Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Nhìn Như Làm Tr...
2024-11-20 21:54:21
“Rượu này có vấn đề! Năm đó, rượu năm mươi độ ta cũng uống được một cân, ai ngờ hôm nay chỉ uống có hai cốc rượu đã khiến ta say thành như vậy, khẳng định là rượu có vấn đề.” Hứa Thuận kiên quyết không thừa nhận tửu lượng của mình kém.
“Ha ha, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân thôi.” Lam đạo nhân cười nói: “Đi theo ta, chớ để vi sư thiếu đi một tên đồ đệ đấy!”
Hứa Thuận đi theo Lam đạo nhân, nghe giọng điệu châm biếm mỉa mai Lam đạo nhân lại không nhịn được nói: “Ta chẳng những có thể đuổi kịp, mà còn có thể đi thẳng cho người xem.”
Hắn dùng sức khoa tay múa chân, muốn đi thẳng cho Lam đạo nhân xem, nhưng người uống say làm sao có thể đi thẳng?
Lam đạo nhân thấy chuyện này rất thú vị, cứ vừa đi vừa vỗ bụng cười to.
Hứa Thuận xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo Lam đạo nhân tiến vào một ngôi miếu đổ nát bên ngoài trấn. Miếu hoang này không lớn, chỉ có ba gian cả lớn cả nhỏ. Nửa gian phòng bên trái đã bị thủng một lỗ lớn, cũng không biết ở trong đó đang cung phụng vị Thần nào vì cái đầu của đối phương đã bị người ta lấy đi mất rồi.
Bởi vậy Hứa Thuận và Lam đạo nhân chỉ có thể nghỉ ngơi ở gian bên phải. Gian bên phải chứa đầy tro bụi và tạp vật, trong các khe gạch trên mặt đất còn có côn trùng sột soạt bò qua.
Lam đạo nhân vung tay lên, trực tiếp gạt ra một nơi sạch sẽ, đó là chỗ dành cho Hứa Thuận. Về phần ông ấy thì tuỳ tiện, bởi vì ông ấy ở nơi nào thì ngay cả khi nơi đó cực kỳ bẩn thỉu, mấy thứ ô uế nọ cũng không thể làm lây dính bụi đất lên người ông ấy được.
Ông ấy đã đi lang tháng khắp vùng Thần Châu này nhiều năm như vậy, nên với ông ấy, bất cứ chỗ nào ở Thần Châu này cũng không khác gì nhau.
Hứa Thuận ngồi ở nơi sạch sẽ, nghiêng đầu dựa vào vách tường, chỉ chốc lát đã ngáy khò khò.
Chờ đến khi hắn tỉnh ngủ sắc trời đã tối sầm, một ngày lại trôi qua. Hắn cảm thấy mỗi ngày đều qua rất nhanh. Mỗi ngày hắn đều tu hành đến hừng đông, sau đó đi đường cả một ngày, đợi đến lúc trời tối là tiếp tục tu hành. Một ngày cứ thế trôi qua.
Con đường phía trước là nơi nào?
Nơi nào là con đường phía trước?
Đi nhiều ngày như vậy, Hứa Thuận cũng dần hiểu rõ mục đích của Lam đạo nhân khi dẫn hắn đi loanh quanh cả ngày rồi.
Tu hành và lữ hành cũng giống nhau.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Nghe người khác nói nhiều hơn nữa cũng không bằng chính mình tận mắt nhìn thấy. Nhất là rất nhiều lúc đi trong rừng sâu núi thẳm, chỉ biết lối vào, không biết con đường phía trước ra sao.
Nếu không đi sẽ không biết phía trước là cái gì!
Cũng giống như nhân sinh.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, vĩnh viễn cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì! Chỉ có thể làm tốt chuyện của ngày hôm nay.
Hứa Thuận nghĩ đến những điều này sau đó lại bắt đầu việc tu hành mỗi ngày.
Ánh trăng như được gột rửa, xuyên qua cánh cửa đổ nát, chiếu vào trong miếu hoang. Lam đạo nhân cứ nằm trong miếu hoang như vậy, lặng lẽ ngắm ánh trăng trên trời xuyên qua cánh cửa đổ nát của miếu hoang.
Ông ấy đang nghĩ gì?
Ông ấy không nói thì không ai biết được.
Hứa Thuận bên cạnh thì đang ngồi khoanh chân tu hành.
Sau khi linh khí tiến vào thân thể Hứa Thuận, chúng bắt đầu đi qua những đường kinh mạch trong cơ thể. Quá trình này, linh khí bị kinh mạch hấp thu một phần, số còn lại rơi vào đan điền, dần cải thiện thân thể của hắn.
Trong khoảng thời gian này, ngày ngày đều tu hành và lắng nghe Lam đạo nhân giảng giải《Thanh Hoa Chân Kinh》, Hứa Thuận đã dần hiểu rõ hơn về Luyện Khí kỳ.
Luyện Khí kỳ vốn là quá trình luyện khí tu hành nhục thân. Bởi vì mọi tu sĩ đều dùng nhục thân để phi thăng. Nên một bộ nhục thân tốt chính là khởi đầu của tu sĩ, cũng giống như nền móng của một tòa nhà.
Thậm chí Luyện Khí còn không được tính là đặt nền móng, chỉ có thể coi là đào hầm. Cũng giống như một tòa nhà cao trăm trượng, không thể trực tiếp dựng lên, mà trước tiên phải đào cái móng đã.
Nhìn như làm trái với lẽ thường, thật ra đều có đạo lý cả.
Luyện Khí và luyện nhục thân cùng là như thế. Trúc Cơ mới là nền tảng. Bởi sau Trúc Cơ kỳ, nhục thân đã đủ khả năng chịu tải được linh khí biến hóa, cũng như có thể dựa theo công pháp để tiến hành phương thức chuyển hóa linh khí thành sức mạnh mà bản thân có thể sử dụng được.
Đó chính là pháp lực!
Đó chính là Thông Thần kỳ!
Đó cũng là lúc tu sĩ bắt đầu tu hành thật sự.
Dựa theo những gì Hứa Thuận lý giải được, thì hẳn là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ vốn tương đương với nhà trẻ ở kiếp trước, ai cũng tới học được, vừa chơi vừa đùa giỡn là qua.
Đợi Hứa Thuận hoàn thành bài tập hôm nay, phương Đông đã dần nổi lên màu trắng.
“Theo truyền thuyết, mỗi khi ngày mặt trời mọc ở phía Đông, giữa đất trời sẽ sinh ra một tia Thuần Dương Tử Khí, thứ tu sĩ hấp thu chính là tia Thuần Dương Tử Khí này.” Hứa Thuận nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên ở phía Đông, chợt nghĩ đến tình tiết mình từng đọc được kiếp trước rồi không nhịn được mà nói ra ngoài.
“Ha ha, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân thôi.” Lam đạo nhân cười nói: “Đi theo ta, chớ để vi sư thiếu đi một tên đồ đệ đấy!”
Hứa Thuận đi theo Lam đạo nhân, nghe giọng điệu châm biếm mỉa mai Lam đạo nhân lại không nhịn được nói: “Ta chẳng những có thể đuổi kịp, mà còn có thể đi thẳng cho người xem.”
Hắn dùng sức khoa tay múa chân, muốn đi thẳng cho Lam đạo nhân xem, nhưng người uống say làm sao có thể đi thẳng?
Lam đạo nhân thấy chuyện này rất thú vị, cứ vừa đi vừa vỗ bụng cười to.
Hứa Thuận xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo Lam đạo nhân tiến vào một ngôi miếu đổ nát bên ngoài trấn. Miếu hoang này không lớn, chỉ có ba gian cả lớn cả nhỏ. Nửa gian phòng bên trái đã bị thủng một lỗ lớn, cũng không biết ở trong đó đang cung phụng vị Thần nào vì cái đầu của đối phương đã bị người ta lấy đi mất rồi.
Bởi vậy Hứa Thuận và Lam đạo nhân chỉ có thể nghỉ ngơi ở gian bên phải. Gian bên phải chứa đầy tro bụi và tạp vật, trong các khe gạch trên mặt đất còn có côn trùng sột soạt bò qua.
Lam đạo nhân vung tay lên, trực tiếp gạt ra một nơi sạch sẽ, đó là chỗ dành cho Hứa Thuận. Về phần ông ấy thì tuỳ tiện, bởi vì ông ấy ở nơi nào thì ngay cả khi nơi đó cực kỳ bẩn thỉu, mấy thứ ô uế nọ cũng không thể làm lây dính bụi đất lên người ông ấy được.
Ông ấy đã đi lang tháng khắp vùng Thần Châu này nhiều năm như vậy, nên với ông ấy, bất cứ chỗ nào ở Thần Châu này cũng không khác gì nhau.
Hứa Thuận ngồi ở nơi sạch sẽ, nghiêng đầu dựa vào vách tường, chỉ chốc lát đã ngáy khò khò.
Chờ đến khi hắn tỉnh ngủ sắc trời đã tối sầm, một ngày lại trôi qua. Hắn cảm thấy mỗi ngày đều qua rất nhanh. Mỗi ngày hắn đều tu hành đến hừng đông, sau đó đi đường cả một ngày, đợi đến lúc trời tối là tiếp tục tu hành. Một ngày cứ thế trôi qua.
Con đường phía trước là nơi nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi nào là con đường phía trước?
Đi nhiều ngày như vậy, Hứa Thuận cũng dần hiểu rõ mục đích của Lam đạo nhân khi dẫn hắn đi loanh quanh cả ngày rồi.
Tu hành và lữ hành cũng giống nhau.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Nghe người khác nói nhiều hơn nữa cũng không bằng chính mình tận mắt nhìn thấy. Nhất là rất nhiều lúc đi trong rừng sâu núi thẳm, chỉ biết lối vào, không biết con đường phía trước ra sao.
Nếu không đi sẽ không biết phía trước là cái gì!
Cũng giống như nhân sinh.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, vĩnh viễn cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì! Chỉ có thể làm tốt chuyện của ngày hôm nay.
Hứa Thuận nghĩ đến những điều này sau đó lại bắt đầu việc tu hành mỗi ngày.
Ánh trăng như được gột rửa, xuyên qua cánh cửa đổ nát, chiếu vào trong miếu hoang. Lam đạo nhân cứ nằm trong miếu hoang như vậy, lặng lẽ ngắm ánh trăng trên trời xuyên qua cánh cửa đổ nát của miếu hoang.
Ông ấy đang nghĩ gì?
Ông ấy không nói thì không ai biết được.
Hứa Thuận bên cạnh thì đang ngồi khoanh chân tu hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi linh khí tiến vào thân thể Hứa Thuận, chúng bắt đầu đi qua những đường kinh mạch trong cơ thể. Quá trình này, linh khí bị kinh mạch hấp thu một phần, số còn lại rơi vào đan điền, dần cải thiện thân thể của hắn.
Trong khoảng thời gian này, ngày ngày đều tu hành và lắng nghe Lam đạo nhân giảng giải《Thanh Hoa Chân Kinh》, Hứa Thuận đã dần hiểu rõ hơn về Luyện Khí kỳ.
Luyện Khí kỳ vốn là quá trình luyện khí tu hành nhục thân. Bởi vì mọi tu sĩ đều dùng nhục thân để phi thăng. Nên một bộ nhục thân tốt chính là khởi đầu của tu sĩ, cũng giống như nền móng của một tòa nhà.
Thậm chí Luyện Khí còn không được tính là đặt nền móng, chỉ có thể coi là đào hầm. Cũng giống như một tòa nhà cao trăm trượng, không thể trực tiếp dựng lên, mà trước tiên phải đào cái móng đã.
Nhìn như làm trái với lẽ thường, thật ra đều có đạo lý cả.
Luyện Khí và luyện nhục thân cùng là như thế. Trúc Cơ mới là nền tảng. Bởi sau Trúc Cơ kỳ, nhục thân đã đủ khả năng chịu tải được linh khí biến hóa, cũng như có thể dựa theo công pháp để tiến hành phương thức chuyển hóa linh khí thành sức mạnh mà bản thân có thể sử dụng được.
Đó chính là pháp lực!
Đó chính là Thông Thần kỳ!
Đó cũng là lúc tu sĩ bắt đầu tu hành thật sự.
Dựa theo những gì Hứa Thuận lý giải được, thì hẳn là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ vốn tương đương với nhà trẻ ở kiếp trước, ai cũng tới học được, vừa chơi vừa đùa giỡn là qua.
Đợi Hứa Thuận hoàn thành bài tập hôm nay, phương Đông đã dần nổi lên màu trắng.
“Theo truyền thuyết, mỗi khi ngày mặt trời mọc ở phía Đông, giữa đất trời sẽ sinh ra một tia Thuần Dương Tử Khí, thứ tu sĩ hấp thu chính là tia Thuần Dương Tử Khí này.” Hứa Thuận nhìn mặt trời chậm rãi mọc lên ở phía Đông, chợt nghĩ đến tình tiết mình từng đọc được kiếp trước rồi không nhịn được mà nói ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro