Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Hỉ Tang!
2024-11-20 21:54:21
Hứa Thuận khó hiểu hỏi: “Bày yến hội chúc mừng vì mình sắp chết?”
Chuyện này quá mức khó hiểu rồi.
“Ngươi từng nghe nói tới hỉ tang chưa?” Lam đạo nhân lại hỏi.
Hứa Thuận gật đầu, hắn biết hỉ tang là thế nào. Đối với một người bình thường, có thể yên ổn sống đến năm tám - chín mươi tuổi, một đời không tai không nạn đó chính là “toàn thọ”!
Nhân khẩu đông đúc, gia đình hòa thuận, đó là “toàn phúc”!
Trước khi lâm chung không bị ốm đau tra tấn, chính là “toàn chung”!
Thế gian này có nhiều người như vậy nhưng được mấy người toàn thọ, toàn phúc, toàn chung? Có được một trong số đó đã là hỉ sự, đủ để làm hỉ tang rồi.
Người như vậy chết đi, người nhà của họ sẽ mời đoàn kịch tới làm tang sự, làm tới mức vô cùng náo nhiệt, chẳng những trên sân khấu có đàn có hát, thậm chí cả gia đình còn vui mừng đến mức chẳng ai nói đây là nhà có người già vừa chết đi.
Lúc còn trẻ, Hứa Thuận không hiểu lắm về chuyện này, hắn chỉ thắc mắc, người chết không phải là chuyện rất bi thương sao? Nhưng theo số tuổi dần lớn lên, Hứa Thuận cũng bắt đầu hiểu về tập tục hỉ tang này.
Nhân sinh khổ sở như vậy, vô tai vô kiếp sống hết một đời, lúc rời đi cũng không bị ốm đau tra tấn, đây là may mắn tới cỡ nào chứ? Người nhà của bọn họ nên cảm thấy vui mừng thay cho những người như vậy.
Chẳng lẽ trong Tu Tiên giới cũng có phong tục giống như thế sao?
Lam đạo nhân thấy Hứa Thuận gật đầu, lại tiếp tục nói: “Một người có thể bình an sống đến khi thọ nguyên hao hết đã là chuyện vui rồi, nếu có thể bái sư nhập đạo lại càng là chuyện vui lớn hơn. Dù không thành Tiên, nhưng cả đời vẫn luôn siêng năng tu hành để mong thành Tiên, được làm việc mình yêu thích, chẳng phải đó cũng là việc vui ư? Chết sau khi được làm những chuyện mình yêu thích, không phải đại hỉ thì là cái gì?”
“Nhưng dù sao bọn họ cũng chưa thành Tiên mà?” Hứa Thuận vẫn không khỏi buồn bực hỏi một câu.
Tu sĩ vốn lấy thành Tiên làm mục đích sống, thế mà khi chết rồi lại còn muốn chúc mừng? Không phải bọn họ là những kẻ thất bại sao?
“Mục đích của tu hành là thành Tiên, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thành Tiên.” Lam đạo nhân nói: “Tu sĩ nhiều như vậy, nhưng người có thể tu thành Tiên đều là độc nhất vô nhị, tựa như lông phượng sừng lân. Ngược lại phần lớn những tu sĩ khác đều không thể tu thành Tiên được. Thản nhiên đối mặt với thất bại và kết cục của mình cũng là một loại tu hành.”
“Tu hành cả đời nhưng không có kết quả. Khi tới thời khắc cuối cùng rồi, chẳng lẽ còn muốn đối mặt với nó bằng vẻ buồn rười rượi như đưa đám hay sao? Không bằng mời thân bằng bạn tốt tới vui vẻ một hồi. Vui vẻ ra mặt, chính là ‘Nhan Khai Yến’!” Lam đạo nhân nói.
“Như là cổ bồn nhi ca ư?” Hứa Thuận nói.
(鼓盆而歌– cổ bồn nhi ca – gõ bồn mà hát: Trích chương Chí Lạc trong 《Nam Hoa Kinh》 về việc Trang Tử ngồi gõ bồn hát mừng cho vợ ra đi, vì với ông sống chết cũng chỉ là một)
Thê tử của Trang Tử chết rồi, Trang Tử lại ngồi gõ bồn ca hát. Ông cũng từng bi thương vì cái chết của thê tử, nhưng về sau khi nghĩ đến bản chất của sinh mệnh, vốn là từ không đến có, từ có đến không, cũng giống như bốn mùa tuần hoàn vậy.
Cho nên khóc lóc trước những sự kiện như vậy là hành động không thấu hiểu thiên đạo và thiên mệnh, vì vậy ông đã lựa chọn ca hát để biểu đạt sự lý giải và tiếp nhận của bản thân đối với sinh mệnh.
Nghe ra thì Nhan Khai Yến cũng là một loại biểu hiện tương tự như vậy.
“Không thể tưởng được ngươi cũng từng đọc qua 《Nam Hoa Kinh》 rồi?” Lam đạo nhân liếc mắt nhìn Hứa Thuận.
Không ngờ đứa đồ nhi này của ông ta đã từng đọc qua thứ này rồi.
“《Nam Hoa Kinh》 quá mức trừu tượng, ngươi nên ít xem thì hơn.” Lam đạo nhân lại khuyên nhủ một câu.
Không phải chứ, người cũng trừu tượng như vậy mà, lại có mặt mũi nói《Nam Hoa Kinh》trừu tượng?
Hứ, cả ngày người đều phanh bụng để ngực trần còn dám nói kẻ khác?
Hứa Thuận thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta cảm thấy cuốn sách kia cũng ổn mà!”
《Trang Tử》ẩn chứa nội dung đầy sức tưởng tượng kỳ ảo, cấu tứ tài tình, hành văn phóng khoáng, mỹ lệ xảo diệu, ý nghĩa xuất trần. Từ nhiều năm về trước, khi lần đầu tiên Hứa Thuận đọc được, trong lòng đã không nhịn được phải cảm thán một câu.
Trâu bò!
Cực kỳ trâu bò!
“Qua chuyện gõ bồn ca hát, có thể thấy được Nam Hoa Chân Nhân vì cảm thông thấy hiểu sinh mệnh tuần hoàn mà lý giải được sinh mệnh nên không còn bi ai nữa.” Lam đạo nhân tiếp tục nói: “Vậy còn tình cảm của ông với thê tử thì sao?”
“Sao cơ?” Hứa Thuận sững sờ.
“Thê tử của ông ấy và ông ấy vốn sống nương tựa vào nhau đã trải qua nhiều năm, hiện giờ thê tử rời đi, ông ấy nên thương tiếc cho đoạn tình cảm này, chứ không phải là sinh mệnh tử vong.”
“Người không phải cỏ cây, há có thể vô tình?”
Chuyện này quá mức khó hiểu rồi.
“Ngươi từng nghe nói tới hỉ tang chưa?” Lam đạo nhân lại hỏi.
Hứa Thuận gật đầu, hắn biết hỉ tang là thế nào. Đối với một người bình thường, có thể yên ổn sống đến năm tám - chín mươi tuổi, một đời không tai không nạn đó chính là “toàn thọ”!
Nhân khẩu đông đúc, gia đình hòa thuận, đó là “toàn phúc”!
Trước khi lâm chung không bị ốm đau tra tấn, chính là “toàn chung”!
Thế gian này có nhiều người như vậy nhưng được mấy người toàn thọ, toàn phúc, toàn chung? Có được một trong số đó đã là hỉ sự, đủ để làm hỉ tang rồi.
Người như vậy chết đi, người nhà của họ sẽ mời đoàn kịch tới làm tang sự, làm tới mức vô cùng náo nhiệt, chẳng những trên sân khấu có đàn có hát, thậm chí cả gia đình còn vui mừng đến mức chẳng ai nói đây là nhà có người già vừa chết đi.
Lúc còn trẻ, Hứa Thuận không hiểu lắm về chuyện này, hắn chỉ thắc mắc, người chết không phải là chuyện rất bi thương sao? Nhưng theo số tuổi dần lớn lên, Hứa Thuận cũng bắt đầu hiểu về tập tục hỉ tang này.
Nhân sinh khổ sở như vậy, vô tai vô kiếp sống hết một đời, lúc rời đi cũng không bị ốm đau tra tấn, đây là may mắn tới cỡ nào chứ? Người nhà của bọn họ nên cảm thấy vui mừng thay cho những người như vậy.
Chẳng lẽ trong Tu Tiên giới cũng có phong tục giống như thế sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam đạo nhân thấy Hứa Thuận gật đầu, lại tiếp tục nói: “Một người có thể bình an sống đến khi thọ nguyên hao hết đã là chuyện vui rồi, nếu có thể bái sư nhập đạo lại càng là chuyện vui lớn hơn. Dù không thành Tiên, nhưng cả đời vẫn luôn siêng năng tu hành để mong thành Tiên, được làm việc mình yêu thích, chẳng phải đó cũng là việc vui ư? Chết sau khi được làm những chuyện mình yêu thích, không phải đại hỉ thì là cái gì?”
“Nhưng dù sao bọn họ cũng chưa thành Tiên mà?” Hứa Thuận vẫn không khỏi buồn bực hỏi một câu.
Tu sĩ vốn lấy thành Tiên làm mục đích sống, thế mà khi chết rồi lại còn muốn chúc mừng? Không phải bọn họ là những kẻ thất bại sao?
“Mục đích của tu hành là thành Tiên, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thành Tiên.” Lam đạo nhân nói: “Tu sĩ nhiều như vậy, nhưng người có thể tu thành Tiên đều là độc nhất vô nhị, tựa như lông phượng sừng lân. Ngược lại phần lớn những tu sĩ khác đều không thể tu thành Tiên được. Thản nhiên đối mặt với thất bại và kết cục của mình cũng là một loại tu hành.”
“Tu hành cả đời nhưng không có kết quả. Khi tới thời khắc cuối cùng rồi, chẳng lẽ còn muốn đối mặt với nó bằng vẻ buồn rười rượi như đưa đám hay sao? Không bằng mời thân bằng bạn tốt tới vui vẻ một hồi. Vui vẻ ra mặt, chính là ‘Nhan Khai Yến’!” Lam đạo nhân nói.
“Như là cổ bồn nhi ca ư?” Hứa Thuận nói.
(鼓盆而歌– cổ bồn nhi ca – gõ bồn mà hát: Trích chương Chí Lạc trong 《Nam Hoa Kinh》 về việc Trang Tử ngồi gõ bồn hát mừng cho vợ ra đi, vì với ông sống chết cũng chỉ là một)
Thê tử của Trang Tử chết rồi, Trang Tử lại ngồi gõ bồn ca hát. Ông cũng từng bi thương vì cái chết của thê tử, nhưng về sau khi nghĩ đến bản chất của sinh mệnh, vốn là từ không đến có, từ có đến không, cũng giống như bốn mùa tuần hoàn vậy.
Cho nên khóc lóc trước những sự kiện như vậy là hành động không thấu hiểu thiên đạo và thiên mệnh, vì vậy ông đã lựa chọn ca hát để biểu đạt sự lý giải và tiếp nhận của bản thân đối với sinh mệnh.
Nghe ra thì Nhan Khai Yến cũng là một loại biểu hiện tương tự như vậy.
“Không thể tưởng được ngươi cũng từng đọc qua 《Nam Hoa Kinh》 rồi?” Lam đạo nhân liếc mắt nhìn Hứa Thuận.
Không ngờ đứa đồ nhi này của ông ta đã từng đọc qua thứ này rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“《Nam Hoa Kinh》 quá mức trừu tượng, ngươi nên ít xem thì hơn.” Lam đạo nhân lại khuyên nhủ một câu.
Không phải chứ, người cũng trừu tượng như vậy mà, lại có mặt mũi nói《Nam Hoa Kinh》trừu tượng?
Hứ, cả ngày người đều phanh bụng để ngực trần còn dám nói kẻ khác?
Hứa Thuận thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta cảm thấy cuốn sách kia cũng ổn mà!”
《Trang Tử》ẩn chứa nội dung đầy sức tưởng tượng kỳ ảo, cấu tứ tài tình, hành văn phóng khoáng, mỹ lệ xảo diệu, ý nghĩa xuất trần. Từ nhiều năm về trước, khi lần đầu tiên Hứa Thuận đọc được, trong lòng đã không nhịn được phải cảm thán một câu.
Trâu bò!
Cực kỳ trâu bò!
“Qua chuyện gõ bồn ca hát, có thể thấy được Nam Hoa Chân Nhân vì cảm thông thấy hiểu sinh mệnh tuần hoàn mà lý giải được sinh mệnh nên không còn bi ai nữa.” Lam đạo nhân tiếp tục nói: “Vậy còn tình cảm của ông với thê tử thì sao?”
“Sao cơ?” Hứa Thuận sững sờ.
“Thê tử của ông ấy và ông ấy vốn sống nương tựa vào nhau đã trải qua nhiều năm, hiện giờ thê tử rời đi, ông ấy nên thương tiếc cho đoạn tình cảm này, chứ không phải là sinh mệnh tử vong.”
“Người không phải cỏ cây, há có thể vô tình?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro