Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Sư Thúc Tổ!
2024-11-20 21:54:21
Nữ tu mở miệng, thanh âm trong trẻo êm tai, linh hoạt kỳ ảo như có như không. Nhưng bất ngờ nhất là người luôn không câu nệ tiểu tiết, cả ngày đều cười ha ha với Hứa Thuận như Lam đạo nhân lại nói ra một câu cực kỳ bảo thủ: “Bẩm sư thúc, bối phận sao có thể làm loạn được? Nếu làm như vậy thì tới ngày ta phi thăng Tiên giới chẳng phải sẽ bị sư tôn giận dữ mắng nhiếc một hồi ư?”
“Đồ nhi, còn không mau tới hành lễ với sư thúc tổ.” Lam đạo nhân ra hiệu cho Hứa Thuận tới hành lễ.
Hứa Thuận lại gần, nhìn thấy tiên tử xinh đẹp như vậy, bèn cung kính hành lễ rồi nói: “Tử Tài bái kiến sư thúc tổ.”
Mẹ nó, cái tên Tử Tài này đúng là quá khó nghe!
“Lam Nhiêm, đây là đồ đệ ngươi mới thu à?” Nữ tu nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại dùng giọng điệu linh hoạt kỳ ảo kia thắc mắc hỏi.
“Nhìn rất thông minh.” Bàn tay nàng khẽ lật một cái, trên tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm còn nằm trong vỏ, dịu dàng nói: “Lần đầu gặp mặt, không ngờ Lam Nhiêm lại thu đồ đệ nên lúc ra ngoài ta không mang theo thứ gì. Thanh kiếm này ta ngẫu nhiên có được, giờ tặng nó cho ngươi!”
Hứa Thuận nhìn sang Lam đạo nhân, Lam đạo nhân nói: “Đã là sư thúc tổ ban tặng còn không mau nhận lấy?”
Nghe thế, Hứa Thuận mới đưa hai tay ra tiếp nhận trường kiếm: “Đa tạ sư thúc tổ.”
Nghe thấy Hứa Thuận gọi mình là sư thúc tổ, nữ tu khẽ nhíu mày, lại quay sang hỏi Lam Nhiêm: “Dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nghe được câu này, lỗ tai Hứa Thuận lập tức dựng thẳng lên.
Mẹ nó, thế này là có nội tình gì rồi?
Hứa Thuận thấy Lam đạo nhân vẫn cung kính như trước, nói: “Bẩm sư thúc, mọi chuyện đều tốt.”
Đừng nói là nữ tu, lần này ngay cả Hứa Thuận cũng nhận ra ông ấy chỉ đối đáp cho có lệ.
“Ngươi...” Nữ tu nhíu mày, nhìn đám người xung quanh và cả Hứa Thuận, sau đó lên tiếng nói: “Chúng ta đổi một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.”
“Nơi này cũng rất thuận tiện.” Hiển nhiên là Lam đạo nhân không muốn rời đi.
“Ngươi luôn miệng gọi ta là sư thúc nhưng ngươi lại không nghe lời ta, rốt cuộc là tiếng sư thúc này của ngươi có mấy phần thành ý?” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo của nữ tu nọ vẫn đều đều như trước, không nghe ra vui buồn.
“Vậy... Được rồi.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát mới lên tiếng nói.
Sau đó, Hứa Thuận mới chớp mắt một cái đã không thấy hai người bọn họ đâu nữa, chỉ còn lại một câu của Lam đạo nhân: “Đồ nhi cứ chờ ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Vậy là trong quán heo nướng chỉ còn lại một mình Hứa Thuận. Những người xung quanh đều đưa mắt nhìn Hứa Thuận, với vẻ hâm mộ lại xen lẫn với vài phần e sợ. Bọn họ cũng không ngờ thực khách tới ăn thịt heo nướng kia lại là thần tiên thật.
Hứa Thuận cũng không quan tâm tới mấy người xung quanh, hắn vung tay rút thanh trường kiếm vừa được tặng ra.
“Keng” một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, như một tia hàn quang vương vãi khắp nơi trong quán heo nướng. Thân kiếm thon dài mà sắc bén, hai bên lưỡi kiếm bóng loáng như gương, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Chuôi kiếm lại được phủ đầy long văn cùng với vân văn, Hứa Thuận không nhận ra phần kiếm thủ nằm phía cuối chuôi kiếm, dường như là con Ly.
(螭 – Ly: Rồng không sừng, hay được dùng trong trang trí)
Hắn nhẹ nhàng vung kiếm, thoáng chốc hàn quang đã như nước vẩy khắp quán ăn, chói lọi tới mức làm người ta không mở mắt ra được. Càng kỳ diệu hơn là linh khí của Hứa Thuận còn có thể xâm nhập vào bên trong trường kiếm mà không gặp phải một chút trở ngại nào, ngược lại nó còn khiến thanh trường kiếm kia càng thêm linh hoạt.
Đây chính là pháp khí ư?
Chơi một hồi, Hứa Thuận lại thu trường kiếm vào vỏ. Thanh kiếm này mạnh hơn khá nhiều so với thanh kiếm hắn đang đeo trên lưng. Cũng đúng thôi, thanh kiếm hắn đang đeo chỉ là một thanh kiếm bản rộng bằng sắt phổ thông bình thường. Lúc trước, Lam đạo nhân đã dùng chính thanh kiếm này để chém giết con yêu ma trong giếng.
Chắc hẳn với Lam đạo nhân thì kiếm sắt, pháp khí hay lá bay cũng không có gì khác nhau đâu?
Hứa Thuận âm thầm suy đoán, sau đó lại tiếp tục ngồi trên cái bàn bày đầy thịt heo nướng, thoải mái ăn một cái đùi.
Ừm… nếu không ăn thứ này sẽ nguội mất, lúc đó là không còn ngon nữa đâu!
Cái đùi heo này được nướng riêng, không để chung với món heo nướng nguyên con. Toàn bộ chỗ heo nướng nguyên con đều là thức ăn Lam đạo nhân đặc biệt chuẩn bị để quay chụp lại.
Hứa Thuận vừa ăn vừa nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Lam đạo nhân và nữ tu khi nãy, một bên là đạo nhân cổ trần thô bỉ, một bên là nữ tu dung mạo xinh đẹp như tiên.
Một người là sư điệt, một người là sư thúc.
Ôi... Thật không ngờ giữa các tu sĩ còn có chuyện hay ho để hóng hớt như vậy!
Chậc chậc...
Đùi heo vừa gặm được một nửa, Hứa Thuận mới ngẩng đầu đã thấy Lam đạo nhân quay trở lại rồi.
“Nhanh vậy sao?” Hứa Thuận kinh ngạc thốt lên.
Mới bao lâu mà đã xong việc rồi?
Năm phút? Hay mười phút?
Chậc, vậy thì cũng không quá ngắn.
“Đồ nhi, còn không mau tới hành lễ với sư thúc tổ.” Lam đạo nhân ra hiệu cho Hứa Thuận tới hành lễ.
Hứa Thuận lại gần, nhìn thấy tiên tử xinh đẹp như vậy, bèn cung kính hành lễ rồi nói: “Tử Tài bái kiến sư thúc tổ.”
Mẹ nó, cái tên Tử Tài này đúng là quá khó nghe!
“Lam Nhiêm, đây là đồ đệ ngươi mới thu à?” Nữ tu nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại dùng giọng điệu linh hoạt kỳ ảo kia thắc mắc hỏi.
“Nhìn rất thông minh.” Bàn tay nàng khẽ lật một cái, trên tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm còn nằm trong vỏ, dịu dàng nói: “Lần đầu gặp mặt, không ngờ Lam Nhiêm lại thu đồ đệ nên lúc ra ngoài ta không mang theo thứ gì. Thanh kiếm này ta ngẫu nhiên có được, giờ tặng nó cho ngươi!”
Hứa Thuận nhìn sang Lam đạo nhân, Lam đạo nhân nói: “Đã là sư thúc tổ ban tặng còn không mau nhận lấy?”
Nghe thế, Hứa Thuận mới đưa hai tay ra tiếp nhận trường kiếm: “Đa tạ sư thúc tổ.”
Nghe thấy Hứa Thuận gọi mình là sư thúc tổ, nữ tu khẽ nhíu mày, lại quay sang hỏi Lam Nhiêm: “Dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nghe được câu này, lỗ tai Hứa Thuận lập tức dựng thẳng lên.
Mẹ nó, thế này là có nội tình gì rồi?
Hứa Thuận thấy Lam đạo nhân vẫn cung kính như trước, nói: “Bẩm sư thúc, mọi chuyện đều tốt.”
Đừng nói là nữ tu, lần này ngay cả Hứa Thuận cũng nhận ra ông ấy chỉ đối đáp cho có lệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi...” Nữ tu nhíu mày, nhìn đám người xung quanh và cả Hứa Thuận, sau đó lên tiếng nói: “Chúng ta đổi một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.”
“Nơi này cũng rất thuận tiện.” Hiển nhiên là Lam đạo nhân không muốn rời đi.
“Ngươi luôn miệng gọi ta là sư thúc nhưng ngươi lại không nghe lời ta, rốt cuộc là tiếng sư thúc này của ngươi có mấy phần thành ý?” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo của nữ tu nọ vẫn đều đều như trước, không nghe ra vui buồn.
“Vậy... Được rồi.” Lam đạo nhân suy nghĩ một lát mới lên tiếng nói.
Sau đó, Hứa Thuận mới chớp mắt một cái đã không thấy hai người bọn họ đâu nữa, chỉ còn lại một câu của Lam đạo nhân: “Đồ nhi cứ chờ ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Vậy là trong quán heo nướng chỉ còn lại một mình Hứa Thuận. Những người xung quanh đều đưa mắt nhìn Hứa Thuận, với vẻ hâm mộ lại xen lẫn với vài phần e sợ. Bọn họ cũng không ngờ thực khách tới ăn thịt heo nướng kia lại là thần tiên thật.
Hứa Thuận cũng không quan tâm tới mấy người xung quanh, hắn vung tay rút thanh trường kiếm vừa được tặng ra.
“Keng” một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, như một tia hàn quang vương vãi khắp nơi trong quán heo nướng. Thân kiếm thon dài mà sắc bén, hai bên lưỡi kiếm bóng loáng như gương, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Chuôi kiếm lại được phủ đầy long văn cùng với vân văn, Hứa Thuận không nhận ra phần kiếm thủ nằm phía cuối chuôi kiếm, dường như là con Ly.
(螭 – Ly: Rồng không sừng, hay được dùng trong trang trí)
Hắn nhẹ nhàng vung kiếm, thoáng chốc hàn quang đã như nước vẩy khắp quán ăn, chói lọi tới mức làm người ta không mở mắt ra được. Càng kỳ diệu hơn là linh khí của Hứa Thuận còn có thể xâm nhập vào bên trong trường kiếm mà không gặp phải một chút trở ngại nào, ngược lại nó còn khiến thanh trường kiếm kia càng thêm linh hoạt.
Đây chính là pháp khí ư?
Chơi một hồi, Hứa Thuận lại thu trường kiếm vào vỏ. Thanh kiếm này mạnh hơn khá nhiều so với thanh kiếm hắn đang đeo trên lưng. Cũng đúng thôi, thanh kiếm hắn đang đeo chỉ là một thanh kiếm bản rộng bằng sắt phổ thông bình thường. Lúc trước, Lam đạo nhân đã dùng chính thanh kiếm này để chém giết con yêu ma trong giếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc hẳn với Lam đạo nhân thì kiếm sắt, pháp khí hay lá bay cũng không có gì khác nhau đâu?
Hứa Thuận âm thầm suy đoán, sau đó lại tiếp tục ngồi trên cái bàn bày đầy thịt heo nướng, thoải mái ăn một cái đùi.
Ừm… nếu không ăn thứ này sẽ nguội mất, lúc đó là không còn ngon nữa đâu!
Cái đùi heo này được nướng riêng, không để chung với món heo nướng nguyên con. Toàn bộ chỗ heo nướng nguyên con đều là thức ăn Lam đạo nhân đặc biệt chuẩn bị để quay chụp lại.
Hứa Thuận vừa ăn vừa nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Lam đạo nhân và nữ tu khi nãy, một bên là đạo nhân cổ trần thô bỉ, một bên là nữ tu dung mạo xinh đẹp như tiên.
Một người là sư điệt, một người là sư thúc.
Ôi... Thật không ngờ giữa các tu sĩ còn có chuyện hay ho để hóng hớt như vậy!
Chậc chậc...
Đùi heo vừa gặm được một nửa, Hứa Thuận mới ngẩng đầu đã thấy Lam đạo nhân quay trở lại rồi.
“Nhanh vậy sao?” Hứa Thuận kinh ngạc thốt lên.
Mới bao lâu mà đã xong việc rồi?
Năm phút? Hay mười phút?
Chậc, vậy thì cũng không quá ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro