Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Ai Nói Thần Tiê...
2024-11-20 21:54:21
“Những người cùng lứa với sư tôn ta, đạo danh đều là Thanh Lý, Thanh Chi, Thanh Mai, Thanh Diệp, Thanh Qua. Do sư tổ Lục Nha là người rất thích trồng rau nên cũng hi vọng đồ nhi của mình khỏe mạnh trưởng thành, đào lý [1] khắp thiên hạ.” Lam đạo nhân thấy Hứa Thuận trợn to mắt, dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ bèn giải thích thêm một câu.
[1] : từ 桃李 – đào lý này thường được ví với đám học trò, nghĩa là học trò khắp thiên hạ.
Sau khi nghe quá nhiều loại đạo danh “kinh hãi thế tục”, thì chuyện thái sư tổ tên là Lục Nha (mầm xanh), đã không thể khiến Hứa Thuận cảm thấy bất ngờ được nữa, giá trị giới hạn của hắn đã được nâng cao thêm rất nhiều rồi.
Đừng nói là Lục Nha, ngay cả khi người tên là Lục Bì (da xanh), Hứa Thuận vẫn có thể thản nhiên đối mặt!
“Tên của chư vị sư tổ và thái sư tổ thật sự không theo một khuôn mẫu nào, đủ để thấy lịch đại sư tổ của Thanh Hoa Phái chúng ta đều là tồn tại siêu nhiên ngoại vật, trác tuyệt hơn người, phẩm hạnh thanh cao, độ lượng tao nhã!” Hứa Thuận thoáng nghĩ một lát, sau đó nói ra một câu với EQ cực cao.
“Đồ nhi nói chuyện dễ nghe thật đấy, đợi khi nào trở lại trên núi ngươi nhớ nói cho mấy lão già kia nghe.” Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận không biết xấu hổ mà mở lời tâng bốc lịch đại tổ sư như thế bèn nói: “Mấy lão già kia mà thấy ngươi biết ăn nói như vậy chắc hẳn sẽ vui tới mức nhảy dựng lên luôn.”
Còn nhớ lúc còn trẻ, khi Lam đạo nhân gọi sư tôn của mình, ông ấy đều kêu đối phương là lão bất tử. Hiện giờ sư tôn đã phi thăng đến Tiên giới, chỉ chờ ông ấy phi thăng đến Tiên giới để nối tiếp tình sư đồ mà thôi.
“Sư tôn, chúng ta phải về núi sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Vốn dĩ ta cũng không định về núi, chỉ muốn đi dạo loanh quanh bên ngoài, nhưng hiện giờ đã bị người ta tìm được rồi thì phải trở về thôi!” Lam đạo nhân nói.
Sao lại có cảm giác tan tầm không muốn về nhà mà cứ muốn ngồi rịt trong xe nghịch điện thoại thế này? Trước đây người nói chuyện tiêu sái như vậy, thì ra là có nỗi khổ tâm không thể nói ra.
“Hóa ra không phải người định dẫn đồ nhi về sơn môn, tế bái lịch đại tổ sư!” Hứa Thuận nói đùa. Hắn muốn dùng giọng điệu thoải mái để hòa tan cảm giác bất đắc dĩ trong cách nói chuyện của Lam đạo nhân.
“Về sớm mấy năm hay muộn mấy năm cũng không khác gì nhau. Giờ chẳng qua là sớm hơn một chút thôi.” Lam đạo nhân nhìn những bóng cây loang lổ trên con đường mòn quanh co uốn lượn, khẽ lẩm bẩm một câu: “Ai nói thần tiên là vui vẻ, thần tiên cũng có phiền não đấy thôi!”
Cho dù ông ấy đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng thì ngày thường cũng có những phiền não của riêng mình.
Tiên Nhân có phóng khoáng đến đâu cũng là con người, mà là người thì sẽ có phiền não.
“Đồ nhi!” Lam đạo nhân thoáng thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có lẽ chỉ mấy tảng đá mới không biết phiền não thôi.”
“Đúng vậy. Phiền não bắt nguồn từ mối quan hệ giữa người và người.” Hứa Thuận cũng nói một câu tràn đầy cảm xúc. Con người vì mối quan hệ giữa người với người nên mới có phiền não. Bởi vậy mới có người tình nguyện ẩn cư trong núi, trốn tránh mối quan hệ giữa người với người kia.
Thân nhân, bạn bè, người xa lạ, các mối quan hệ cứ như một tấm lưới lớn gắt gao quấn chặt lấy con người ta.
Huống chi ở kiếp trước khi Hứa Thuận đi làm thuê, hắn cũng từng công tác ở tầng thấp nhất, tầng trung rồi tầng cao, làm qua bên A, cũng làm qua bên B, nên hiểu được một điều rằng, giao tiếp với người khác thật sự khiến con người ta phát phiền.
“Càng quen biết nhiều người lại càng thích chó hơn.” Hứa Thuận chợt nhớ lại kiếp trước của mình rồi không nhịn được mà thốt lên một câu.
Có người là sẽ có phiền não, không có người tự nhiên phiền não cũng sẽ ít đi. Vào những trường hợp kiểu như thế, con chó còn mạnh hơn người.
“Phiền não bắt nguồn từ mối quan hệ giữa người và người?” Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận nói ra câu này, hai mắt lại sáng rực lên.
“Đồ nhi còn trẻ mà đã có cảm ngộ như thế, quả nhiên không hổ cho chữ ‘Tài’!” Lam đạo nhân vô cùng vui mừng, trong lòng thầm nghĩ mình thu nhận đứa đồ đệ này quả không sai. Chuyến này cũng không uổng công ra ngoài.
“Đi thôi! Chúng ta từ từ về núi, đi hẳn mấy năm cũng không sao!” Lam đạo nhân vỗ cái bụng, cười lớn nói.
Rất nhanh sau đó, Lam đạo nhân đã ung dung sải bước đi giữa những bóng cây loang lổ trên đường, có cảm giác người vừa mới bùi ngùi vì phiền não kia vốn không phải là ông ta. Thật hiển nhiên, ông ta đã điều chỉnh xong tâm trạng, cũng không còn thở vắn than dài nữa.
Tiên Nhân cũng là người, cũng có tâm trạng của chính mình, gặp phải chuyện phiền lòng cũng sẽ âu sầu buồn chán, gặp được chuyện vui vẻ cũng sẽ cười thật to lên, nhưng bọn họ đều có thể nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc của mình, không để cảm xúc quấy nhiễu tới bản thân.
[1] : từ 桃李 – đào lý này thường được ví với đám học trò, nghĩa là học trò khắp thiên hạ.
Sau khi nghe quá nhiều loại đạo danh “kinh hãi thế tục”, thì chuyện thái sư tổ tên là Lục Nha (mầm xanh), đã không thể khiến Hứa Thuận cảm thấy bất ngờ được nữa, giá trị giới hạn của hắn đã được nâng cao thêm rất nhiều rồi.
Đừng nói là Lục Nha, ngay cả khi người tên là Lục Bì (da xanh), Hứa Thuận vẫn có thể thản nhiên đối mặt!
“Tên của chư vị sư tổ và thái sư tổ thật sự không theo một khuôn mẫu nào, đủ để thấy lịch đại sư tổ của Thanh Hoa Phái chúng ta đều là tồn tại siêu nhiên ngoại vật, trác tuyệt hơn người, phẩm hạnh thanh cao, độ lượng tao nhã!” Hứa Thuận thoáng nghĩ một lát, sau đó nói ra một câu với EQ cực cao.
“Đồ nhi nói chuyện dễ nghe thật đấy, đợi khi nào trở lại trên núi ngươi nhớ nói cho mấy lão già kia nghe.” Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận không biết xấu hổ mà mở lời tâng bốc lịch đại tổ sư như thế bèn nói: “Mấy lão già kia mà thấy ngươi biết ăn nói như vậy chắc hẳn sẽ vui tới mức nhảy dựng lên luôn.”
Còn nhớ lúc còn trẻ, khi Lam đạo nhân gọi sư tôn của mình, ông ấy đều kêu đối phương là lão bất tử. Hiện giờ sư tôn đã phi thăng đến Tiên giới, chỉ chờ ông ấy phi thăng đến Tiên giới để nối tiếp tình sư đồ mà thôi.
“Sư tôn, chúng ta phải về núi sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Vốn dĩ ta cũng không định về núi, chỉ muốn đi dạo loanh quanh bên ngoài, nhưng hiện giờ đã bị người ta tìm được rồi thì phải trở về thôi!” Lam đạo nhân nói.
Sao lại có cảm giác tan tầm không muốn về nhà mà cứ muốn ngồi rịt trong xe nghịch điện thoại thế này? Trước đây người nói chuyện tiêu sái như vậy, thì ra là có nỗi khổ tâm không thể nói ra.
“Hóa ra không phải người định dẫn đồ nhi về sơn môn, tế bái lịch đại tổ sư!” Hứa Thuận nói đùa. Hắn muốn dùng giọng điệu thoải mái để hòa tan cảm giác bất đắc dĩ trong cách nói chuyện của Lam đạo nhân.
“Về sớm mấy năm hay muộn mấy năm cũng không khác gì nhau. Giờ chẳng qua là sớm hơn một chút thôi.” Lam đạo nhân nhìn những bóng cây loang lổ trên con đường mòn quanh co uốn lượn, khẽ lẩm bẩm một câu: “Ai nói thần tiên là vui vẻ, thần tiên cũng có phiền não đấy thôi!”
Cho dù ông ấy đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng thì ngày thường cũng có những phiền não của riêng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiên Nhân có phóng khoáng đến đâu cũng là con người, mà là người thì sẽ có phiền não.
“Đồ nhi!” Lam đạo nhân thoáng thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có lẽ chỉ mấy tảng đá mới không biết phiền não thôi.”
“Đúng vậy. Phiền não bắt nguồn từ mối quan hệ giữa người và người.” Hứa Thuận cũng nói một câu tràn đầy cảm xúc. Con người vì mối quan hệ giữa người với người nên mới có phiền não. Bởi vậy mới có người tình nguyện ẩn cư trong núi, trốn tránh mối quan hệ giữa người với người kia.
Thân nhân, bạn bè, người xa lạ, các mối quan hệ cứ như một tấm lưới lớn gắt gao quấn chặt lấy con người ta.
Huống chi ở kiếp trước khi Hứa Thuận đi làm thuê, hắn cũng từng công tác ở tầng thấp nhất, tầng trung rồi tầng cao, làm qua bên A, cũng làm qua bên B, nên hiểu được một điều rằng, giao tiếp với người khác thật sự khiến con người ta phát phiền.
“Càng quen biết nhiều người lại càng thích chó hơn.” Hứa Thuận chợt nhớ lại kiếp trước của mình rồi không nhịn được mà thốt lên một câu.
Có người là sẽ có phiền não, không có người tự nhiên phiền não cũng sẽ ít đi. Vào những trường hợp kiểu như thế, con chó còn mạnh hơn người.
“Phiền não bắt nguồn từ mối quan hệ giữa người và người?” Lam đạo nhân nghe Hứa Thuận nói ra câu này, hai mắt lại sáng rực lên.
“Đồ nhi còn trẻ mà đã có cảm ngộ như thế, quả nhiên không hổ cho chữ ‘Tài’!” Lam đạo nhân vô cùng vui mừng, trong lòng thầm nghĩ mình thu nhận đứa đồ đệ này quả không sai. Chuyến này cũng không uổng công ra ngoài.
“Đi thôi! Chúng ta từ từ về núi, đi hẳn mấy năm cũng không sao!” Lam đạo nhân vỗ cái bụng, cười lớn nói.
Rất nhanh sau đó, Lam đạo nhân đã ung dung sải bước đi giữa những bóng cây loang lổ trên đường, có cảm giác người vừa mới bùi ngùi vì phiền não kia vốn không phải là ông ta. Thật hiển nhiên, ông ta đã điều chỉnh xong tâm trạng, cũng không còn thở vắn than dài nữa.
Tiên Nhân cũng là người, cũng có tâm trạng của chính mình, gặp phải chuyện phiền lòng cũng sẽ âu sầu buồn chán, gặp được chuyện vui vẻ cũng sẽ cười thật to lên, nhưng bọn họ đều có thể nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc của mình, không để cảm xúc quấy nhiễu tới bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro