Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Giác Tỉnh Túc T...
2024-11-20 21:54:21
“Giả sử vi sư có thể tu tiên vì kiếp trước vi sư là người lương thiện, hoặc kiếp trước vi sư có quan hệ, mối quan hệ đó lại có thể sắp xếp cho vi sư đi theo con đường tu tiên sau khi chết...” Lam đạo nhân lại nói thêm một giả thiết khác.
“Tu tiên như thế thật sự khiến người ta buồn nôn.” Ông ấy nói với vẻ chán ghét.
Hứa Thuận nghe hiểu được ý ngoài lời nói của Lam đạo nhân.
Con người vẫn luôn theo đuổi tự do, chán ghét tất cả những thứ được sắp xếp từ trước. Bọn họ thích tự mình đưa ra quyết định, tự mình nắm giữ vận mệnh của chính mình. Dù không thể tu tiên thì bọn họ cũng tình nguyện trải qua cuộc sống mà bản thân có thể tự quyết định được chứ không phải bị một thứ gì đó không biết rõ sắp xếp tất cả trước khi sinh ra.
Tiên Nhân theo đuổi tự do, lại vì được người khác sắp xếp sẵn cho thân phận này nên mới có thể tu hành. Đây không phải chuyện quá nực cười hay sao?
Vậy còn theo đuổi tự do cái lông gì nữa, theo đuổi quyền thế, theo đuổi sức mạnh, đời đời kiếp kiếp làm tu sĩ không tốt hơn à? Nhỡ đâu một kiếp nào đó tu hành thành công, chẳng phải lại được trường sinh sao?
Cho nên mới nói, luân hồi trái ngược với tu hành và mộng tưởng muốn theo đuổi của tu sĩ. Bởi vậy Lam đạo nhân mới đúc kết lại một câu ‘chuyện đó khiến người ta buồn nôn’.
Nghe Lam đạo nhân nói, Hứa Thuận chợt nghĩ sâu xa hơn. Luân hồi bị những tồn tại là “Người” hoặc “Thần” hoặc là “Thần tiên” nắm giữ. Như vậy, nếu muốn sau khi sinh ra có tài nguyên tốt thì phải phụ thuộc vào những tồn tại trên. Kiếp này có chết cũng không sao, chờ đến kiếp sau tài nguyên sẽ càng tốt hơn.
Đắc tội ta cũng không thành vấn đề, kiếp sau chắc chắn mi không bằng heo chó.
Tồn tại như vậy sẽ vĩnh viễn lũng đoạn tài nguyên cơ bản nhất của Tu Tiên giới – đó là cơ hội thành Tiên, cũng đại biểu cho chuyện độc quyền trên toàn bộ Tu Tiên giới.
Người bình thường vốn không có cơ hội tu hành, bởi vậy bọn họ cũng không có cơ hội thành Tiên. Trong khi thượng tầng lại một mực lũng đoạn tài nguyên chất lượng tốt, khiến cho bọn họ đời đời kiếp kiếp vẫn gắt gao bám trụ lại vị trí kia, đều là tồn tại thượng tầng. Ngược lại, tồn tại tầng dưới chót sẽ vĩnh viễn cũng không có khả năng thành Tiên.
Cái này nghe còn trừu tượng hơn cả Cyber tu tiên!
“Bởi vậy theo vi sư phỏng đoán, hẳn là không có luân hồi.” Lam đạo nhân nói ra phán đoán của mình: “Nếu không mỗi tu sĩ trong Tu Tiên giới đều có bối cảnh, bên trên mỗi người đều có người thì nơi này sớm đã hôi thối đến không ngửi nổi từ lâu rồi.”
Hứa Thuận nghĩ, một thế giới như vậy đúng là rất giống cống ngầm bẩn thỉu rồi khẽ gật đầu nói: “Ta cũng hi vọng không có luân hồi, cũng không có người nắm giữ luân hồi.”
“Chờ vi sư phi thăng đến Tiên giới, đương nhiên sẽ biết có luân hồi hay không!” Lam đạo nhân ngầm khoe khoang một phen.
Hứa Thuận giơ ngón tay cái lên: “Sư tôn đúng là cao minh thật!”
“Vậy vì sao sư tôn lại nói đồ nhi thuộc loại giác tỉnh túc tuệ?” Hứa Thuận lại chuyển chủ đề về vị trí ban đầu.
“Trong tông môn chúng ta có một vị tổ sư đời chữ Lục cũng giống như ngươi.” Lam đạo nhân vỗ bụng mình, nói: “Đạo danh của tổ sư là Lục Quang. Theo lời tổ sư nói, có một ngày đột nhiên ngài nhớ lại rất nhiều ký ức.”
Lục Quang?
Là yêu quái sao?
Tên quái gì vậy!
Thanh Hoa Phái chúng ta định chơi trò đặt tên này đến khi nào chứ?
Còn nữa, sao trong môn phái hạng người gì cũng có vậy?
Có sinh ra đã biết, cũng có giác tỉnh túc tuệ.
Trong lòng Hứa Thuận âm thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt vẫn đang nhìn Lam đạo nhân với vẻ đầy chờ mong háo hức. Giờ hắn đã có thể nhìn thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà trên mặt không hề đổi sắc rồi, ngay cả chú nai con đang nhảy múa bên cạnh hắn cũng cũng không buồn liếc mắt nhìn một cái ấy chứ [1]. Có nói nhiều lời vô nghĩa hơn nữa cũng sẽ không khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm đâu.
Lúc này, hắn lại nghe Lam đạo nhân nói tiếp: “Ký ức của tổ sư là ký ức của một nữ tử. Nữ nhân kia đã trải qua một đời đau khổ, cuối cùng táng thân trong núi, phơi thây hoang dã. Lục Quang tổ sư dựa theo ký ức đi vào trong núi, tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm được địa phương trong ký ức. Nhưng trong núi có dã thú, tất nhiên là không tìm được gì cả. Nhưng sau khi ngài nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng thăm dò được, đúng là có người như vậy từng tồn tại.”
“Vì chuyện này có chút quái dị nên tổ sư đã ghi chép xuống. Sau đó cũng không biết vì sao lại có một tên lừa trọc vô cùng nổi danh biết được chuyện này. Hắn nói Lục Quang tổ sư chính là Phật tử, đã giác tỉnh túc tuệ, rất có Phật duyên, muốn độ Lục Quang tổ sư đến Phật môn.”
Hứa Thuận nghe đến say sưa, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau, tên lừa trọc kia bị Lục Quang tổ sư hành hung một trận, không giải quyết được gì. Nhưng thuyết pháp giác tỉnh túc tuệ vẫn được lưu giữ lại.” Lam đạo nhân nói.
[1] : 泰山崩于前而色不变, 麋鹿兴于左而目不瞬 – Thái Sơn băng vu tiền nhi sắc bất biến, mi lộc hưng vu tả nhi mục bất thuấn: Trích từ《Quyền Thư · Tâm Thuật》của Tô Tuân.
“Tu tiên như thế thật sự khiến người ta buồn nôn.” Ông ấy nói với vẻ chán ghét.
Hứa Thuận nghe hiểu được ý ngoài lời nói của Lam đạo nhân.
Con người vẫn luôn theo đuổi tự do, chán ghét tất cả những thứ được sắp xếp từ trước. Bọn họ thích tự mình đưa ra quyết định, tự mình nắm giữ vận mệnh của chính mình. Dù không thể tu tiên thì bọn họ cũng tình nguyện trải qua cuộc sống mà bản thân có thể tự quyết định được chứ không phải bị một thứ gì đó không biết rõ sắp xếp tất cả trước khi sinh ra.
Tiên Nhân theo đuổi tự do, lại vì được người khác sắp xếp sẵn cho thân phận này nên mới có thể tu hành. Đây không phải chuyện quá nực cười hay sao?
Vậy còn theo đuổi tự do cái lông gì nữa, theo đuổi quyền thế, theo đuổi sức mạnh, đời đời kiếp kiếp làm tu sĩ không tốt hơn à? Nhỡ đâu một kiếp nào đó tu hành thành công, chẳng phải lại được trường sinh sao?
Cho nên mới nói, luân hồi trái ngược với tu hành và mộng tưởng muốn theo đuổi của tu sĩ. Bởi vậy Lam đạo nhân mới đúc kết lại một câu ‘chuyện đó khiến người ta buồn nôn’.
Nghe Lam đạo nhân nói, Hứa Thuận chợt nghĩ sâu xa hơn. Luân hồi bị những tồn tại là “Người” hoặc “Thần” hoặc là “Thần tiên” nắm giữ. Như vậy, nếu muốn sau khi sinh ra có tài nguyên tốt thì phải phụ thuộc vào những tồn tại trên. Kiếp này có chết cũng không sao, chờ đến kiếp sau tài nguyên sẽ càng tốt hơn.
Đắc tội ta cũng không thành vấn đề, kiếp sau chắc chắn mi không bằng heo chó.
Tồn tại như vậy sẽ vĩnh viễn lũng đoạn tài nguyên cơ bản nhất của Tu Tiên giới – đó là cơ hội thành Tiên, cũng đại biểu cho chuyện độc quyền trên toàn bộ Tu Tiên giới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bình thường vốn không có cơ hội tu hành, bởi vậy bọn họ cũng không có cơ hội thành Tiên. Trong khi thượng tầng lại một mực lũng đoạn tài nguyên chất lượng tốt, khiến cho bọn họ đời đời kiếp kiếp vẫn gắt gao bám trụ lại vị trí kia, đều là tồn tại thượng tầng. Ngược lại, tồn tại tầng dưới chót sẽ vĩnh viễn cũng không có khả năng thành Tiên.
Cái này nghe còn trừu tượng hơn cả Cyber tu tiên!
“Bởi vậy theo vi sư phỏng đoán, hẳn là không có luân hồi.” Lam đạo nhân nói ra phán đoán của mình: “Nếu không mỗi tu sĩ trong Tu Tiên giới đều có bối cảnh, bên trên mỗi người đều có người thì nơi này sớm đã hôi thối đến không ngửi nổi từ lâu rồi.”
Hứa Thuận nghĩ, một thế giới như vậy đúng là rất giống cống ngầm bẩn thỉu rồi khẽ gật đầu nói: “Ta cũng hi vọng không có luân hồi, cũng không có người nắm giữ luân hồi.”
“Chờ vi sư phi thăng đến Tiên giới, đương nhiên sẽ biết có luân hồi hay không!” Lam đạo nhân ngầm khoe khoang một phen.
Hứa Thuận giơ ngón tay cái lên: “Sư tôn đúng là cao minh thật!”
“Vậy vì sao sư tôn lại nói đồ nhi thuộc loại giác tỉnh túc tuệ?” Hứa Thuận lại chuyển chủ đề về vị trí ban đầu.
“Trong tông môn chúng ta có một vị tổ sư đời chữ Lục cũng giống như ngươi.” Lam đạo nhân vỗ bụng mình, nói: “Đạo danh của tổ sư là Lục Quang. Theo lời tổ sư nói, có một ngày đột nhiên ngài nhớ lại rất nhiều ký ức.”
Lục Quang?
Là yêu quái sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên quái gì vậy!
Thanh Hoa Phái chúng ta định chơi trò đặt tên này đến khi nào chứ?
Còn nữa, sao trong môn phái hạng người gì cũng có vậy?
Có sinh ra đã biết, cũng có giác tỉnh túc tuệ.
Trong lòng Hứa Thuận âm thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt vẫn đang nhìn Lam đạo nhân với vẻ đầy chờ mong háo hức. Giờ hắn đã có thể nhìn thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà trên mặt không hề đổi sắc rồi, ngay cả chú nai con đang nhảy múa bên cạnh hắn cũng cũng không buồn liếc mắt nhìn một cái ấy chứ [1]. Có nói nhiều lời vô nghĩa hơn nữa cũng sẽ không khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm đâu.
Lúc này, hắn lại nghe Lam đạo nhân nói tiếp: “Ký ức của tổ sư là ký ức của một nữ tử. Nữ nhân kia đã trải qua một đời đau khổ, cuối cùng táng thân trong núi, phơi thây hoang dã. Lục Quang tổ sư dựa theo ký ức đi vào trong núi, tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm được địa phương trong ký ức. Nhưng trong núi có dã thú, tất nhiên là không tìm được gì cả. Nhưng sau khi ngài nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng thăm dò được, đúng là có người như vậy từng tồn tại.”
“Vì chuyện này có chút quái dị nên tổ sư đã ghi chép xuống. Sau đó cũng không biết vì sao lại có một tên lừa trọc vô cùng nổi danh biết được chuyện này. Hắn nói Lục Quang tổ sư chính là Phật tử, đã giác tỉnh túc tuệ, rất có Phật duyên, muốn độ Lục Quang tổ sư đến Phật môn.”
Hứa Thuận nghe đến say sưa, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau, tên lừa trọc kia bị Lục Quang tổ sư hành hung một trận, không giải quyết được gì. Nhưng thuyết pháp giác tỉnh túc tuệ vẫn được lưu giữ lại.” Lam đạo nhân nói.
[1] : 泰山崩于前而色不变, 麋鹿兴于左而目不瞬 – Thái Sơn băng vu tiền nhi sắc bất biến, mi lộc hưng vu tả nhi mục bất thuấn: Trích từ《Quyền Thư · Tâm Thuật》của Tô Tuân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro