Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Tu Tiên Chính L...
2024-11-20 21:54:21
“Không hiểu niềm vui sướng khi sinh tồn, cũng không hiểu nỗi chán ghét của tử vong; Sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ; bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi. Có sự kiên trì của riêng mình, cũng có đạo của chính mình. Dù phải đối mặt với hàng nghìn hàng vạn người thì ta vẫn tiến tới, nhưng giữa ba nghìn dòng nước lại chỉ lựa chọn duy nhất một gáo kia. Đây chính là Tiên!”
Hứa Thuận nghe được hiểu được, thậm chí hắn còn nghe tới mức bản thân cũng sinh lòng khao khát.
“Tu tiên chính là như vậy!” Hứa Thuận vỗ đùi, chợt thốt lên với vẻ tán thưởng. Cũng giống như ở kiếp trước, bọn họ đi làm là vì kiếm tiền, nhưng sau khi kiếm được tiền để thực hiện tự do tài chính rồi, lại vẫn tiếp tục kiếp làm thuê thấp kém, cả ngày phải ăn nói khép nép, còn để người ta lớn tiếng sai bảo.
Đó không phải là làm không công sao?
Trường sinh là thứ yếu của việc tu tiên, trong quá trình tu tiên, tu sĩ không thể vì trường sinh mà trường sinh. Tiên Nhân cũng là người, cũng có cuộc sống riêng của mình, cũng có việc mình muốn làm, nếu chẳng có chuyện gì bản thân muốn làm, mỗi ngày chỉ biết buồn tẻ ngồi đả tọa tu tiên như tảng đá, vậy thì sẽ thật sự trở thành tảng đá!
“Vi sư hiện giờ đúng là như thế, nhưng ngươi vẫn chưa phải.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận hứng thú bừng bừng bèn giội cho hắn một chậu nước lạnh.
“Tu hành vốn không phải chuyện đơn giản. Tu hành… tu hành chính là một quá trình thể ngộ, vừa là tu cũng là hành.”
“Gần đây ta có cảm giác mình tu hành rất nhanh, đã sắp đột phá đến Luyện Khí tầng hai rồi.” Hứa Thuận nói: “Sư tôn, chẳng lẽ ta là thiên tài tu hành?”
“Ngắn ngủn chỉ hai mươi ngày, từ một người bình thường đến Luyện Khí tầng hai, cũng coi như thiên tài rồi.” Lam đạo nhân tán dương.
Dựa theo tốc độ tu hành như vậy, chưa biết chừng một - hai năm tiếp theo là hắn có thể đột phá Luyện Khí tầng chín, trở thành tu sĩ Trúc Cơ.
Đúng là nhanh thật!
“Nhưng chuyện này cũng không tính là gì.” Lam đạo nhân đột ngột chuyển chủ đề: “Đợi sau khi ngươi Trúc Cơ thành công mới được tính là chính thức bước lên con đường tu hành. Tới khi đó, ngươi mới có thể gặp phải khảo nghiệm chân chính, hi vọng ngươi vẫn sẽ giữ được tâm thái bình tĩnh để đối mặt với con đường tu hành phía trước kia.”
Khảo nghiệm chân chính? Đó là gì?
Đừng bảo chỉ bước vào Trúc Cơ đã là nghịch thiên, còn có thiên kiếp giáng xuống nhé!
“Tu tiên không phải chỉ là hấp thu thiên địa linh khí sao? Còn phải giữ tâm thái bình tĩnh nữa?” Hứa Thuận nghe Lam đạo nhân nói mập mờ như vậy, bèn hỏi lại.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Lam đạo nhân không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại vươn tay vỗ vỗ cái bụng nói: “Ăn cũng hòm hòm rồi.”
Người đã ăn hơn nửa quán bánh giầy ngọt của người ta, có muốn ăn nữa cũng không còn để mà ăn đâu. À đương nhiên một nửa còn lại, là Hứa Thuận ăn.
Hai người đứng dậy, Hứa Thuận thanh toán tiền, sau đó đi ra bên ngoài trấn nhỏ.
Với Lam đạo nhân hiện tại, mấy thứ như vàng bạc cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Ông chủ quán bánh giầy cười tủm tỉm nhận tiền, nhìn miếng bánh giầy ngọt cuối cùng trong thùng, sau đó cầm lên tự ăn luôn. Hôm nay ông có thể dọn hàng sớm, về nhà sớm hơn một chút rồi. Còn những gì hai thùng cơm Lam đạo nhân và Hứa Thuận trước mặt này nói, ông vốn chẳng để ở trong lòng.
Hai người ăn sạch mấy chục phần bánh giầy ngọt ông để dành bán cả ngày, không phải thùng cơm thì là cái gì?
Tiên nhân gì đó, tu hành gì đó, mấy câu chuyện phiếm kiểu này ông được nghe nhiều lắm rồi. Mấy hôm trước, ông còn nghe người ta nói mình là Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm độ kiếp, bảo ông cung phụng bánh giầy ngọt lên, chờ ngày đối phương vượt qua kiếp nạn này sẽ phong cho ông làm Thái Bạch Kim Tinh nữa kìa.
Mấy loại mánh khoé bịp bợm giang hồ này, ông đã thấy quá nhiều rồi. Ông còn sợ hai người trước mắt ăn không trả tiền, cũng may cuối cùng hai người bọn họ vẫn thành thật đưa tiền, làm ông phải lo lắng vô ích một hồi!
Nếu hai người này là thần tiên thì về sau ông sẽ không bán bánh giầy ngọt nữa! Chuyển sang bán đậu phụ khô!
Ông chủ quán bánh giầy vừa nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt nọ vừa thu dọn quầy hàng, sau đó về nhà. Mà Hứa Thuận và Lam đạo nhân lại nhẹ nhàng ra khỏi trấn nhỏ, tiếp tục đi dạo khắp nơi xung quanh, cực kỳ giống mấy kẻ chơi bời lêu lổng, không làm được việc gì đàng hoàng.
Ở trong một trấn nhỏ tên là trấn Sát Trư, Lam đạo nhân trực tiếp gọi một món đặc sản địa phương là heo nướng nguyên con. Ông ta ngồi phía trước một con heo nướng đến vàng óng ánh, nói với một viên minh châu to như cái sọt: “Chư vị tiền bối, hôm nay tiểu đạo ăn món heo nướng nguyên con. Heo nướng nguyên con này là đặc sản của trấn Sát Trư, chuyên dùng heo sữa chưa đến một năm tuổi. Lớp da bên ngoài giòn tan, bên trong non mềm, thơm mà không ngấy, vô cùng nổi tiếng gần xa!”
“Để ta biểu diễn một màn ba miếng gặm hết một cái đầu heo cho các vị xem nhé...”
Nói xong, Lam đạo nhân trực tiếp vươn tay xé thịt con heo nướng trước mặt xuống, bắt đầu gặm lấy gặm để từ phần mũi heo.
Hứa Thuận nghe được hiểu được, thậm chí hắn còn nghe tới mức bản thân cũng sinh lòng khao khát.
“Tu tiên chính là như vậy!” Hứa Thuận vỗ đùi, chợt thốt lên với vẻ tán thưởng. Cũng giống như ở kiếp trước, bọn họ đi làm là vì kiếm tiền, nhưng sau khi kiếm được tiền để thực hiện tự do tài chính rồi, lại vẫn tiếp tục kiếp làm thuê thấp kém, cả ngày phải ăn nói khép nép, còn để người ta lớn tiếng sai bảo.
Đó không phải là làm không công sao?
Trường sinh là thứ yếu của việc tu tiên, trong quá trình tu tiên, tu sĩ không thể vì trường sinh mà trường sinh. Tiên Nhân cũng là người, cũng có cuộc sống riêng của mình, cũng có việc mình muốn làm, nếu chẳng có chuyện gì bản thân muốn làm, mỗi ngày chỉ biết buồn tẻ ngồi đả tọa tu tiên như tảng đá, vậy thì sẽ thật sự trở thành tảng đá!
“Vi sư hiện giờ đúng là như thế, nhưng ngươi vẫn chưa phải.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận hứng thú bừng bừng bèn giội cho hắn một chậu nước lạnh.
“Tu hành vốn không phải chuyện đơn giản. Tu hành… tu hành chính là một quá trình thể ngộ, vừa là tu cũng là hành.”
“Gần đây ta có cảm giác mình tu hành rất nhanh, đã sắp đột phá đến Luyện Khí tầng hai rồi.” Hứa Thuận nói: “Sư tôn, chẳng lẽ ta là thiên tài tu hành?”
“Ngắn ngủn chỉ hai mươi ngày, từ một người bình thường đến Luyện Khí tầng hai, cũng coi như thiên tài rồi.” Lam đạo nhân tán dương.
Dựa theo tốc độ tu hành như vậy, chưa biết chừng một - hai năm tiếp theo là hắn có thể đột phá Luyện Khí tầng chín, trở thành tu sĩ Trúc Cơ.
Đúng là nhanh thật!
“Nhưng chuyện này cũng không tính là gì.” Lam đạo nhân đột ngột chuyển chủ đề: “Đợi sau khi ngươi Trúc Cơ thành công mới được tính là chính thức bước lên con đường tu hành. Tới khi đó, ngươi mới có thể gặp phải khảo nghiệm chân chính, hi vọng ngươi vẫn sẽ giữ được tâm thái bình tĩnh để đối mặt với con đường tu hành phía trước kia.”
Khảo nghiệm chân chính? Đó là gì?
Đừng bảo chỉ bước vào Trúc Cơ đã là nghịch thiên, còn có thiên kiếp giáng xuống nhé!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tu tiên không phải chỉ là hấp thu thiên địa linh khí sao? Còn phải giữ tâm thái bình tĩnh nữa?” Hứa Thuận nghe Lam đạo nhân nói mập mờ như vậy, bèn hỏi lại.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Lam đạo nhân không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại vươn tay vỗ vỗ cái bụng nói: “Ăn cũng hòm hòm rồi.”
Người đã ăn hơn nửa quán bánh giầy ngọt của người ta, có muốn ăn nữa cũng không còn để mà ăn đâu. À đương nhiên một nửa còn lại, là Hứa Thuận ăn.
Hai người đứng dậy, Hứa Thuận thanh toán tiền, sau đó đi ra bên ngoài trấn nhỏ.
Với Lam đạo nhân hiện tại, mấy thứ như vàng bạc cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Ông chủ quán bánh giầy cười tủm tỉm nhận tiền, nhìn miếng bánh giầy ngọt cuối cùng trong thùng, sau đó cầm lên tự ăn luôn. Hôm nay ông có thể dọn hàng sớm, về nhà sớm hơn một chút rồi. Còn những gì hai thùng cơm Lam đạo nhân và Hứa Thuận trước mặt này nói, ông vốn chẳng để ở trong lòng.
Hai người ăn sạch mấy chục phần bánh giầy ngọt ông để dành bán cả ngày, không phải thùng cơm thì là cái gì?
Tiên nhân gì đó, tu hành gì đó, mấy câu chuyện phiếm kiểu này ông được nghe nhiều lắm rồi. Mấy hôm trước, ông còn nghe người ta nói mình là Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm độ kiếp, bảo ông cung phụng bánh giầy ngọt lên, chờ ngày đối phương vượt qua kiếp nạn này sẽ phong cho ông làm Thái Bạch Kim Tinh nữa kìa.
Mấy loại mánh khoé bịp bợm giang hồ này, ông đã thấy quá nhiều rồi. Ông còn sợ hai người trước mắt ăn không trả tiền, cũng may cuối cùng hai người bọn họ vẫn thành thật đưa tiền, làm ông phải lo lắng vô ích một hồi!
Nếu hai người này là thần tiên thì về sau ông sẽ không bán bánh giầy ngọt nữa! Chuyển sang bán đậu phụ khô!
Ông chủ quán bánh giầy vừa nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt nọ vừa thu dọn quầy hàng, sau đó về nhà. Mà Hứa Thuận và Lam đạo nhân lại nhẹ nhàng ra khỏi trấn nhỏ, tiếp tục đi dạo khắp nơi xung quanh, cực kỳ giống mấy kẻ chơi bời lêu lổng, không làm được việc gì đàng hoàng.
Ở trong một trấn nhỏ tên là trấn Sát Trư, Lam đạo nhân trực tiếp gọi một món đặc sản địa phương là heo nướng nguyên con. Ông ta ngồi phía trước một con heo nướng đến vàng óng ánh, nói với một viên minh châu to như cái sọt: “Chư vị tiền bối, hôm nay tiểu đạo ăn món heo nướng nguyên con. Heo nướng nguyên con này là đặc sản của trấn Sát Trư, chuyên dùng heo sữa chưa đến một năm tuổi. Lớp da bên ngoài giòn tan, bên trong non mềm, thơm mà không ngấy, vô cùng nổi tiếng gần xa!”
“Để ta biểu diễn một màn ba miếng gặm hết một cái đầu heo cho các vị xem nhé...”
Nói xong, Lam đạo nhân trực tiếp vươn tay xé thịt con heo nướng trước mặt xuống, bắt đầu gặm lấy gặm để từ phần mũi heo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro