Không tin
2024-11-02 14:47:11
Nhìn thấy Trình Túc Vũ trong tình trạng như vậy, Dương Dịch Hoài lo lắng
muốn phát điên. Đôi mắt anh đỏ ngầu, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành. Giọng nói nghẹn lại, gấp gáp nói:
"Tao đưa em ấy đến bệnh viện...
Diệp Thành gật đầu, ánh mắt sắc bén quét qua cảnh tượng hỗn loạn trong căn phòng, "Đi mau đi... Chuyện ở đây cứ để tao xử lý."
Dương Dịch Hoài bế bổng Trình Túc Vũ lên, ôm chặt cô trên tay mình. Khi đi ngang qua Phó Thiên Minh, đang nằm vật vã trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, anh nghiến răng từng chữ:
"Phó Thiên Minh... Chuyện hôm nay tao không tha cho mày đâu..."
Nhìn bóng Dương Dịch Hoài khuất dần, Diệp Thành mới chậm rãi quay lại nhìn Phó Thiên Minh. Anh tiến tới đỡ người đàn ông kia dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Mày bị bỏ thuốc?" Mặc dù bản thân Diệp Thành cũng không ưa gì Phó Thiên Minh, nhưng làm tình địch nhiều năm, anh thừa hiểu nhân phẩm của người này... Phó Thiên Minh không thể nào làm ra chuyện cầm thú như vậy với Trình Túc Vũ.
Phó Thiên Minh khó khăn chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể anh gần như không còn sức lực. Miệng anh nhổ ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ góc môi. Giọng nói khàn đặc, như từ đáy họng, anh, nhìn Diệp Thành nói:
"Đưa... tạo... đến bệnh viện."
"Dương Dịch Hoài giờ đang nổi điên... Nó không nghe mày giải thích đâu"
"Tao không cần giải thích với nó... Tao muốn xem Túc Vũ.."
Diệp Thành híp mắt nhìn Phó Thiên Minh, trong lòng đầy nghi ngờ, một suy nghĩ không nên vọt ra trong đầu anh, anh thấp giọng hỏi Phó Thiên Minh:
"Mày thích em ấy thật à?"
Phó Thiên Minh không trả lời Diệp Thành, khoé môi chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt, rất khẽ, ẩn chứa bao điều khó nói. Tất cả đều đã lọt vào mắt Diệp Thành... Anh không biết Phó Thiên Minh thừa nhận hay không thừa nhận, chỉ là nụ cười này có chút mỉa mai... Là mỉa mai chính hắn, hay mỉa mai câu hỏi của anh, Diệp Thành cũng lười phải tìm hiểu.
Cuối cùng Diệp Thành cũng rủ "lòng thương" đưa Phó Thiên Minh đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ngoài Trình Túc Vũ cùng Dương Dịch Hoài, còn có Lâm Hi Nghiên. Trước khi Diệp Thành đi anh đã gọi điện giải thích tình hình với cô, nên Lâm Hi Nghiên vội giao Tiểu Uyên cho bà nội bé, tức tốc chạy đến đây.
Dương Dịch Hoài ngồi bên giường, bàn tay siết chặt lấy bàn tay Trình Túc Vũ như thể sợ cô lại lạc mất khỏi tầm mắt mình. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, theo dõi từng hơi thở của cô. Đôi mắt Trình Túc Vũ mở to, nhìn anh chằm chằm, vô lực, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ nói Trình Túc Vũ và đứa bé không sao, chỉ cần đợi thuốc tan hết sẽ ổn, nhưng Dương Dịch Hoài vẫn không sao yên tâm được, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay anh đến muộn một chút nữa, chuyện gì đó sẽ xảy ra với cô anh đã có thể tự giết mình hàng trăm lần.
Cạch
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Dương Dịch Hoài theo bản năng nhìn về phía cửa, nhìn thấy người đàn ông được Diệp Thành đỡ vào, hai mắt anh lại hằn đầy tơ máu. Anh gầm lên một tiếng, nắm đấm siết chặt, vừa nói vừa lao về hướng đó, nắm tay đã vung lên, chuẩn bị hạ một đòn vào mặt Phó Thiên Minh:
"Mày còn dám tới đây...
"Dừng lại..." Lâm Hi Nghiên giật mình hét lớn, lao đến chắn trước mặt Phó Thiên Minh.
Bốp...
Nắm đấm của Dương Dịch Hoài như một tia chớp, bất ngờ giáng xuống sườn mặt Diệp Thành. Lâm Hi Nghiên hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, "Diệp Thành...
Gương mặt cô tái nhợt. Diệp Thành nghiến răng, cố nén cơn đau, lắc đầu trấn an cô.
Lâm Hi Nghiên thấy anh không sao, mới an tâm quay đầu nhìn Dương Dịch Hoài, cô mệt mỏi nói:
"Dương Dịch Hoài... Anh bình tĩnh lại đi, tôi không tin anh Minh sẽ làm vậy với Tiểu Vũ..." Khi vừa nhìn thấy Phó Thiên Minh được Diệp Thành đưa vào, khắp người đều là vết thương, nếu anh còn bị Dương Dịch Hoài đánh nữa, có lẽ phòng cấp cứu bệnh viện đêm nay phải tiếp thêm một bệnh nhân.
Dương Dịch Hoài không muốn nổi giận với Lâm Hi Nghiên, anh hiểu cô và Phó Thiên Minh có quan hệ như thế nào, cô không tin anh ta sẽ làm r loại chuyện cầm thú này là đương nhiên.
Dương Dịch Hoài cười khẩy, nhàn nhạt nói:
"Ha... Mọi chuyện rành rành trước mắt... Cô còn có thể không tin sao?"
Lâm Hi Nghiên không biết phải giải thích như thế nào về chuyện này, cô ấp úng không nói nên lời, chợt phía sau, giọng nói khản đặc, đứt đoạn của Phó Thiên Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Tao tuyệt đối không có khả năng làm vậy với Túc Vũ.
"Tại sao tao phải tin mày?" Dương Dịch Hoài nhíu mày, khó chịu nói.
Phó Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy Lâm Hi Nghiên ra sau, bước lên đối diện với Dương Dịch Hoài, chầm chậm thốt ra từng chữ:
"Túc Vũ... là em gái tao."
Dương Dịch Hoài cười khẩy, không biết là đang khinh bỉ Phó Thiên Minh hay đang khinh bỉ chính mình:
"Ha... Lúc trước tạo cũng nói như mày... Giờ thì em ấy mang thai con của tạo rồi."
Phó Thiên Minh thở dài một hơi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Dương Dịch Hoài, bất lực nói:
"Trình Túc Vũ... là em gái ruột của tao..."
muốn phát điên. Đôi mắt anh đỏ ngầu, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành. Giọng nói nghẹn lại, gấp gáp nói:
"Tao đưa em ấy đến bệnh viện...
Diệp Thành gật đầu, ánh mắt sắc bén quét qua cảnh tượng hỗn loạn trong căn phòng, "Đi mau đi... Chuyện ở đây cứ để tao xử lý."
Dương Dịch Hoài bế bổng Trình Túc Vũ lên, ôm chặt cô trên tay mình. Khi đi ngang qua Phó Thiên Minh, đang nằm vật vã trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng, anh nghiến răng từng chữ:
"Phó Thiên Minh... Chuyện hôm nay tao không tha cho mày đâu..."
Nhìn bóng Dương Dịch Hoài khuất dần, Diệp Thành mới chậm rãi quay lại nhìn Phó Thiên Minh. Anh tiến tới đỡ người đàn ông kia dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Mày bị bỏ thuốc?" Mặc dù bản thân Diệp Thành cũng không ưa gì Phó Thiên Minh, nhưng làm tình địch nhiều năm, anh thừa hiểu nhân phẩm của người này... Phó Thiên Minh không thể nào làm ra chuyện cầm thú như vậy với Trình Túc Vũ.
Phó Thiên Minh khó khăn chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể anh gần như không còn sức lực. Miệng anh nhổ ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ góc môi. Giọng nói khàn đặc, như từ đáy họng, anh, nhìn Diệp Thành nói:
"Đưa... tạo... đến bệnh viện."
"Dương Dịch Hoài giờ đang nổi điên... Nó không nghe mày giải thích đâu"
"Tao không cần giải thích với nó... Tao muốn xem Túc Vũ.."
Diệp Thành híp mắt nhìn Phó Thiên Minh, trong lòng đầy nghi ngờ, một suy nghĩ không nên vọt ra trong đầu anh, anh thấp giọng hỏi Phó Thiên Minh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày thích em ấy thật à?"
Phó Thiên Minh không trả lời Diệp Thành, khoé môi chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt, rất khẽ, ẩn chứa bao điều khó nói. Tất cả đều đã lọt vào mắt Diệp Thành... Anh không biết Phó Thiên Minh thừa nhận hay không thừa nhận, chỉ là nụ cười này có chút mỉa mai... Là mỉa mai chính hắn, hay mỉa mai câu hỏi của anh, Diệp Thành cũng lười phải tìm hiểu.
Cuối cùng Diệp Thành cũng rủ "lòng thương" đưa Phó Thiên Minh đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ngoài Trình Túc Vũ cùng Dương Dịch Hoài, còn có Lâm Hi Nghiên. Trước khi Diệp Thành đi anh đã gọi điện giải thích tình hình với cô, nên Lâm Hi Nghiên vội giao Tiểu Uyên cho bà nội bé, tức tốc chạy đến đây.
Dương Dịch Hoài ngồi bên giường, bàn tay siết chặt lấy bàn tay Trình Túc Vũ như thể sợ cô lại lạc mất khỏi tầm mắt mình. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, theo dõi từng hơi thở của cô. Đôi mắt Trình Túc Vũ mở to, nhìn anh chằm chằm, vô lực, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Bác sĩ nói Trình Túc Vũ và đứa bé không sao, chỉ cần đợi thuốc tan hết sẽ ổn, nhưng Dương Dịch Hoài vẫn không sao yên tâm được, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay anh đến muộn một chút nữa, chuyện gì đó sẽ xảy ra với cô anh đã có thể tự giết mình hàng trăm lần.
Cạch
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Dương Dịch Hoài theo bản năng nhìn về phía cửa, nhìn thấy người đàn ông được Diệp Thành đỡ vào, hai mắt anh lại hằn đầy tơ máu. Anh gầm lên một tiếng, nắm đấm siết chặt, vừa nói vừa lao về hướng đó, nắm tay đã vung lên, chuẩn bị hạ một đòn vào mặt Phó Thiên Minh:
"Mày còn dám tới đây...
"Dừng lại..." Lâm Hi Nghiên giật mình hét lớn, lao đến chắn trước mặt Phó Thiên Minh.
Bốp...
Nắm đấm của Dương Dịch Hoài như một tia chớp, bất ngờ giáng xuống sườn mặt Diệp Thành. Lâm Hi Nghiên hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, "Diệp Thành...
Gương mặt cô tái nhợt. Diệp Thành nghiến răng, cố nén cơn đau, lắc đầu trấn an cô.
Lâm Hi Nghiên thấy anh không sao, mới an tâm quay đầu nhìn Dương Dịch Hoài, cô mệt mỏi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dương Dịch Hoài... Anh bình tĩnh lại đi, tôi không tin anh Minh sẽ làm vậy với Tiểu Vũ..." Khi vừa nhìn thấy Phó Thiên Minh được Diệp Thành đưa vào, khắp người đều là vết thương, nếu anh còn bị Dương Dịch Hoài đánh nữa, có lẽ phòng cấp cứu bệnh viện đêm nay phải tiếp thêm một bệnh nhân.
Dương Dịch Hoài không muốn nổi giận với Lâm Hi Nghiên, anh hiểu cô và Phó Thiên Minh có quan hệ như thế nào, cô không tin anh ta sẽ làm r loại chuyện cầm thú này là đương nhiên.
Dương Dịch Hoài cười khẩy, nhàn nhạt nói:
"Ha... Mọi chuyện rành rành trước mắt... Cô còn có thể không tin sao?"
Lâm Hi Nghiên không biết phải giải thích như thế nào về chuyện này, cô ấp úng không nói nên lời, chợt phía sau, giọng nói khản đặc, đứt đoạn của Phó Thiên Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Tao tuyệt đối không có khả năng làm vậy với Túc Vũ.
"Tại sao tao phải tin mày?" Dương Dịch Hoài nhíu mày, khó chịu nói.
Phó Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy Lâm Hi Nghiên ra sau, bước lên đối diện với Dương Dịch Hoài, chầm chậm thốt ra từng chữ:
"Túc Vũ... là em gái tao."
Dương Dịch Hoài cười khẩy, không biết là đang khinh bỉ Phó Thiên Minh hay đang khinh bỉ chính mình:
"Ha... Lúc trước tạo cũng nói như mày... Giờ thì em ấy mang thai con của tạo rồi."
Phó Thiên Minh thở dài một hơi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Dương Dịch Hoài, bất lực nói:
"Trình Túc Vũ... là em gái ruột của tao..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro