Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Phong Thái Đâu...
2024-11-20 21:54:21
Món heo nướng nguyên con này, dù làm từ heo sữa chưa đến một năm tuổi, nhưng sau khi nướng chín, cũng được chừng bốn - năm mươi cân (20 – 25kg). Suy ra một cái đầu heo cũng phải đến bốn - năm cân thịt.
Hứa Thuận có chút bất đắc dĩ nhìn Lam đạo nhân cạp một cái gặm sạch phần mũi heo, cạp hai cái gặm hết nửa cái đầu heo, cạp ba miếng là không thấy cái đầu heo đâu nữa. Lúc này, hắn chỉ hận không thể tát cho mình một cái.
Hắn đúng là tạo nghiệp mà!
Quãng thời gian này, tuy mỗi ngày bọn họ đều bôn ba ngược xuôi, nhưng ban ngày ăn uống, buổi tối tu hành, khiến Hứa Thuận vô cùng vui vẻ! Càng vui vẻ hơn là mỗi ngày hắn còn có thể cảm nhận được tu vi của mình tăng trưởng từng chút một, mỗi một ngày đều đang trở nên mạnh mẽ hơn, thử hỏi hắn có thể không vui sao được?
Vì thế, cả ngày tâm trí của Hứa Thuận cứ nhẹ nhàng thoải mái như đang bay lên trời. Hắn còn không nhịn được mà khẽ cảm khái, hai người bọn họ bây giờ thật giống đám blogger ẩm thực ở kiếp trước.
Blogger ẩm thực vốn là nghề nghiệp Hứa Thuận từng vô cùng hâm mộ ở kiếp trước, vừa được ăn đồ ngon khắp nơi lại còn kiếm được tiền.
Đúng là quá mức sung sướng!
Lam đạo nhân thắc mắc hỏi hắn: “Blogger ẩm thực là gì?”
Hứa Thuận cũng không thể nói đó là nghề quay chụp video rồi cắt nối biên tập đăng lên mạng được, nên chỉ nói một cách hàm hồ: “Đó là nghề ghi chép lại cảm nhận của mình khi ăn uống rồi chia sẻ cho những người khác.”
Tuy Hứa Thuận chỉ trả lời phiên phiến ậm ừ cho qua, nhưng Lam đạo nhân là ai chứ? Là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng đấy, và ông ấy lập tức ngộ ra.
Thế là Lam đạo nhân trực tiếp dùng pháp thuật “Viên Châu Thuật” ghi chép lại quá trình ăn uống của mình, chuẩn bị để sau khi phi thăng sẽ chia sẻ những thứ này cho các tiền bối ở Thanh Hoa Phái cùng xem.
“Có lẽ nhóm người đang sống trên Tiên giới kia có tất cả mọi thứ, chỉ không có khói lửa nhân gian mà thôi!” Lam đạo nhân nói cực kỳ hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho nên ta phải ghi chép lại khói lửa nhân gian, cho bọn họ thèm chơi.”
Hình như... nghe cũng có lý.
Hứa Thuận không có lý do gì để phản đối. Nhưng hắn không ngờ Lam đạo nhân ăn cái gì cũng biến thành bộ dạng này.
Nước mỡ dính nhơm nhớp lại bóng nhẫy từ món heo nướng nguyên con kia bắt đầu theo khuôn miệng của người chảy xuôi xuống cổ rồi tới bụng!
Sư tôn của ta ơi!
Phong thái của người tu đạo đâu rồi?
Phong thái đâu cả rồi?
Hứa Thuận cảm thấy cảnh tượng này quá nhức mắt, hắn vội vàng che kín hai mắt mình, thực sự không đành lòng nhìn thẳng nữa.
Cứ mỗi lần hắn cảm thấy mình đã nhìn được giới hạn cuối cùng của Lam đạo nhân là ngay lập tức, người lại có thể nghĩ ra càng nhiều chiêu trò vượt quá giới hạn hơn.
Tu sĩ Đại Thừa đúng là không thể đo lường được!
Không ngờ lại khủng bố như vậy!
Haizz, nếu ta biết Lam đạo nhân là người thế này thì đã không nói cho đối phương biết blogger ẩm thực là gì rồi.
Sư tôn, ngươi đâu có muốn làm bọn họ phát thèm?
Rõ ràng là chính ngươi muốn ăn mà?
Lúc Hứa Thuận đang tự lảm nhảm trong lòng, đột nhiên hắn lại ngửi thấy một làn gió thơm bay qua. Làn gió thơm này vừa tươi mát lại thanh nhã, khi thì như có như không, khi thì hiển hiện rõ ràng, mơ hồ thản nhiên lại khiến người ta vô cùng vui vẻ thoải mái.
Lại chớp mắt một cái, Hứa Thuận đã trông thấy một vị tiên tử vạt áo bồng bềnh xuất hiện ngay lúc món heo nướng nguyên con kia sắp bị ăn sạch. Nhìn mà xem, dung mạo siêu phàm thoát tục, khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức không giống người ở nhân gian, da thịt trắng nõn như tuyết, để lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, giống hệt ánh bình minh lúc sáng sớm chiếu rọi trên mặt tuyết.
Nhìn phục sức trên người nàng, hoàn toàn có thể nhận ra nó được may theo hình thức đạo y, tuy mộc mạc nhưng không mất đi vẻ tao nhã, phía sau còn có một dải lụa trắng nhẹ nhàng bay bay theo gió.
Bờ môi hồng nhuận hơi cong lên, mang theo ý cười không dễ phát hiện, tựa như một đoá anh đào nở rộ giữa ngày xuân, dịu dàng tới mê người.
Đối phương cứ đứng bên cạnh, tủm tỉm nhìn Lam đạo nhân như vậy.
Một vị tiên tử xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong quán heo nướng bẩn thỉu mỡ màng bóng nhẫy, tạo nên sự tương phản cực lớn!
Những người khác trong quán heo nướng vừa nhìn thấy một vị tiên tử xinh đẹp như thế đều không biết phải làm sao, có người bị mê hoặc, có người lại vội vàng dập đầu hô lên một tiếng tiên nữ.
Lam đạo nhân thả cái xương heo trong tay xuống, toàn thân đầy dầu mỡ cung kính hành lễ vãn bối với tiên tử.
“Lam Nhiêm bái kiến sư thúc.”
Sư thúc?
Hứa Thuận có chút sững sờ, nàng lại là sư thúc của sư tôn hắn?
Nữ tu kia cất tiếng nói: “Đã lâu không gặp, Lam Nhiêm. Ngươi sắp phi thăng rồi vậy mà không quay về Thanh Hoa Phái báo một tiếng, để ta phải đi tìm? Tu vi của ngươi lại càng khiến ta phải xấu hổ, không bằng chúng ta cứ xưng hô là đạo hữu đi?”
Hứa Thuận có chút bất đắc dĩ nhìn Lam đạo nhân cạp một cái gặm sạch phần mũi heo, cạp hai cái gặm hết nửa cái đầu heo, cạp ba miếng là không thấy cái đầu heo đâu nữa. Lúc này, hắn chỉ hận không thể tát cho mình một cái.
Hắn đúng là tạo nghiệp mà!
Quãng thời gian này, tuy mỗi ngày bọn họ đều bôn ba ngược xuôi, nhưng ban ngày ăn uống, buổi tối tu hành, khiến Hứa Thuận vô cùng vui vẻ! Càng vui vẻ hơn là mỗi ngày hắn còn có thể cảm nhận được tu vi của mình tăng trưởng từng chút một, mỗi một ngày đều đang trở nên mạnh mẽ hơn, thử hỏi hắn có thể không vui sao được?
Vì thế, cả ngày tâm trí của Hứa Thuận cứ nhẹ nhàng thoải mái như đang bay lên trời. Hắn còn không nhịn được mà khẽ cảm khái, hai người bọn họ bây giờ thật giống đám blogger ẩm thực ở kiếp trước.
Blogger ẩm thực vốn là nghề nghiệp Hứa Thuận từng vô cùng hâm mộ ở kiếp trước, vừa được ăn đồ ngon khắp nơi lại còn kiếm được tiền.
Đúng là quá mức sung sướng!
Lam đạo nhân thắc mắc hỏi hắn: “Blogger ẩm thực là gì?”
Hứa Thuận cũng không thể nói đó là nghề quay chụp video rồi cắt nối biên tập đăng lên mạng được, nên chỉ nói một cách hàm hồ: “Đó là nghề ghi chép lại cảm nhận của mình khi ăn uống rồi chia sẻ cho những người khác.”
Tuy Hứa Thuận chỉ trả lời phiên phiến ậm ừ cho qua, nhưng Lam đạo nhân là ai chứ? Là tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp phi thăng đấy, và ông ấy lập tức ngộ ra.
Thế là Lam đạo nhân trực tiếp dùng pháp thuật “Viên Châu Thuật” ghi chép lại quá trình ăn uống của mình, chuẩn bị để sau khi phi thăng sẽ chia sẻ những thứ này cho các tiền bối ở Thanh Hoa Phái cùng xem.
“Có lẽ nhóm người đang sống trên Tiên giới kia có tất cả mọi thứ, chỉ không có khói lửa nhân gian mà thôi!” Lam đạo nhân nói cực kỳ hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho nên ta phải ghi chép lại khói lửa nhân gian, cho bọn họ thèm chơi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như... nghe cũng có lý.
Hứa Thuận không có lý do gì để phản đối. Nhưng hắn không ngờ Lam đạo nhân ăn cái gì cũng biến thành bộ dạng này.
Nước mỡ dính nhơm nhớp lại bóng nhẫy từ món heo nướng nguyên con kia bắt đầu theo khuôn miệng của người chảy xuôi xuống cổ rồi tới bụng!
Sư tôn của ta ơi!
Phong thái của người tu đạo đâu rồi?
Phong thái đâu cả rồi?
Hứa Thuận cảm thấy cảnh tượng này quá nhức mắt, hắn vội vàng che kín hai mắt mình, thực sự không đành lòng nhìn thẳng nữa.
Cứ mỗi lần hắn cảm thấy mình đã nhìn được giới hạn cuối cùng của Lam đạo nhân là ngay lập tức, người lại có thể nghĩ ra càng nhiều chiêu trò vượt quá giới hạn hơn.
Tu sĩ Đại Thừa đúng là không thể đo lường được!
Không ngờ lại khủng bố như vậy!
Haizz, nếu ta biết Lam đạo nhân là người thế này thì đã không nói cho đối phương biết blogger ẩm thực là gì rồi.
Sư tôn, ngươi đâu có muốn làm bọn họ phát thèm?
Rõ ràng là chính ngươi muốn ăn mà?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Hứa Thuận đang tự lảm nhảm trong lòng, đột nhiên hắn lại ngửi thấy một làn gió thơm bay qua. Làn gió thơm này vừa tươi mát lại thanh nhã, khi thì như có như không, khi thì hiển hiện rõ ràng, mơ hồ thản nhiên lại khiến người ta vô cùng vui vẻ thoải mái.
Lại chớp mắt một cái, Hứa Thuận đã trông thấy một vị tiên tử vạt áo bồng bềnh xuất hiện ngay lúc món heo nướng nguyên con kia sắp bị ăn sạch. Nhìn mà xem, dung mạo siêu phàm thoát tục, khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức không giống người ở nhân gian, da thịt trắng nõn như tuyết, để lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, giống hệt ánh bình minh lúc sáng sớm chiếu rọi trên mặt tuyết.
Nhìn phục sức trên người nàng, hoàn toàn có thể nhận ra nó được may theo hình thức đạo y, tuy mộc mạc nhưng không mất đi vẻ tao nhã, phía sau còn có một dải lụa trắng nhẹ nhàng bay bay theo gió.
Bờ môi hồng nhuận hơi cong lên, mang theo ý cười không dễ phát hiện, tựa như một đoá anh đào nở rộ giữa ngày xuân, dịu dàng tới mê người.
Đối phương cứ đứng bên cạnh, tủm tỉm nhìn Lam đạo nhân như vậy.
Một vị tiên tử xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong quán heo nướng bẩn thỉu mỡ màng bóng nhẫy, tạo nên sự tương phản cực lớn!
Những người khác trong quán heo nướng vừa nhìn thấy một vị tiên tử xinh đẹp như thế đều không biết phải làm sao, có người bị mê hoặc, có người lại vội vàng dập đầu hô lên một tiếng tiên nữ.
Lam đạo nhân thả cái xương heo trong tay xuống, toàn thân đầy dầu mỡ cung kính hành lễ vãn bối với tiên tử.
“Lam Nhiêm bái kiến sư thúc.”
Sư thúc?
Hứa Thuận có chút sững sờ, nàng lại là sư thúc của sư tôn hắn?
Nữ tu kia cất tiếng nói: “Đã lâu không gặp, Lam Nhiêm. Ngươi sắp phi thăng rồi vậy mà không quay về Thanh Hoa Phái báo một tiếng, để ta phải đi tìm? Tu vi của ngươi lại càng khiến ta phải xấu hổ, không bằng chúng ta cứ xưng hô là đạo hữu đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro