Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Say Rượu!
2024-11-20 21:54:21
Hơn nữa quán ăn trong trấn nhỏ kiểu này, hầu như cũng chỉ đón tiếp thương khách đi ngang qua, nên dầu mỡ và muối ăn là thứ gần như không thể thiếu được.
Nếu là Hứa Thuận ở kiếp trước, một món đồ ăn đầy dầu mỡ như vậy, bảo hắn nhìn một cái hắn cũng không buồn nhìn. Bởi vì đối với Hứa Thuận vốn có dáng người mập mạp ở kiếp trước, ăn như vậy rất là ngán.
Nhưng hiện giờ Hứa Thuận đang cực kỳ đói khát. Mặc kệ món đồ ăn trước mặt có nhiều dầu mỡ quá không, có ngấy quá không, cứ ăn là xong việc.
“Thêm hai cốc rượu nữa!” Lam đạo nhân lại gọi thêm rượu.
Canh thịt dê thập cẩm có vị tanh nồng của nội tạng, mùi vị hơi nặng, rất thích hợp để dùng kèm với rượu.
“Thêm rượu!”
“Mang hết rượu lên đây!”
“Còn canh thịt dê thập cẩm không?”
Thoáng cái Hứa Thuận đã ăn hết hai bát lớn, lại uống hai cốc rượu to, đã no tới tận cổ, đầu cũng hơi choáng váng. Về phần Lam đạo nhân, Hứa Thuận cũng không nhớ nổi ông ấy đã uống bao nhiêu cốc rồi. Chỉ biết đến cuối, chỗ rượu tích trữ của ông chủ đều bị ông ấy uống hết sạch, ông chủ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ sợ Lam đạo nhân ngã lăn ra đất, sau đó bắt đầu giở trò rượu say làm loạn.
Cũng may tu sĩ Đại Thừa kỳ Lam đạo nhân này vốn là thùng cơm nổi danh. Rượu và cơm rơi vào miệng ông ấy cũng giống như rơi vào một cái miệng khổng lồ.
Ăn uống no say xong, Lam đạo nhân đứng dậy, nói: “Đồ nhi, tính tiền.”
“Vâng!” Hứa Thuận nghiêng ngả đi theo ông chủ, thanh toán tiền cơm rượu.
Sau đó, ông chủ tần ngần đứng tại chỗ, lại một tay cầm tiền, một tay vò đầu nhìn theo bóng lưng hai cái thùng cơm ấy rời đi. Đúng là người ngồi trong nhà, tiền tài tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Ra khỏi quán cơm, một cơn gió thổi qua, Hứa Thuận cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng.
Không đúng, mình cũng đâu có uống nhiều?
Hứa Thuận âm thầm tính thử, cảm thấy lượng rượu bản thân vừa uống vào cũng chỉ tương đương với mấy chai bia ở kiếp trước thôi. Nếu đây là kiếp trước, sợ rằng hắn uống còn không nhiều bằng mấy vị nữ đồng nghiệp của hắn uống.
Sao lại...
À, hắn là hồn xuyên qua nơi này! Thân thể này vốn không phải của hắn.
“Đồ nhi, về sau chớ uống rượu. Uống rượu sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất, Thanh Hoa Phái chúng ta cũng không cho uống rượu.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận không ngừng lắc lư, nói.
Lúc này, ông ấy mới có cảm nhận được dáng vẻ của người trẻ tuổi trên người Hứa Thuận. Bình thường Hứa Thuận đều tỏ ra rất lão luyện, có cảm giác như một tay già đời, đến mức khiến ông ấy có cảm giác Hứa Thuận là người cùng thế hệ với mình.
“Hả? Sao Thanh Hoa Phái lại không thể uống rượu?” Hứa Thuận nói trong men say.
Mẹ nó, sao ta lại không biết chuyện này?
Với lại uống rượu thì ảnh hưởng gì đến khí chất chứ?
“Ừm. Đây là môn quy của Thanh Hoa Phái.” Lam đạo nhân gật đầu nói.
!!!
Thanh Hoa Phái còn có môn quy?
Hứa Thuận cảm thấy rất khó hiểu: “Vậy vì sao sư tôn không nói với ta từ trước?”
Huống chi người là sư tôn mà lại dẫn đầu làm trái với môn quy, đúng là không thể nói nổi!
“Chúng ta không ở trong tông môn, không cần giữ môn quy. Đã ra bên ngoài thì hết thảy đều tuỳ cơ ứng biến.” Lam đạo nhân thản nhiên đáp lại.
“...”
Được rồi… Nếp sống của Tu Tiên giới đều do những người như các ngươi dẫn dắt.
“Sư tôn cao minh!” Hứa Thuận giơ ngón tay cái lên. May mà hắn đã làm người hai đời, có tiêu chuẩn hành vi riêng, nếu không cũng chẳng biết sẽ bị Lam đạo nhân dẫn dắt đi lệch tới tận đâu nữa.
“Tu hành mà, tất cả phải dựa vào bản thân.” Lam đạo nhân lại lên tiếng giải thích: “Nếu trong lòng có đạo thì có môn quy hay không cũng giống nhau. Nếu trong lòng không có đạo thì môn quy có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nghe nói môn quy không cho phép uống rượu chỉ vì rất nhiều năm trước, nhóm tiền bối chữ Hoàng uống rượu vào là rất thích ca hát. Sau đó, bọn họ không chỉ dùng pháp thuật tăng cường thanh âm của mình, còn hát cực kỳ khó nghe, đã quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của người khác!”
“Sư trưởng trong môn phái đã nhiều lần răn dạy nhưng bọn họ vẫn không nghe lời, dưới cơn nóng giận không thể giải toả được của các ngài, chúng ta mới có thêm môn quy không được uống rượu trong tông môn.” Lam đạo nhân kể lại nguyên nhân môn quy này ra đời.
“Không phải chứ? Uống rượu rồi ca hát thì có gì sai sao?” Lúc này, Hứa Thuận đã say khướt, cũng bắt đầu ăn nói lung tung: “Thanh Hoa Phái chúng ta vốn không phải cơ quan chấp pháp, đả kích uống rượu ca hát để làm gì?”
“Không ổn không ổn.” Lam đạo nhân nghe đồ đệ của mình bắt đầu nói những lời mà ông ấy không sao hiểu nổi, đương nhiên cũng nhận ra Hứa Thuận đã say lắm rồi.
“Chỉ có hai cốc rượu đã khiến nghiệt đồ ngươi hiện nguyên hình! Biết vậy ta đã để ngươi uống rượu từ lâu rồi!” Lam đạo nhân không hổ là Lam đạo nhân, vừa thấy Hứa Thuận đã say, chẳng những không giúp đỡ gì ngược lại còn vừa cười vừa hả hê nhìn Hứa Thuận xấu mặt.
Nếu là Hứa Thuận ở kiếp trước, một món đồ ăn đầy dầu mỡ như vậy, bảo hắn nhìn một cái hắn cũng không buồn nhìn. Bởi vì đối với Hứa Thuận vốn có dáng người mập mạp ở kiếp trước, ăn như vậy rất là ngán.
Nhưng hiện giờ Hứa Thuận đang cực kỳ đói khát. Mặc kệ món đồ ăn trước mặt có nhiều dầu mỡ quá không, có ngấy quá không, cứ ăn là xong việc.
“Thêm hai cốc rượu nữa!” Lam đạo nhân lại gọi thêm rượu.
Canh thịt dê thập cẩm có vị tanh nồng của nội tạng, mùi vị hơi nặng, rất thích hợp để dùng kèm với rượu.
“Thêm rượu!”
“Mang hết rượu lên đây!”
“Còn canh thịt dê thập cẩm không?”
Thoáng cái Hứa Thuận đã ăn hết hai bát lớn, lại uống hai cốc rượu to, đã no tới tận cổ, đầu cũng hơi choáng váng. Về phần Lam đạo nhân, Hứa Thuận cũng không nhớ nổi ông ấy đã uống bao nhiêu cốc rồi. Chỉ biết đến cuối, chỗ rượu tích trữ của ông chủ đều bị ông ấy uống hết sạch, ông chủ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ sợ Lam đạo nhân ngã lăn ra đất, sau đó bắt đầu giở trò rượu say làm loạn.
Cũng may tu sĩ Đại Thừa kỳ Lam đạo nhân này vốn là thùng cơm nổi danh. Rượu và cơm rơi vào miệng ông ấy cũng giống như rơi vào một cái miệng khổng lồ.
Ăn uống no say xong, Lam đạo nhân đứng dậy, nói: “Đồ nhi, tính tiền.”
“Vâng!” Hứa Thuận nghiêng ngả đi theo ông chủ, thanh toán tiền cơm rượu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, ông chủ tần ngần đứng tại chỗ, lại một tay cầm tiền, một tay vò đầu nhìn theo bóng lưng hai cái thùng cơm ấy rời đi. Đúng là người ngồi trong nhà, tiền tài tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Ra khỏi quán cơm, một cơn gió thổi qua, Hứa Thuận cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng.
Không đúng, mình cũng đâu có uống nhiều?
Hứa Thuận âm thầm tính thử, cảm thấy lượng rượu bản thân vừa uống vào cũng chỉ tương đương với mấy chai bia ở kiếp trước thôi. Nếu đây là kiếp trước, sợ rằng hắn uống còn không nhiều bằng mấy vị nữ đồng nghiệp của hắn uống.
Sao lại...
À, hắn là hồn xuyên qua nơi này! Thân thể này vốn không phải của hắn.
“Đồ nhi, về sau chớ uống rượu. Uống rượu sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất, Thanh Hoa Phái chúng ta cũng không cho uống rượu.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận không ngừng lắc lư, nói.
Lúc này, ông ấy mới có cảm nhận được dáng vẻ của người trẻ tuổi trên người Hứa Thuận. Bình thường Hứa Thuận đều tỏ ra rất lão luyện, có cảm giác như một tay già đời, đến mức khiến ông ấy có cảm giác Hứa Thuận là người cùng thế hệ với mình.
“Hả? Sao Thanh Hoa Phái lại không thể uống rượu?” Hứa Thuận nói trong men say.
Mẹ nó, sao ta lại không biết chuyện này?
Với lại uống rượu thì ảnh hưởng gì đến khí chất chứ?
“Ừm. Đây là môn quy của Thanh Hoa Phái.” Lam đạo nhân gật đầu nói.
!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Hoa Phái còn có môn quy?
Hứa Thuận cảm thấy rất khó hiểu: “Vậy vì sao sư tôn không nói với ta từ trước?”
Huống chi người là sư tôn mà lại dẫn đầu làm trái với môn quy, đúng là không thể nói nổi!
“Chúng ta không ở trong tông môn, không cần giữ môn quy. Đã ra bên ngoài thì hết thảy đều tuỳ cơ ứng biến.” Lam đạo nhân thản nhiên đáp lại.
“...”
Được rồi… Nếp sống của Tu Tiên giới đều do những người như các ngươi dẫn dắt.
“Sư tôn cao minh!” Hứa Thuận giơ ngón tay cái lên. May mà hắn đã làm người hai đời, có tiêu chuẩn hành vi riêng, nếu không cũng chẳng biết sẽ bị Lam đạo nhân dẫn dắt đi lệch tới tận đâu nữa.
“Tu hành mà, tất cả phải dựa vào bản thân.” Lam đạo nhân lại lên tiếng giải thích: “Nếu trong lòng có đạo thì có môn quy hay không cũng giống nhau. Nếu trong lòng không có đạo thì môn quy có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nghe nói môn quy không cho phép uống rượu chỉ vì rất nhiều năm trước, nhóm tiền bối chữ Hoàng uống rượu vào là rất thích ca hát. Sau đó, bọn họ không chỉ dùng pháp thuật tăng cường thanh âm của mình, còn hát cực kỳ khó nghe, đã quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của người khác!”
“Sư trưởng trong môn phái đã nhiều lần răn dạy nhưng bọn họ vẫn không nghe lời, dưới cơn nóng giận không thể giải toả được của các ngài, chúng ta mới có thêm môn quy không được uống rượu trong tông môn.” Lam đạo nhân kể lại nguyên nhân môn quy này ra đời.
“Không phải chứ? Uống rượu rồi ca hát thì có gì sai sao?” Lúc này, Hứa Thuận đã say khướt, cũng bắt đầu ăn nói lung tung: “Thanh Hoa Phái chúng ta vốn không phải cơ quan chấp pháp, đả kích uống rượu ca hát để làm gì?”
“Không ổn không ổn.” Lam đạo nhân nghe đồ đệ của mình bắt đầu nói những lời mà ông ấy không sao hiểu nổi, đương nhiên cũng nhận ra Hứa Thuận đã say lắm rồi.
“Chỉ có hai cốc rượu đã khiến nghiệt đồ ngươi hiện nguyên hình! Biết vậy ta đã để ngươi uống rượu từ lâu rồi!” Lam đạo nhân không hổ là Lam đạo nhân, vừa thấy Hứa Thuận đã say, chẳng những không giúp đỡ gì ngược lại còn vừa cười vừa hả hê nhìn Hứa Thuận xấu mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro