Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Đại Hỉ Với Tu S...
2024-11-20 21:54:21
Tiên hạc nghe được có người nói đến mình thì ngẩng đầu lên, kêu to một tiếng.
Hứa Thuận nhìn chằm chằm vào con tiên hạc trước mặt với đôi mắt sáng rực, không thể trách hắn được, con tiên hạc này quá mức ưu nhã mà. Thân hình thon dài, lông vũ trắng nõn, trên đỉnh đầu có một mảng màu đỏ tươi, bộ lông vũ màu đen trên thân thể và phần đỉnh của đôi cánh nhìn qua giống hệt như bản phóng đại của một con sếu đầu đỏ.
Tiên hạc cao hơn Hứa Thuận cả nửa người, đôi chân dài thẳng tắp phải đạt đến chiều cao hơn một mét, đây mới là chân dài thật sự! Chiếc mỏ màu đen dài nhỏ mà bén nhọn của nó đang nhẹ nhàng rỉa mấy sợi lông chim.
Người chưa từng trông thấy tiên hạc thì rất khó mà tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có một loại sinh vật hoàn mỹ phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc đến vậy.
Kiếp trước, Hứa Thuận từng tới vườn bách thú cũng chỉ trông thấy vài loại chim như anh vũ hay kền kền, đã bao giờ được chiêm ngưỡng loài sếu đầu đỏ này đâu?
Hứa Thuận càng ngắm càng lộ ra biểu cảm si mê, không nhịn được muốn vươn tay sờ lên tiên hạc một cái.
Xin lỗi Khiêu Khiêu Hổ, đây mới là thú cưỡi mà một tu sĩ nên có!
Tiên hạc vung cánh, vô cùng ưu nhã đẩy bàn tay ướt át của Hứa Thuận ra, sau đó nghiêng đầu, ném ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Hứa Thuận. Hứa Thuận nhạy cảm đọc được hai chữ trong mắt nó.
Quê mùa.
Má nó, hắn lại bị một con tiên hạc khinh bỉ?
Hứa Thuận đang muốn lý luận một phen lại thấy hai mắt Tây Biên Mạc đỏ bừng, nói:
“Sư tôn... Sư tôn muốn tổ chức một buổi Nhan Khai Yến.”
“...”
Lam đạo nhân im lặng một lúc lâu.
“Thì ra hắn đã đến một bước này rồi.” Lam đạo nhân nói tiếp: “Là ngày nào?”
“Ba tháng sau, mùng tám tháng Chạp.” Tây Biên Mạc đáp.
“Được, ta sẽ đến đúng giờ!” Lam đạo nhân gật đầu, nói.
“Tây Biên Mạc xin cáo lui!” Nói xong, Tây Biên Mạc lại thi lễ rồi mới phi thân lên lưng tiên hạc. Tiên hạc cúi đầu, Lam đạo nhân vỗ vỗ lên đầu tiên hạc, sau đó tiên hạc kêu vút một tiếng dài, lại nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên.
Khi bay tới không trung, đôi chân dài của tiên hạc duỗi thẳng về phía sau, tạo thành một đường thẳng tắp, rất nhanh một người một hạc đã bay vào mây xanh, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ưu nhã, đúng là quá ưu nhã!
“Sư tôn, thú cưỡi như vậy...” Hứa Thuận đang định nói gì đó lại thấy sắc mặt Lam đạo nhân đã trở nên cực kỳ khó coi. Dù phần lớn thời gian trên khuôn mặt mặt mập mạp của Lam đạo nhân đều lộ vẻ vui tươi hớn hở, hoặc chẳng có biểu cảm gì hết, và hiện giờ Lam đạo nhân cũng không có biểu cảm gì, nhưng Hứa Thuận vẫn tinh tế nhận ra tâm trạng của người đang không tốt.
Đừng hỏi hắn vì sao lại biết, nếu hỏi, cũng chỉ có thể nói đó là kỹ năng cơ bản của người hơn ba mươi tuổi, từng làm cả bên A lẫn bên B trong các cuộc giao dịch mà thôi.
Người ta gọi là nhìn mặt mà nói chuyện đấy.
“Buổi ‘Nhan Khai Yến’ kia có gì khác thường sao?” Hứa Thuận lại mở miệng hỏi Lam đạo nhân vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ.
Từ khi Lam đạo nhân nghe tới ba chữ ‘Nhan Khai Yến’, người vẫn luôn có biểu cảm như thế này. Rốt cuộc Nhan Khai Yến kia là yến tiệc kiểu gì?
Chẳng lẽ là bữa tiệc do người có tên là Nhan Khai tổ chức?
Vì sao vẻ mặt Lam đạo nhân lại trở nên khó coi như vậy?
“Đồ nhi, cái gì mới được tính là việc vui trong đời?” Lam đạo nhân nhìn đám mây trắng lững lờ trôi phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào tưới tắm, tha hương gặp được bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, lúc đề tên bảng vàng!” Hứa Thuận thuận miệng nói.
“Những chuyện này đều là việc vui thật sao?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại.
“Ách...” Hứa Thuận âm thầm suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Những chuyện này đều là việc vui với phàm nhân, còn đối với tu sĩ thì chuyện vui lớn nhất hẳn là phi thăng thành Tiên.”
“Phi thăng thành Tiên đúng là đại hỉ, nhưng còn có một việc cũng là đại hỉ với tu sĩ.” Giọng điệu của Lam đạo nhân lộ ra vẻ thương cảm.
“Là chuyện gì?” Hứa Thuận tò mò.
“Tử vong!”
Tử vong?
Hứa Thuận không thể hiểu nổi câu trả lời này, tử vong cũng là một chuyện vui với tu sĩ hả? Còn là đại hỉ chứ? Tử vong thì có gì vui sướng đâu?
Hứa Thuận thực sự không hiểu, hắn lại nhìn về phía Lam đạo nhân, còn chưa kịp đưa ra thắc mắc đã nghe Lam đạo nhân nói tiếp: “Một người không thể thành Tiên thì cuối cùng cũng phải chết. Tu sĩ Trúc Cơ thành công, đạt tới thông thần, lúc này mới có hai trăm năm thọ nguyên, đợi đến khi hàng Long phục Hổ, trở thành Kim Đan mới có năm trăm năm thọ nguyên. Thấy được chân minh, trở thành Nguyên Thần thì có thể hưởng thụ nghìn năm thọ nguyên. Nhưng nếu không thành Tiên Nhân, cuối cùng cũng sẽ chết, chẳng qua chỉ là sớm mấy năm hay muộn mấy năm mà thôi.”
“Có tu sĩ khi đối mặt với tử vong sẽ kêu than khóc lóc, kiêng dè cái này kiêng dè cái kia, có tu sĩ lại nghĩ đủ mọi cách để kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng có người lại mở yến mở hội, chúc mừng ngày tử vong của chính mình.”
Hứa Thuận nhìn chằm chằm vào con tiên hạc trước mặt với đôi mắt sáng rực, không thể trách hắn được, con tiên hạc này quá mức ưu nhã mà. Thân hình thon dài, lông vũ trắng nõn, trên đỉnh đầu có một mảng màu đỏ tươi, bộ lông vũ màu đen trên thân thể và phần đỉnh của đôi cánh nhìn qua giống hệt như bản phóng đại của một con sếu đầu đỏ.
Tiên hạc cao hơn Hứa Thuận cả nửa người, đôi chân dài thẳng tắp phải đạt đến chiều cao hơn một mét, đây mới là chân dài thật sự! Chiếc mỏ màu đen dài nhỏ mà bén nhọn của nó đang nhẹ nhàng rỉa mấy sợi lông chim.
Người chưa từng trông thấy tiên hạc thì rất khó mà tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có một loại sinh vật hoàn mỹ phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc đến vậy.
Kiếp trước, Hứa Thuận từng tới vườn bách thú cũng chỉ trông thấy vài loại chim như anh vũ hay kền kền, đã bao giờ được chiêm ngưỡng loài sếu đầu đỏ này đâu?
Hứa Thuận càng ngắm càng lộ ra biểu cảm si mê, không nhịn được muốn vươn tay sờ lên tiên hạc một cái.
Xin lỗi Khiêu Khiêu Hổ, đây mới là thú cưỡi mà một tu sĩ nên có!
Tiên hạc vung cánh, vô cùng ưu nhã đẩy bàn tay ướt át của Hứa Thuận ra, sau đó nghiêng đầu, ném ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Hứa Thuận. Hứa Thuận nhạy cảm đọc được hai chữ trong mắt nó.
Quê mùa.
Má nó, hắn lại bị một con tiên hạc khinh bỉ?
Hứa Thuận đang muốn lý luận một phen lại thấy hai mắt Tây Biên Mạc đỏ bừng, nói:
“Sư tôn... Sư tôn muốn tổ chức một buổi Nhan Khai Yến.”
“...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam đạo nhân im lặng một lúc lâu.
“Thì ra hắn đã đến một bước này rồi.” Lam đạo nhân nói tiếp: “Là ngày nào?”
“Ba tháng sau, mùng tám tháng Chạp.” Tây Biên Mạc đáp.
“Được, ta sẽ đến đúng giờ!” Lam đạo nhân gật đầu, nói.
“Tây Biên Mạc xin cáo lui!” Nói xong, Tây Biên Mạc lại thi lễ rồi mới phi thân lên lưng tiên hạc. Tiên hạc cúi đầu, Lam đạo nhân vỗ vỗ lên đầu tiên hạc, sau đó tiên hạc kêu vút một tiếng dài, lại nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên.
Khi bay tới không trung, đôi chân dài của tiên hạc duỗi thẳng về phía sau, tạo thành một đường thẳng tắp, rất nhanh một người một hạc đã bay vào mây xanh, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ưu nhã, đúng là quá ưu nhã!
“Sư tôn, thú cưỡi như vậy...” Hứa Thuận đang định nói gì đó lại thấy sắc mặt Lam đạo nhân đã trở nên cực kỳ khó coi. Dù phần lớn thời gian trên khuôn mặt mặt mập mạp của Lam đạo nhân đều lộ vẻ vui tươi hớn hở, hoặc chẳng có biểu cảm gì hết, và hiện giờ Lam đạo nhân cũng không có biểu cảm gì, nhưng Hứa Thuận vẫn tinh tế nhận ra tâm trạng của người đang không tốt.
Đừng hỏi hắn vì sao lại biết, nếu hỏi, cũng chỉ có thể nói đó là kỹ năng cơ bản của người hơn ba mươi tuổi, từng làm cả bên A lẫn bên B trong các cuộc giao dịch mà thôi.
Người ta gọi là nhìn mặt mà nói chuyện đấy.
“Buổi ‘Nhan Khai Yến’ kia có gì khác thường sao?” Hứa Thuận lại mở miệng hỏi Lam đạo nhân vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ.
Từ khi Lam đạo nhân nghe tới ba chữ ‘Nhan Khai Yến’, người vẫn luôn có biểu cảm như thế này. Rốt cuộc Nhan Khai Yến kia là yến tiệc kiểu gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ là bữa tiệc do người có tên là Nhan Khai tổ chức?
Vì sao vẻ mặt Lam đạo nhân lại trở nên khó coi như vậy?
“Đồ nhi, cái gì mới được tính là việc vui trong đời?” Lam đạo nhân nhìn đám mây trắng lững lờ trôi phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào tưới tắm, tha hương gặp được bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, lúc đề tên bảng vàng!” Hứa Thuận thuận miệng nói.
“Những chuyện này đều là việc vui thật sao?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại.
“Ách...” Hứa Thuận âm thầm suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Những chuyện này đều là việc vui với phàm nhân, còn đối với tu sĩ thì chuyện vui lớn nhất hẳn là phi thăng thành Tiên.”
“Phi thăng thành Tiên đúng là đại hỉ, nhưng còn có một việc cũng là đại hỉ với tu sĩ.” Giọng điệu của Lam đạo nhân lộ ra vẻ thương cảm.
“Là chuyện gì?” Hứa Thuận tò mò.
“Tử vong!”
Tử vong?
Hứa Thuận không thể hiểu nổi câu trả lời này, tử vong cũng là một chuyện vui với tu sĩ hả? Còn là đại hỉ chứ? Tử vong thì có gì vui sướng đâu?
Hứa Thuận thực sự không hiểu, hắn lại nhìn về phía Lam đạo nhân, còn chưa kịp đưa ra thắc mắc đã nghe Lam đạo nhân nói tiếp: “Một người không thể thành Tiên thì cuối cùng cũng phải chết. Tu sĩ Trúc Cơ thành công, đạt tới thông thần, lúc này mới có hai trăm năm thọ nguyên, đợi đến khi hàng Long phục Hổ, trở thành Kim Đan mới có năm trăm năm thọ nguyên. Thấy được chân minh, trở thành Nguyên Thần thì có thể hưởng thụ nghìn năm thọ nguyên. Nhưng nếu không thành Tiên Nhân, cuối cùng cũng sẽ chết, chẳng qua chỉ là sớm mấy năm hay muộn mấy năm mà thôi.”
“Có tu sĩ khi đối mặt với tử vong sẽ kêu than khóc lóc, kiêng dè cái này kiêng dè cái kia, có tu sĩ lại nghĩ đủ mọi cách để kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng có người lại mở yến mở hội, chúc mừng ngày tử vong của chính mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro