Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Có Gặp Hay Khôn...
2024-11-20 21:54:21
“Đã trăm năm rồi, có gặp hay không cũng như vậy mà thôi.” Lam đạo nhân thản nhiên nói.
“Nhưng...” Hứa Thuận cảm thấy Lam đạo nhân lúc này có vẻ không được thấu tình đạt lý cho lắm, so với Lam đạo nhân không ngừng than vắn thở dài hôm qua cứ như hai người khác hoàn toàn vậy.
“Xà yêu hóa thành băng tinh chính là quay về với nguyên hình. Quân Vũ rất ít khi hiện nguyên hình trước mặt ta.” Lam đạo nhân bước nhanh lên phía trước, khiến Hứa Thuận không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông ấy.
“Nói vậy thì sau khi Quân Vũ hóa thành băng tinh, vì không muốn để ta nhìn thấy nguyên hình, nên mới không phái người đi báo tin cho ta.”
“Làm như vậy thì ở trong lòng ta, bà ấy vẫn mãi là Xà Quân Vũ khí khái hiên ngang như xưa.”
...
Sau khi chết cũng không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ dáng thảm hại của mình, bởi vậy mới không liên hệ.
Thế này thì cũng quá...
Hứa Thuận nhìn theo bóng lưng Lam đạo nhân, cảm thấy hẳn là trong lòng Lam đạo nhân cũng rất đau khổ?
Không ngờ Lam đạo nhân lại quay đầu nói: “Đồ nhi đi nhanh chút, vi sư nhìn thấy phía trước có một trấn nhỏ, chúng ta có đồ ăn ngon rồi.”
...
Chuyện gì cũng không thể làm trễ nải việc ăn của người được!
Hứa Thuận nhìn bộ dạng không tim không phổi của sư tôn, chỉ thấy cạn lời. Là sư tôn của hắn vốn trừu tượng, hay là tất cả những tu sĩ trên đời này đều trừu tượng đây?
Hứa Thuận không hiểu nổi.
Lam đạo nhân nói phía trước, nhưng thật ra trấn nhỏ kia lại ở cách bọn họ đến mấy chục dặm. Đợi đến khi hai sư đồ đi tới nơi thì đã quá giờ cơm trưa, một quán ăn trên trấn nhỏ đã đóng cửa, chỉ còn một quán khác còn mở hé nửa cánh, trông có vẻ chủ tiệm cũng đang muốn đóng cửa lại rồi.
Cũng vì có trấn nhỏ này nằm trên con đường thông thương quan trọng, bởi vậy trong trấn mới có tới hai quán ăn, bằng không với lưu lượng người trong trấn hẳn là một quán cũng không mở ra được. Dù sao thế giới này cũng không phải thế giới của Hứa Thuận trước khi xuyên qua, có rất ít người ra quán ăn cơm. Nhất là trong một trấn nhỏ.
“Chủ quán, còn gì ăn không?”
Chủ quán là một người khoảng ba - bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ già dặn. Ông ấy đang cầm khăn lông lau bàn ghế trong quán thì thấy một người mập mạp mình trần đẩy cửa đi vào. Ông ấy có chút không hiểu, người này xông vào tiệm của mình là muốn làm gì đây, nhìn hình dáng này có phần không giống khách hàng cho lắm.
Mãi cho đến khi Hứa Thuận đi phía sau người mập mạp kia chạy tới nói chuyện rõ ràng, ông ấy mới vội vàng lên tiếng đáp: “Quán chúng ta vẫn còn mấy bát canh thịt dê thập cẩm, khách quan muốn dùng không?”
“Bưng hết lên đi!” Lam đạo nhân nhanh chóng lấy một cái ghế tới, ngồi xuống rồi nói: “Có rượu không?”
Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân muốn uống rượu như hôm nay.
“Có một ít rượu đục tự ủ.” Ông chủ đáp.
“Lấy hai phần trước đi.” Lam đạo nhân nói.
“Được rồi, hai vị cho chờ một lát.” Ông chủ nhìn thoáng qua trang phục của Hứa Thuận rồi mới đi vào phòng bếp phía sau. Nói thật, nếu là dáng vẻ kỳ quái của Lam đạo nhân, ông ấy tuyệt đối không dám bán hàng, nhưng bộ dáng của Hứa Thuận lại rất đứng đắn. Hẳn là bọn họ sẽ không ăn quỵt đâu...
Thứ ra trước chính là rượu, rượu đục. Cái gọi là rượu đục này chính là nước cốt ủ rượu ở kiếp trước của Hứa Thuận, bọn họ sẽ dùng gạo, gạo nếp hoặc các loại ngũ cốc như kê vàng lên men, sau đó chắt lấy nước đó để uống, trong khi rượu trắng bình thường còn cần trải qua công đoạn đun sôi, bốc hơi, cho lắng đọng nữa.
Cũng đúng thôi, chỉ là chủ một quán ăn trong trấn nhỏ liệu có thể sở hữu loại rượu nào ngon được?
Thậm chí bên trong chén rượu đục do ông ấy mang ra vẫn còn hạt gạo chưa lọc kỹ, nên nhìn mới có vẻ đục ngầu như vậy. Nhưng Lam đạo nhân cũng không để ý, vừa rót ra đã lập tức bưng một chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Hứa Thuận cũng uống một chén, rượu vừa vào cổ họng, có chút chua, có chút chát, cực kỳ giống những chuyện bất đắc dĩ trên đời mà có đôi khi mình không thể nào tránh đi được.
Kiếp trước, Hứa Thuận vốn không thích uống rượu, nhưng rượu và xã giao lại vốn là hai thứ không thể tách rời lẫn nhau.
Uống rượu cũng chính là xã giao.
Ngươi một ly ta một ly, ngoài miệng đều nói là huynh đệ và bằng hữu, nhưng trong lòng thế nào đâu ai biết được?
Hứa Thuận rất chán ghét xã giao, lúc làm bên A đã chán ghét, lúc làm bên B hắn lại càng chán ghét hơn. Nhưng những khi ở một mình, Hứa Thuận lại tự uống chút bia hoặc là rượu vàng, dùng kèm với đồ ăn, coi như tăng thêm một chút hương vị.
Tuy rượu đục hiện giờ không quá ngon nhưng cũng hợp khẩu vị của Hứa Thuận.
Rất nhanh, hai phần rượu đã bị Hứa Thuận và Lam đạo nhân uống sạch.
“Khách quan, canh đến rồi đây.” Lúc này, ông chủ đã bưng canh thịt dê thập cẩm lên. Canh thịt dê thập cẩm được đựng trong hai cái bát to, phía trên có một lớp mỡ dê dày đặc.
Phần lớn những món đồ ăn trong quán cơm ở thế giới này đều là thứ nhiều dầu nhiều muối. Dù sao thì có rất nhiều người bình thường rất ít khi được ăn thức ăn mặn, tới quán ăn cũng vì muốn xa xỉ một phen thôi.
“Nhưng...” Hứa Thuận cảm thấy Lam đạo nhân lúc này có vẻ không được thấu tình đạt lý cho lắm, so với Lam đạo nhân không ngừng than vắn thở dài hôm qua cứ như hai người khác hoàn toàn vậy.
“Xà yêu hóa thành băng tinh chính là quay về với nguyên hình. Quân Vũ rất ít khi hiện nguyên hình trước mặt ta.” Lam đạo nhân bước nhanh lên phía trước, khiến Hứa Thuận không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông ấy.
“Nói vậy thì sau khi Quân Vũ hóa thành băng tinh, vì không muốn để ta nhìn thấy nguyên hình, nên mới không phái người đi báo tin cho ta.”
“Làm như vậy thì ở trong lòng ta, bà ấy vẫn mãi là Xà Quân Vũ khí khái hiên ngang như xưa.”
...
Sau khi chết cũng không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ dáng thảm hại của mình, bởi vậy mới không liên hệ.
Thế này thì cũng quá...
Hứa Thuận nhìn theo bóng lưng Lam đạo nhân, cảm thấy hẳn là trong lòng Lam đạo nhân cũng rất đau khổ?
Không ngờ Lam đạo nhân lại quay đầu nói: “Đồ nhi đi nhanh chút, vi sư nhìn thấy phía trước có một trấn nhỏ, chúng ta có đồ ăn ngon rồi.”
...
Chuyện gì cũng không thể làm trễ nải việc ăn của người được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thuận nhìn bộ dạng không tim không phổi của sư tôn, chỉ thấy cạn lời. Là sư tôn của hắn vốn trừu tượng, hay là tất cả những tu sĩ trên đời này đều trừu tượng đây?
Hứa Thuận không hiểu nổi.
Lam đạo nhân nói phía trước, nhưng thật ra trấn nhỏ kia lại ở cách bọn họ đến mấy chục dặm. Đợi đến khi hai sư đồ đi tới nơi thì đã quá giờ cơm trưa, một quán ăn trên trấn nhỏ đã đóng cửa, chỉ còn một quán khác còn mở hé nửa cánh, trông có vẻ chủ tiệm cũng đang muốn đóng cửa lại rồi.
Cũng vì có trấn nhỏ này nằm trên con đường thông thương quan trọng, bởi vậy trong trấn mới có tới hai quán ăn, bằng không với lưu lượng người trong trấn hẳn là một quán cũng không mở ra được. Dù sao thế giới này cũng không phải thế giới của Hứa Thuận trước khi xuyên qua, có rất ít người ra quán ăn cơm. Nhất là trong một trấn nhỏ.
“Chủ quán, còn gì ăn không?”
Chủ quán là một người khoảng ba - bốn mươi tuổi, nhìn có vẻ già dặn. Ông ấy đang cầm khăn lông lau bàn ghế trong quán thì thấy một người mập mạp mình trần đẩy cửa đi vào. Ông ấy có chút không hiểu, người này xông vào tiệm của mình là muốn làm gì đây, nhìn hình dáng này có phần không giống khách hàng cho lắm.
Mãi cho đến khi Hứa Thuận đi phía sau người mập mạp kia chạy tới nói chuyện rõ ràng, ông ấy mới vội vàng lên tiếng đáp: “Quán chúng ta vẫn còn mấy bát canh thịt dê thập cẩm, khách quan muốn dùng không?”
“Bưng hết lên đi!” Lam đạo nhân nhanh chóng lấy một cái ghế tới, ngồi xuống rồi nói: “Có rượu không?”
Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân muốn uống rượu như hôm nay.
“Có một ít rượu đục tự ủ.” Ông chủ đáp.
“Lấy hai phần trước đi.” Lam đạo nhân nói.
“Được rồi, hai vị cho chờ một lát.” Ông chủ nhìn thoáng qua trang phục của Hứa Thuận rồi mới đi vào phòng bếp phía sau. Nói thật, nếu là dáng vẻ kỳ quái của Lam đạo nhân, ông ấy tuyệt đối không dám bán hàng, nhưng bộ dáng của Hứa Thuận lại rất đứng đắn. Hẳn là bọn họ sẽ không ăn quỵt đâu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ ra trước chính là rượu, rượu đục. Cái gọi là rượu đục này chính là nước cốt ủ rượu ở kiếp trước của Hứa Thuận, bọn họ sẽ dùng gạo, gạo nếp hoặc các loại ngũ cốc như kê vàng lên men, sau đó chắt lấy nước đó để uống, trong khi rượu trắng bình thường còn cần trải qua công đoạn đun sôi, bốc hơi, cho lắng đọng nữa.
Cũng đúng thôi, chỉ là chủ một quán ăn trong trấn nhỏ liệu có thể sở hữu loại rượu nào ngon được?
Thậm chí bên trong chén rượu đục do ông ấy mang ra vẫn còn hạt gạo chưa lọc kỹ, nên nhìn mới có vẻ đục ngầu như vậy. Nhưng Lam đạo nhân cũng không để ý, vừa rót ra đã lập tức bưng một chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Hứa Thuận cũng uống một chén, rượu vừa vào cổ họng, có chút chua, có chút chát, cực kỳ giống những chuyện bất đắc dĩ trên đời mà có đôi khi mình không thể nào tránh đi được.
Kiếp trước, Hứa Thuận vốn không thích uống rượu, nhưng rượu và xã giao lại vốn là hai thứ không thể tách rời lẫn nhau.
Uống rượu cũng chính là xã giao.
Ngươi một ly ta một ly, ngoài miệng đều nói là huynh đệ và bằng hữu, nhưng trong lòng thế nào đâu ai biết được?
Hứa Thuận rất chán ghét xã giao, lúc làm bên A đã chán ghét, lúc làm bên B hắn lại càng chán ghét hơn. Nhưng những khi ở một mình, Hứa Thuận lại tự uống chút bia hoặc là rượu vàng, dùng kèm với đồ ăn, coi như tăng thêm một chút hương vị.
Tuy rượu đục hiện giờ không quá ngon nhưng cũng hợp khẩu vị của Hứa Thuận.
Rất nhanh, hai phần rượu đã bị Hứa Thuận và Lam đạo nhân uống sạch.
“Khách quan, canh đến rồi đây.” Lúc này, ông chủ đã bưng canh thịt dê thập cẩm lên. Canh thịt dê thập cẩm được đựng trong hai cái bát to, phía trên có một lớp mỡ dê dày đặc.
Phần lớn những món đồ ăn trong quán cơm ở thế giới này đều là thứ nhiều dầu nhiều muối. Dù sao thì có rất nhiều người bình thường rất ít khi được ăn thức ăn mặn, tới quán ăn cũng vì muốn xa xỉ một phen thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro