Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Chuyện Xưa Của...
2024-11-20 21:54:21
“Điều ta tò mò nhất chính là Lục Quang tổ sư có ký ức của nữ tử, vậy thì có hành vi giống như nữ tử trong ký ức hay không?” Hứa Thuận hỏi.
Ký ức sẽ ảnh hưởng đến tính cách và hành vi của một người. Nếu ký ức của một người hoàn toàn bị ký ức của một người khác bao trùm, như vậy kẻ đó sẽ trở thành người kia.
Ngày xưa Trang Chu mộng điệp, mơ thấy mình là hồ điệp, sau khi tỉnh lại, cảm thấy dường như mình chính là hồ điệp, hoặc là hồ điệp mơ thấy chính mình. Xảy ra loại chuyện như vậy cũng vì ký ức của hồ điệp chân thật giống hệt như ký ức của một con người. Nếu một người bỗng nhiên có thêm một dòng ký ức khác thì khi đó nhận thức của người ấy sẽ bị tác động rất lớn.
Nam nhân đột nhiên có thêm ký ức của nữ nhân, mà ký ức của mình và ký ức của người kia đều rất chân thật. Như vậy hắn sẽ cho rằng mình là nam hay là nữ đây?
Đâu mới là “hắn” chân chính?
Và “Hắn” phải làm sao để phân rõ người nào mới là “chính mình”?
Cũng không thể đập BUFF [1] ngoan cố chơi như kiếp trước của Hứa Thuận được.
Đời này sinh lý của ta là nam, nhưng kiếp trước ta là nữ, bởi vậy trong lòng ta là nữ. Đồng thời ta còn thích mặc trang phục khác giới, đồng tính luyến ái.
Luân hồi chuyển thế sẽ mang đến một vấn đề về luân lý khác nữa.
Nếu cháu gái của mình là mẹ của mình chuyển thế, rồi đột nhiên có một ngày cháu gái thức tỉnh ký ức của kiếp trước. Vậy chẳng phải câu chuyện này sẽ biến thành vấn đề luân lý kỳ lạ kiểu như con gái của con gái ta lại là mẹ ta ư?
Ôi...
Còn có một vấn đề điên rồ khác kiểu như “con gái của con gái ta lại là con gái của ta”.
Cùng với thứ càng sâu xa hơn là làm sao có thể phán định được “kiếp trước kiếp này” cùng với “người”. Nếu mỗi người đều chuyển thế vô số lần thì người nào mới là “hắn” chân chính, hoặc “hắn” chân chính là ai cũng không hề quan trọng nữa.
Cũng giống như hạt tiểu mạch trong cây lúa mì, chúng nảy mầm sinh trưởng kết bông, cho ra hạt giống, sau đó hạt giống lại tiếp tục nảy mầm sinh trưởng kết bông, cứ thế mà tuần hoàn không dứt. Đến lúc ấy, hạt giống lúa mì có ý nghĩ ra sao cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là có thể kết bông sản xuất lúa mì là được rồi.
Có phải trong mắt một tồn tại nào đó, dù mỗi con người chìm nổi bên trong luân hồi như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là có thể sinh tử luân hồi, hình thành nên một “ruộng lúa” nhân gian, vậy là tốt rồi?
Có “ruộng lúa” thì mới có thể liên tục bồi dưỡng ra kết quả mong muốn.
Cùng với...
Thôi không thèm nghĩ nữa, chuyện này chẳng khác nào tự mình dọa mình.
Hứa Thuận hỏi xong nghi vấn vừa rồi lại chìm vào suy nghĩ lan man, suy tư rất nhiều. Cũng may khi hắn đi vào thế giới này đã hoàn toàn không có ký ức của nguyên thân. Nhưng trường hợp như vậy phải giải thích thế nào đây? Là hắn thật sự xuyên không hay chỉ có một đoạn ký ức này xuyên không thôi?
Hắn cũng không biết.
Khi không xác định được quá khứ, hắn chỉ có thể nhìn về phía trước.
Đi về phía trước, tất sẽ biết được những chuyện đã qua.
“Ưm~ đồ nhi đã hỏi trúng điểm mấu chốt rồi.” Hiếm khi thấy Lam đạo nhân vuốt ve chòm râu của mình, nói: “Vị sư tổ kia cũng rất hoang mang. Theo bản chép tay do đồng đạo ghi lại, Lục Quang tổ sư đã hoang mang về chuyện này rất nhiều năm, cuối cùng suýt nữa hao hết thọ nguyên, chết già trong núi. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, tổ sư đã coi ký ức của nữ nhân kia như một 'Ta' rồi giết chết, từ đó đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần.”
Hứa Thuận nói tiếp: “Sau đó ngài phi thăng?”
“Không, thật lâu sau cảnh giới Nguyên Thần, tổ sư vẫn không đột phá đến Đại Thừa kỳ, cuối cùng vũ hóa trong núi.” Lam đạo nhân đáp.
Trong mấy nghìn năm truyền thừa của Thanh Hoa Phái có rất nhiều chuyện xưa như vậy, có người ghi chép về chính mình, có người ghi chép lại chuyện xưa trong núi. Trong những đoạn ghi chép về chuyện xưa của chính mình, Lam đạo nhân có thể rõ ràng cảm nhận được, vào thời điểm tu hành mỗi người đều cho rằng bản thân là thiên tài, thiên tài tu đạo.
Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều có thể tu hành.
Vậy nên đoạn trước của chuyện xưa đều rất thoải mái, tự tin, ngạo thị quần hùng. Đợi cho đến khi tu hành gặp phải bình cảnh, trong từng câu chữ kia bắt đầu tràn ngập hoang mang, nghi hoặc, hoài nghi, thậm chí còn có người nghi ngờ mình mãi vẫn không thể đột phá là bởi vì công pháp của tổ sư có vấn đề.
Đương nhiên, ông ấy cũng từng đọc được những lý do hoang đường kiểu như có người hoài nghi mình không thể đột phá là vì buổi sáng không ăn cơm chẳng hạn.
Đợi đến phần cuối của chuyện xưa, có người không cam lòng, có người đã từ bỏ, lại có người vẫn không chịu buông tha.
Mở đầu chuyện xưa tương tự, phần cuối chuyện xưa tương tự, chỉ là người trong chuyện xưa thì không giống nhau thôi.
Đây chính là chuyện xưa của Thanh Hoa Phái, cũng là chuyện xưa của tu sĩ. Ngay cả Lam đạo nhân trước đây cũng từng là một người như vậy.
-----------------
[1] : nguyên văn 叠 BUFF – điệp buff, chỉ người chơi không ngừng đập buff, nhận được thật nhiều hiệu quả tăng phúc để lấy được điểm hoặc thành tích cao trong trò chơi, dẫn đến quá ỷ lại vào hiệu quả tăng phúc mà xem nhẹ đi thực lực và kỹ năng của bản thân trong trò chơi đó.
Ký ức sẽ ảnh hưởng đến tính cách và hành vi của một người. Nếu ký ức của một người hoàn toàn bị ký ức của một người khác bao trùm, như vậy kẻ đó sẽ trở thành người kia.
Ngày xưa Trang Chu mộng điệp, mơ thấy mình là hồ điệp, sau khi tỉnh lại, cảm thấy dường như mình chính là hồ điệp, hoặc là hồ điệp mơ thấy chính mình. Xảy ra loại chuyện như vậy cũng vì ký ức của hồ điệp chân thật giống hệt như ký ức của một con người. Nếu một người bỗng nhiên có thêm một dòng ký ức khác thì khi đó nhận thức của người ấy sẽ bị tác động rất lớn.
Nam nhân đột nhiên có thêm ký ức của nữ nhân, mà ký ức của mình và ký ức của người kia đều rất chân thật. Như vậy hắn sẽ cho rằng mình là nam hay là nữ đây?
Đâu mới là “hắn” chân chính?
Và “Hắn” phải làm sao để phân rõ người nào mới là “chính mình”?
Cũng không thể đập BUFF [1] ngoan cố chơi như kiếp trước của Hứa Thuận được.
Đời này sinh lý của ta là nam, nhưng kiếp trước ta là nữ, bởi vậy trong lòng ta là nữ. Đồng thời ta còn thích mặc trang phục khác giới, đồng tính luyến ái.
Luân hồi chuyển thế sẽ mang đến một vấn đề về luân lý khác nữa.
Nếu cháu gái của mình là mẹ của mình chuyển thế, rồi đột nhiên có một ngày cháu gái thức tỉnh ký ức của kiếp trước. Vậy chẳng phải câu chuyện này sẽ biến thành vấn đề luân lý kỳ lạ kiểu như con gái của con gái ta lại là mẹ ta ư?
Ôi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có một vấn đề điên rồ khác kiểu như “con gái của con gái ta lại là con gái của ta”.
Cùng với thứ càng sâu xa hơn là làm sao có thể phán định được “kiếp trước kiếp này” cùng với “người”. Nếu mỗi người đều chuyển thế vô số lần thì người nào mới là “hắn” chân chính, hoặc “hắn” chân chính là ai cũng không hề quan trọng nữa.
Cũng giống như hạt tiểu mạch trong cây lúa mì, chúng nảy mầm sinh trưởng kết bông, cho ra hạt giống, sau đó hạt giống lại tiếp tục nảy mầm sinh trưởng kết bông, cứ thế mà tuần hoàn không dứt. Đến lúc ấy, hạt giống lúa mì có ý nghĩ ra sao cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là có thể kết bông sản xuất lúa mì là được rồi.
Có phải trong mắt một tồn tại nào đó, dù mỗi con người chìm nổi bên trong luân hồi như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là có thể sinh tử luân hồi, hình thành nên một “ruộng lúa” nhân gian, vậy là tốt rồi?
Có “ruộng lúa” thì mới có thể liên tục bồi dưỡng ra kết quả mong muốn.
Cùng với...
Thôi không thèm nghĩ nữa, chuyện này chẳng khác nào tự mình dọa mình.
Hứa Thuận hỏi xong nghi vấn vừa rồi lại chìm vào suy nghĩ lan man, suy tư rất nhiều. Cũng may khi hắn đi vào thế giới này đã hoàn toàn không có ký ức của nguyên thân. Nhưng trường hợp như vậy phải giải thích thế nào đây? Là hắn thật sự xuyên không hay chỉ có một đoạn ký ức này xuyên không thôi?
Hắn cũng không biết.
Khi không xác định được quá khứ, hắn chỉ có thể nhìn về phía trước.
Đi về phía trước, tất sẽ biết được những chuyện đã qua.
“Ưm~ đồ nhi đã hỏi trúng điểm mấu chốt rồi.” Hiếm khi thấy Lam đạo nhân vuốt ve chòm râu của mình, nói: “Vị sư tổ kia cũng rất hoang mang. Theo bản chép tay do đồng đạo ghi lại, Lục Quang tổ sư đã hoang mang về chuyện này rất nhiều năm, cuối cùng suýt nữa hao hết thọ nguyên, chết già trong núi. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, tổ sư đã coi ký ức của nữ nhân kia như một 'Ta' rồi giết chết, từ đó đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thuận nói tiếp: “Sau đó ngài phi thăng?”
“Không, thật lâu sau cảnh giới Nguyên Thần, tổ sư vẫn không đột phá đến Đại Thừa kỳ, cuối cùng vũ hóa trong núi.” Lam đạo nhân đáp.
Trong mấy nghìn năm truyền thừa của Thanh Hoa Phái có rất nhiều chuyện xưa như vậy, có người ghi chép về chính mình, có người ghi chép lại chuyện xưa trong núi. Trong những đoạn ghi chép về chuyện xưa của chính mình, Lam đạo nhân có thể rõ ràng cảm nhận được, vào thời điểm tu hành mỗi người đều cho rằng bản thân là thiên tài, thiên tài tu đạo.
Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều có thể tu hành.
Vậy nên đoạn trước của chuyện xưa đều rất thoải mái, tự tin, ngạo thị quần hùng. Đợi cho đến khi tu hành gặp phải bình cảnh, trong từng câu chữ kia bắt đầu tràn ngập hoang mang, nghi hoặc, hoài nghi, thậm chí còn có người nghi ngờ mình mãi vẫn không thể đột phá là bởi vì công pháp của tổ sư có vấn đề.
Đương nhiên, ông ấy cũng từng đọc được những lý do hoang đường kiểu như có người hoài nghi mình không thể đột phá là vì buổi sáng không ăn cơm chẳng hạn.
Đợi đến phần cuối của chuyện xưa, có người không cam lòng, có người đã từ bỏ, lại có người vẫn không chịu buông tha.
Mở đầu chuyện xưa tương tự, phần cuối chuyện xưa tương tự, chỉ là người trong chuyện xưa thì không giống nhau thôi.
Đây chính là chuyện xưa của Thanh Hoa Phái, cũng là chuyện xưa của tu sĩ. Ngay cả Lam đạo nhân trước đây cũng từng là một người như vậy.
-----------------
[1] : nguyên văn 叠 BUFF – điệp buff, chỉ người chơi không ngừng đập buff, nhận được thật nhiều hiệu quả tăng phúc để lấy được điểm hoặc thành tích cao trong trò chơi, dẫn đến quá ỷ lại vào hiệu quả tăng phúc mà xem nhẹ đi thực lực và kỹ năng của bản thân trong trò chơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro