Thiên Minh, anh đau lòng, lau đi từng hàng lệ trên má cô. Môi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Trùng hợp thật... Bà ấy cũng là mẹ của anh"
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Đôi mắt của Trình Túc Vũ và Phó Thiên Minh giao nhau, trong đó chứa đựng bao nhiêu ngạc nhiên, đau khổ và cả niềm hạnh phúc. Anh chầm chậm kể cho cô nghe:
"Năm anh ba tuổi... Ba anh ngoại tình, mẹ cùng ông ấy ly hôn, bà chuyển đến thành phố này. Một năm sau thì tái hôn với ba em... Trình Tranh... Rồi có em."
"Những chuyện về bà đều bị ba anh giấu kín... Mãi đến khi anh 15 tuổi, từ miệng của người làm lâu năm trong nhà anh mới biết được... Mẹ ruột của anh tên Phương Bội Diêu."
"Anh dùng rất nhiều cách mới tìm được địa chỉ mới của bà... Cũng từng đến tìm bà, nhưng nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc, anh không nỡ làm phiền họ nên đã trở về..."
"Nhưng anh không ngờ... Đó cũng là lần cuối anh gặp mẹ..." Giọng nói Phó Thiên Minh nghẹn lại. Nơi đáy mắt ẩn chứa một tầng sương mỏng.
"Anh luôn biết em là em gái anh... Biết em được Dương gia đưa về nhà nuôi dưỡng... Biết em lớn lên xinh đẹp, đáng yêu ra sao... Chỉ không ngờ, em lại là bạn thân của Nghiên Nghiên.."
Từng lời, từng lời, khảm sâu vào lòng Trình Túc Vũ. Nước mắt tuôn trào không ngừng, cô nức nở gọi: "Anh... Nấc lên từng tiếng nhào vào lòng Phó Thiên Minh. Hoá ra trên đời này cô vẫn còn người thân, là người thân ruột thịt... Cô không phải là đứa trẻ mồ côi nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Vũ..."Phó Thiên Minh ôm chặt lấy cô, bản thân cũng không thể kiềm nén nước mắt. Niềm hạnh phúc và nỗi đau đớn đan xen trong lòng anh. Nếu không có chuyện ngày hôm nay anh cũng không muốn nói ra chuyện này, dù sao cũng là ba anh có lỗi với mẹ, bản thân anh không dám gặp bà vì cảm thấy hổ thẹn thay ba mình, càng không muốn phá vỡ quỹ đạo cuộc đời của Trình Túc Vũ, anh muốn cô vô ưu vô lo một đời, yên ổn bên cạnh người cô yêu... Còn anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô.
***
Hơn 10 giờ tối, Diệp Thành đã đưa Lâm Hi Nghiên về trước.
Trong phòng bệnh, Phó Thiên Minh Minh ngồi cạnh giường, dịu dàng đút cho Trình Túc Vũ từng thìa cháo, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Khi cô ăn xong, anh xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: "Anh về trước nhé!"
Trình Túc Vũ nở một nụ cười rạng rỡ, gật đầu.
Phó Thiên Minh nhìn cô cười an tâm. Anh nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài ngồi đối diện đang dè dặt nhìn mình. Trong lòng không khỏi thống khoái, nhếch miệng cười, đè giọng nói:
"Dương Dịch Hoài... Chăm sóc em gái anh cho tốt nhé! "
"Vâng..." Dương Dịch Hoài cảm thấy cổ họng đắng chát, nhưng không thể nào bật lại được, chỉ có thể nỡ một nụ cười gượng gạo, ngoan ngoãn đáp lại Phó Thiên Minh.
Nhìn thấy vẻ mặt như dẫm phải bãi phân mà vẫn phải thừa nhận nó là hầm vàng của Dương Dịch Hoài, Phó Thiên Minh hả dạ vô cùng, anh cười không khép được miệng. Lúc quay đầu rời đi mới chợt nhớ lại một chuyện:
"À... Chuyện hôm nay...
"Đã nhờ Diệp Thành điều tra..." Dương Dịch Hoài thấp giọng nói. Anh chỉ muốn Phó Thiên Minh biến đi thật lẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro