Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Sự Tàn Khốc Của...
2024-11-20 21:54:21
“Xà Quân Vũ chính là thái tổ nãi nãi của tiểu yêu!” Xà Vô Bảo cung kính đáp.
Xà Quân Vũ vốn là cô cô của tằng tổ phụ Xà Vô Bảo, cách gọi thái tổ nãi nãi chỉ để tiện xưng hô thôi. Nghe đến đây, gã lập tức cảm thấy chênh lệch giữa mình và Lam đạo nhân không chỉ dừng lại ở tu vi mà còn ở bối phận nữa.
“Ồ? Không ngờ ngươi lại là hậu bối của Quân Vũ?” Lam đạo nhân không khỏi vui vẻ, nói: “Quân Vũ thế nào rồi? Đã rất nhiều năm ta không gặp lại bà ấy.”
Trước có một vị sư thúc tổ hệt như tiên nữ tới tìm sư tôn, sau lại có một nữ xà yêu Xà Quân Vũ thần bí, Hứa Thuận cảm thấy lần này có chuyện hay để hóng hớt rồi. Hình như duyên nợ với nữ nhân của sư tôn mình cũng không kém, thậm chí còn có vẻ khá được hoan nghênh à nha!
Nhưng… nghe cứ bất hợp lý thế nào ấy!
Hứa Thuận lại đưa mắt nhìn bộ dạng Lam đạo nhân cởi trần, bụng phệ trước mặt, không lẽ con mắt của đám nữ tu trong Tu Tiên giới này đều mù cả rồi?
“Thái tổ nãi nãi...” Giọng điệu của Xà Vô Bảo khá là trầm thấp: “Trăm năm trước thái tổ nãi nãi tu hành có sai sót, đã hóa thành băng tinh dưới Xà Sơn rồi.”
“Hả?” Lam đạo nhân không khỏi sửng sốt một phen.
Cái gọi là hóa thành băng tinh, có thể hiểu là tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. Yêu tu Xà Sơn nhất mạch đều tu luyện Thái Âm, hút tinh hoa của Thái Âm Tinh và linh khí để tu hành. Có câu ‘chỉ có âm thì không thể lâu dài’, Thái Âm của Yêu tu Xà Sơn nhất mạch tại Kiến Chân kỳ sẽ sinh ra tình trạng thiếu Dương, chỉ khi pháp lực âm dương hợp nhất có thể đột phá Nguyên Thần, trở thành Nguyên Thần Chân Nhân.
Giai đoạn Thái Âm sinh thiếu Dương này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, nếu không hóa thành băng tinh thì cũng bị đốt thành tro tàn.
“Haizz, ta còn nhớ Quân Vũ nấu canh rất ngon...” Lam đạo nhân thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhiều năm về trước bà ấy thường xuyên nấu canh rồi mang tới thăm ta.”
“Hóa ra...”
“Chẳng trách...”
Trăm năm trước từ biệt đã là lần cuối cùng gặp mặt.
Đây cũng chính là sự tàn khốc của Tu Tiên giới.
Cho dù đã hiểu rõ sinh mệnh luân hồi, nhìn thấu sự sống và cái chết trên đời, nhưng khi nghe thấy tin cố nhân đã chết, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy bi thương.
Xà Vô Bảo nhìn Lam đạo nhân cứ một mực lặng im không nói như vậy, cũng cảm thấy đau hết cả trứng. Gã thực sự không ngờ mình tu hành ở Tiểu Kính hồ trong núi lại có thể ngẫu nhiên gặp được cao nhân Nguyên Thần. Mà vị cao nhân này lại có chút mập mờ với thái tổ nãi nãi nhà mình!
Một nữ tu ngày ngày nấu canh rồi mang tới thăm ngươi, vậy có thể là ý nghĩa gì chứ?
Đã quá rõ ràng rồi?
Hứa Thuận thì đang nghĩ, vì sao trong vòng trăm năm hai người bọn họ lại không liên hệ nữa?
Là vì những người khác sao?
Quan hệ giữa người và người của sư tôn mình có phần hơi phức tạp à nha.
“Ngươi là vãn bối của Quân Vũ, hôm nay gặp mặt cũng coi như có duyên.” Lam đạo nhân lật tay lấy ra một chiếc chuông đồng, đưa cho Xà Vô Bảo rồi nói: “Một món đồ chơi nhỏ mà thôi, cầm lấy đi!”
Chiếc chuông đồng này chỉ to cỡ quả hạch đào, nhưng tỏa ra kim quang lóng lánh, bên trên có khắc hàng chuỗi văn tự phức tạp.
“Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo vật!” Xà Vô Bảo muốn quỳ lạy nhưng lại phát hiện dù làm cách nào mình cũng không quỳ xuống được, đành phải giơ hai tay tiếp nhận chiếc chuông đồng.
Chuông đồng vừa vào tay gã, đã phát ra tiếng kêu lanh lảnh, đây là một món pháp khí tu hành có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.
Hứa Thuận nhìn mà thèm, sư tôn nhà mình hào phóng thật đấy. Nhưng hắn cũng biết, chỉ khi nào mình lên tới cảnh giới Trúc Cơ mới có pháp lực điều khiển được pháp khí, còn hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đống pháp bảo pháp khí này mà thèm thôi.
“Tiền bối! Vãn bối có một chỗ ở tạm bên trong Tiểu Kính hồ, thỉnh tiền bối quá bộ tới đó, để ta dâng trà rót nước cho ngài!” Xà Vô Bảo thu chiếc chuông kia lại, thành khẩn nói.
“Không cần, hai sư đồ chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này thôi.” Lam đạo nhân khoát tay áo, nói: “Giờ cũng nên đi tiếp rồi.”
Đương nhiên là Xà Vô Bảo không dám hỏi Lam đạo nhân đang định đi đâu, cũng không dám hỏi Lam đạo nhân sẽ đi như thế nào, chỉ tiếp tục níu kéo: “Sao tiền bối không ở lại uống chén trà xanh rồi hãy tiếp tục lên đường?”
“Đừng khách khí như thế. Đồ nhi, chúng ta đi thôi!” Lam đạo nhân nói xong, cũng không dây dưa dài dòng với đối phương nữa, đã lập tức quay đầu bước đi rồi.
Hứa Thuận vội vàng đuổi theo.
Xà Vô Bảo nhìn theo bóng lưng hai người, lập tức khom lưng đưa tiễn: “Xà Vô Bảo cung tiễn tiền bối!”
Rời khỏi cái hồ nhỏ trong núi, hai sư đồ bọn họ tìm một chỗ trống trải bắt đầu quá trình tu hành mỗi ngày.
Hôm sau, Hứa Thuận hỏi: “Sư tôn cũng muốn tới Xà Sơn sao?”
“Tới Xà Sơn làm gì?” Lam đạo nhân không hiểu nên hỏi lại.
“Sư tôn và bà ấy đã trăm năm không gặp, giờ bà ấy hóa thành băng tinh rồi, sao không tới thăm một lần?” Hứa Thuận nói.
Không phải chứ sư tôn, với EQ này của người mà lại có duyên nợ với nữ nhân sao?
Xà Quân Vũ vốn là cô cô của tằng tổ phụ Xà Vô Bảo, cách gọi thái tổ nãi nãi chỉ để tiện xưng hô thôi. Nghe đến đây, gã lập tức cảm thấy chênh lệch giữa mình và Lam đạo nhân không chỉ dừng lại ở tu vi mà còn ở bối phận nữa.
“Ồ? Không ngờ ngươi lại là hậu bối của Quân Vũ?” Lam đạo nhân không khỏi vui vẻ, nói: “Quân Vũ thế nào rồi? Đã rất nhiều năm ta không gặp lại bà ấy.”
Trước có một vị sư thúc tổ hệt như tiên nữ tới tìm sư tôn, sau lại có một nữ xà yêu Xà Quân Vũ thần bí, Hứa Thuận cảm thấy lần này có chuyện hay để hóng hớt rồi. Hình như duyên nợ với nữ nhân của sư tôn mình cũng không kém, thậm chí còn có vẻ khá được hoan nghênh à nha!
Nhưng… nghe cứ bất hợp lý thế nào ấy!
Hứa Thuận lại đưa mắt nhìn bộ dạng Lam đạo nhân cởi trần, bụng phệ trước mặt, không lẽ con mắt của đám nữ tu trong Tu Tiên giới này đều mù cả rồi?
“Thái tổ nãi nãi...” Giọng điệu của Xà Vô Bảo khá là trầm thấp: “Trăm năm trước thái tổ nãi nãi tu hành có sai sót, đã hóa thành băng tinh dưới Xà Sơn rồi.”
“Hả?” Lam đạo nhân không khỏi sửng sốt một phen.
Cái gọi là hóa thành băng tinh, có thể hiểu là tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. Yêu tu Xà Sơn nhất mạch đều tu luyện Thái Âm, hút tinh hoa của Thái Âm Tinh và linh khí để tu hành. Có câu ‘chỉ có âm thì không thể lâu dài’, Thái Âm của Yêu tu Xà Sơn nhất mạch tại Kiến Chân kỳ sẽ sinh ra tình trạng thiếu Dương, chỉ khi pháp lực âm dương hợp nhất có thể đột phá Nguyên Thần, trở thành Nguyên Thần Chân Nhân.
Giai đoạn Thái Âm sinh thiếu Dương này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, nếu không hóa thành băng tinh thì cũng bị đốt thành tro tàn.
“Haizz, ta còn nhớ Quân Vũ nấu canh rất ngon...” Lam đạo nhân thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhiều năm về trước bà ấy thường xuyên nấu canh rồi mang tới thăm ta.”
“Hóa ra...”
“Chẳng trách...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trăm năm trước từ biệt đã là lần cuối cùng gặp mặt.
Đây cũng chính là sự tàn khốc của Tu Tiên giới.
Cho dù đã hiểu rõ sinh mệnh luân hồi, nhìn thấu sự sống và cái chết trên đời, nhưng khi nghe thấy tin cố nhân đã chết, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy bi thương.
Xà Vô Bảo nhìn Lam đạo nhân cứ một mực lặng im không nói như vậy, cũng cảm thấy đau hết cả trứng. Gã thực sự không ngờ mình tu hành ở Tiểu Kính hồ trong núi lại có thể ngẫu nhiên gặp được cao nhân Nguyên Thần. Mà vị cao nhân này lại có chút mập mờ với thái tổ nãi nãi nhà mình!
Một nữ tu ngày ngày nấu canh rồi mang tới thăm ngươi, vậy có thể là ý nghĩa gì chứ?
Đã quá rõ ràng rồi?
Hứa Thuận thì đang nghĩ, vì sao trong vòng trăm năm hai người bọn họ lại không liên hệ nữa?
Là vì những người khác sao?
Quan hệ giữa người và người của sư tôn mình có phần hơi phức tạp à nha.
“Ngươi là vãn bối của Quân Vũ, hôm nay gặp mặt cũng coi như có duyên.” Lam đạo nhân lật tay lấy ra một chiếc chuông đồng, đưa cho Xà Vô Bảo rồi nói: “Một món đồ chơi nhỏ mà thôi, cầm lấy đi!”
Chiếc chuông đồng này chỉ to cỡ quả hạch đào, nhưng tỏa ra kim quang lóng lánh, bên trên có khắc hàng chuỗi văn tự phức tạp.
“Đa tạ tiền bối ban thưởng bảo vật!” Xà Vô Bảo muốn quỳ lạy nhưng lại phát hiện dù làm cách nào mình cũng không quỳ xuống được, đành phải giơ hai tay tiếp nhận chiếc chuông đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuông đồng vừa vào tay gã, đã phát ra tiếng kêu lanh lảnh, đây là một món pháp khí tu hành có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.
Hứa Thuận nhìn mà thèm, sư tôn nhà mình hào phóng thật đấy. Nhưng hắn cũng biết, chỉ khi nào mình lên tới cảnh giới Trúc Cơ mới có pháp lực điều khiển được pháp khí, còn hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đống pháp bảo pháp khí này mà thèm thôi.
“Tiền bối! Vãn bối có một chỗ ở tạm bên trong Tiểu Kính hồ, thỉnh tiền bối quá bộ tới đó, để ta dâng trà rót nước cho ngài!” Xà Vô Bảo thu chiếc chuông kia lại, thành khẩn nói.
“Không cần, hai sư đồ chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này thôi.” Lam đạo nhân khoát tay áo, nói: “Giờ cũng nên đi tiếp rồi.”
Đương nhiên là Xà Vô Bảo không dám hỏi Lam đạo nhân đang định đi đâu, cũng không dám hỏi Lam đạo nhân sẽ đi như thế nào, chỉ tiếp tục níu kéo: “Sao tiền bối không ở lại uống chén trà xanh rồi hãy tiếp tục lên đường?”
“Đừng khách khí như thế. Đồ nhi, chúng ta đi thôi!” Lam đạo nhân nói xong, cũng không dây dưa dài dòng với đối phương nữa, đã lập tức quay đầu bước đi rồi.
Hứa Thuận vội vàng đuổi theo.
Xà Vô Bảo nhìn theo bóng lưng hai người, lập tức khom lưng đưa tiễn: “Xà Vô Bảo cung tiễn tiền bối!”
Rời khỏi cái hồ nhỏ trong núi, hai sư đồ bọn họ tìm một chỗ trống trải bắt đầu quá trình tu hành mỗi ngày.
Hôm sau, Hứa Thuận hỏi: “Sư tôn cũng muốn tới Xà Sơn sao?”
“Tới Xà Sơn làm gì?” Lam đạo nhân không hiểu nên hỏi lại.
“Sư tôn và bà ấy đã trăm năm không gặp, giờ bà ấy hóa thành băng tinh rồi, sao không tới thăm một lần?” Hứa Thuận nói.
Không phải chứ sư tôn, với EQ này của người mà lại có duyên nợ với nữ nhân sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro