Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Tạp Công Thần B...

2024-11-20 21:54:21

“Bụp” một tiếng, hòa thượng Trọc Thế bị kiếm quang xuyên thấu trực tiếp biến mất như bọt nước.

Trọc Thế chạy rồi, hơn nữa còn chạy rất nhanh.

Một vị Nguyên Thần kỳ có thể chạy trốn ngay dưới mắt Đại Thừa kỳ, không thể không nói, Trọc Thế này tu hành cũng có chút thủ đoạn đấy.

“Sư tôn, sao người không đuổi theo?” Hứa Thuận bịt lỗ tai lại, nhìn thấy Lam đạo nhân hạ xuống đầu thuyền, lập tức lên tiếng nói.

Vừa rồi tốc độ hai chiêu kiếm của Lam đạo nhân công kích đối phương quá nhanh, âm thanh không khí nổ tung tựa như sấm rền vang bên tai khiến hắn rất khó chịu.

“Đuổi theo cũng vô dụng.” Lam đạo nhân ẩn hai tia kiếm quang kia đi, lại nằm ở đầu thuyền, thản nhiên nói.

“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!” Hứa Thuận khoa tay múa chân làm một thủ thế tàn nhẫn.

“Ta với lão trước kia không oán, hôm nay không thù, giờ chỉ đơn thuần là đi ngang qua đây thôi.” Lam đạo nhân đáp: “Cần gì phải ép đến cùng?”

“Hơn nữa đám lừa trọc Phật môn kia có tam bảo, Phật quang, độn pháp và không biết xấu hổ. Trên người có Phật quang hộ thể, lại nắm giữ độn pháp tinh diệu, hệt như một đám chuột, thật sự khiến người ta phiền hà.”

Một con chuột đã có mai rùa lại chạy rất nhanh, đúng là tình huống khiến người ta cực kỳ phiền hà, Lam đạo nhân cũng ngại phiền phức, hơn nữa người bị chém vốn không phải là ông ấy.

Lại nói, Trọc Thế kia đã chịu thiệt thòi một lần, khẳng định là không dám tới cửa tìm ông ấy gây phiền phức nữa, nên bớt đi một việc ông ấy càng mừng.

Hứa Thuận nghe hiểu ý tứ của Lam đạo nhân.

“Thần tiên! Ngài thật sự là thần tiên!” Giang Triệt thấy Lam đạo nhân xoạt xoạt hai cái đã chém cho vị Lạt Ma kia phải bỏ chạy mất dạng, gã lập tức nhảy qua boong tàu, ôm lấy đùi Lam đạo nhân: “Cầu xin thần tiên thu ta làm đồ đệ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Giang Triệt một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta vô duyên, chớ cưỡng cầu.”

“Hả?” Giang Triệt sửng sốt.

“Tu sĩ phải có căn cốt mới có thể tu hành, cũng phải có sư tôn dẫn vào cửa mới có thể trở thành tu sĩ.” Hứa Thuận ở bên cạnh nói.

Thiên lý mã thường thấy, nhưng Bá Nhạc thì không.

Nhiều người có căn cốt, nhưng không phải tất cả những người có căn cốt đều có thể tu hành... Kiếp này hắn là người may mắn nên mới gặp được Lam đạo nhân đi ngang qua sơn thôn.

“Cần có duyên gì? Ta có cá...” Giang Triệt còn muốn dây dưa, thậm chí còn cầm mấy con cá đến lấy lòng Lam đạo nhân, lại bị Lam đạo nhân phất tay một cái, khiến gã không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

Sau đó, hễ gã tới gần Lam đạo nhân, kiểu gì cũng bị một tầng sóng khí vô hình chặn lại. Gã nói gì Lam đạo nhân cũng không nghe được.

“Đi thôi! Đừng tới quấy rầy sư tôn ta câu cá.” Hứa Thuận vừa kéo Giang Triệt đi vừa nói. Hắn biết Lam đạo nhân sợ nhất là bị người ta quấn quít lấy đòi thu làm đồ đệ, bởi vậy người mới rất ít khi hiển lộ tu vi của mình.

“Vậy... Ta... chuyện này...” Giang Triệt cứ lắp bắp mãi.

Bỗng nhiên có tiên duyên xuất hiện trước mặt nhưng bản thân không thể nắm lấy được, ai có thể lý giải tâm trạng của gã bây giờ đây?

Đây vốn là chuyện rất bình thường mà, nếu trở thành đồ đệ của Tiên Nhân thì ngay lập tức, gã sẽ không còn là hạng người chỉ biết kiếm ăn trên con sông nhỏ bé này nữa. Sao gã có thể không hy vọng xa vời một phen?

Gã cầu xin Hứa Thuận, nhưng Hứa Thuận cũng không thể tự tiện quyết định thay Lam đạo nhân được, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gã lại đi cầu Lam đạo nhân, nhưng Lam đạo nhân dứt khoát coi như không nhìn thấy.

Từ bến đò Phật Quang xuôi dòng thêm hai ngày, Lam đạo nhân và Hứa Thuận nhanh chóng thay đổi một con đường khác. Bởi vì Giang Triệt kia quá mức phiền, bọn họ mới quyết định rời thuyền sớm.

Đợi sau khi hai người xuống thuyền, Giang Triệt lại tiếp tục chèo thuyền đi xuôi dòng, đi thêm mấy ngày nữa mới trông thấy một tòa thành lớn nằm sát bên bờ sông.

Đó chính là mục đích của gã lần này, cửa sông lớn.

Trong lòng Giang Triệt cực kỳ mừng rỡ, gã biết mình đã tới nơi, mới hấp tấp chạy vào trong khoang thuyền, đứng trước mặt hai tên tạp công, cung kính nói.

“Thượng sư, chúng ta đến rồi.” Một tạp công trong đó nhìn khoảng sáu mươi tuổi, mặc y phục rách rưới, tấm lưng vẫn luôn còng xuống, ngày qua ngày đều yên lặng làm việc trên thuyền, không khiến ai chú ý tới gã.

Ngay cả Hứa Thuận cũng không biết tên của tạp công này là gì.

Rốt cuộc tạp công này là ai?

Vì sao Giang Triệt lại cung kính với gã như thế?

“Tốt, tốt lắm!”

Thời điểm tạp công được xưng là Thượng sư mở miệng nói chuyện, toàn thân gã lập tức toả ra kim quang, trong nháy mắt đã biến thành một tăng nhân khuôn mặt tuấn tú, miệng luôn mỉm cười. Mắt trái của gã giống hệt người thường, nhưng mắt phải lại rất kỳ dị. Mắt phải của gã hạ mi rũ mắt, giống hệt như mắt Phật.

Đó chính là Phật Nhãn.

Dựa vào Phật Nhãn nên nhiều ngày qua gã mới có thể ẩn mình ngụy trang dưới mí mắt của Lam đạo nhân. Chẳng qua hai con mắt nhìn không đồng đều, bên to bên bé như vậy lại có phần hơi buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Số ký tự: 0