Không Việc Gì Thì Đừng Làm Trà Xanh
Chương 11
Phong Nguyệt Thành Xuân
2024-07-22 06:00:37
“Thứ chó cô kêu cái gì?” Cố Thành lạnh lùng nhìn cô ta: “Rõ ràng là cô muốn dùng kéo làm tổn thương Châu Châu, bây giờ lại ở chỗ này đổ lỗi cho cô ấy.
Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay vợ tôi có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không buông tha cho cô!'
Tôi vỗ vai Cố Thành an ủi, chậm rãi nói:
"Bác sĩ Trần, khách hàng không phải là người mù hay điếc, chúng ta có thể gọi điện hỏi cô ấy xem vấn đề là của ai. Ai biết rằng khách hàng bị dị ứng với thuốc nhưng vẫn nhất quyết muốn nghe lời ai tiếp tục tiêm cho cô ấy, bất chấp sống c.h.ế.t của khách hàng!
"Còn có…" . Truyện Full
Tôi lấy thuốc trong túi ra đặt lên bàn của viện trưởng Tạ:
"Viện trưởng, hiện tại tôi nghi ngờ Trần Miêu Miêu dùng thuốc giả thay thế thuốc thật trong bệnh viện trong thời gian dài rồi bán lại ra bên ngoài để kiếm thu nhập phi pháp."
Ngay khi tôi nói điều này, mọi người trong văn phòng đều hít một hơi khí lạnh.
Viện trưởng Tạ nhận thuốc đưa lên nhìn, những người khác cũng thì thầm với nhau.
Nếu chuyện này là sự thật thì hành động của Trần Miêu Miêu có thể phá hủy toàn bộ bệnh viện thẩm mỹ.
Mọi người đều biết, trên thị trường hiện nay có rất nhiều loại thuốc tiêm thẩm mỹ giả, thành phần hầu hết là hỗn hợp bột đông khô và lysozyme.
*Lysozyme, hay còn được gọi là muramidase hoặc N-acetylmuramide glycanhydrolase là một loại enzyme kháng khuẩn được sản xuất bởi động vật và giúp làm nên một phần của hệ thống miễn dịch bẩm sinh.
Có thông tin cho rằng một người phụ nữ tiêm botox giả vào, khuôn mặt không những không thon gọn mà khi nằm xuống còn không thể ngóc đầu lên được, mí mắt sụp xuống, khó thở, khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn.
"Tôi không có! Chỉ với lời nói của cô, chẳng lẽ sẽ kết tội tôi được?"
Đến bây giờ, Trần Miêu Miêu vẫn khẳng định mình không làm gì cả.
Nhưng đôi tay hơi run của cô ta đã phản bội vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ta.
"Đây thực sự không phải là thuốc trong bệnh viện của chúng ta." Viện trưởng Tạ kiên quyết nói.
"Vậy... cho dù không phải như vậy, cũng có thể là do Chu Châu đã lén lút thay đổi, khi Trần Hà xảy ra chuyện, cô ta dùng nó để hãm hại tôi!" Cô ta tìm được hướng đi, càng nói càng cảm thấy mình rất có lý: "Dựa vào đâu chỉ nghi ngờ một mình tôi? Lúc đó Chu Châu cũng có cơ hội tiếp xúc với thuốc, cô ta cũng có thể bị tình nghi!"
Thực ra những gì tôi vừa nói về việc cô ta bán lại thuốc để kiếm giá chênh lệch chỉ là đang lừa cô ta mà thôi.
Tôi chỉ nghi ngờ cô ta mang thuốc này vào, nhưng không biết cô ta muốn dùng vào việc gì.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mở miệng, tôi đã hiểu ra tất cả.
Khi người đang lo lắng, những gì họ nói về cơ bản đều là suy nghĩ bên trong của họ. Cô ta mang thuốc này đến là để dùng cách này làm tôi không thể trở mình
Một cơn ớn lạnh đến từ tận đáy lòng dâng lên.
Trần Miêu Miêu thực sự rất tàn nhẫn, chỉ vì lợi ích và lòng ích kỷ của mình mà có thể lãng phí tính mạng của một người.
"Phụt." Có tiếng cười từ phía cửa.
"Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều bị tình nghi thì chị ấy cũng sẽ không thể bị tình nghi." Chu Minh dựa vào khung cửa, mỉm cười rạng rỡ nhưng trong mắt lại tràn đầy u ám.
"Được lắm, Chu Châu." Trần Miêu Miêu nhìn thấy Chu Minh, hai mắt sáng ngời, "Không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy, có một mình đàn anh còn chưa đủ, vì muốn leo lên trên còn thông đồng ở bên nhau với tổng giám đốc!"
Cô ta gửi ảnh chụp lén tôi và Chu Minh lên nhóm, chỉ vào cái mũi tôi mắng:
Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay vợ tôi có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không buông tha cho cô!'
Tôi vỗ vai Cố Thành an ủi, chậm rãi nói:
"Bác sĩ Trần, khách hàng không phải là người mù hay điếc, chúng ta có thể gọi điện hỏi cô ấy xem vấn đề là của ai. Ai biết rằng khách hàng bị dị ứng với thuốc nhưng vẫn nhất quyết muốn nghe lời ai tiếp tục tiêm cho cô ấy, bất chấp sống c.h.ế.t của khách hàng!
"Còn có…" . Truyện Full
Tôi lấy thuốc trong túi ra đặt lên bàn của viện trưởng Tạ:
"Viện trưởng, hiện tại tôi nghi ngờ Trần Miêu Miêu dùng thuốc giả thay thế thuốc thật trong bệnh viện trong thời gian dài rồi bán lại ra bên ngoài để kiếm thu nhập phi pháp."
Ngay khi tôi nói điều này, mọi người trong văn phòng đều hít một hơi khí lạnh.
Viện trưởng Tạ nhận thuốc đưa lên nhìn, những người khác cũng thì thầm với nhau.
Nếu chuyện này là sự thật thì hành động của Trần Miêu Miêu có thể phá hủy toàn bộ bệnh viện thẩm mỹ.
Mọi người đều biết, trên thị trường hiện nay có rất nhiều loại thuốc tiêm thẩm mỹ giả, thành phần hầu hết là hỗn hợp bột đông khô và lysozyme.
*Lysozyme, hay còn được gọi là muramidase hoặc N-acetylmuramide glycanhydrolase là một loại enzyme kháng khuẩn được sản xuất bởi động vật và giúp làm nên một phần của hệ thống miễn dịch bẩm sinh.
Có thông tin cho rằng một người phụ nữ tiêm botox giả vào, khuôn mặt không những không thon gọn mà khi nằm xuống còn không thể ngóc đầu lên được, mí mắt sụp xuống, khó thở, khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn.
"Tôi không có! Chỉ với lời nói của cô, chẳng lẽ sẽ kết tội tôi được?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến bây giờ, Trần Miêu Miêu vẫn khẳng định mình không làm gì cả.
Nhưng đôi tay hơi run của cô ta đã phản bội vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ta.
"Đây thực sự không phải là thuốc trong bệnh viện của chúng ta." Viện trưởng Tạ kiên quyết nói.
"Vậy... cho dù không phải như vậy, cũng có thể là do Chu Châu đã lén lút thay đổi, khi Trần Hà xảy ra chuyện, cô ta dùng nó để hãm hại tôi!" Cô ta tìm được hướng đi, càng nói càng cảm thấy mình rất có lý: "Dựa vào đâu chỉ nghi ngờ một mình tôi? Lúc đó Chu Châu cũng có cơ hội tiếp xúc với thuốc, cô ta cũng có thể bị tình nghi!"
Thực ra những gì tôi vừa nói về việc cô ta bán lại thuốc để kiếm giá chênh lệch chỉ là đang lừa cô ta mà thôi.
Tôi chỉ nghi ngờ cô ta mang thuốc này vào, nhưng không biết cô ta muốn dùng vào việc gì.
Nhưng ngay khi cô ta vừa mở miệng, tôi đã hiểu ra tất cả.
Khi người đang lo lắng, những gì họ nói về cơ bản đều là suy nghĩ bên trong của họ. Cô ta mang thuốc này đến là để dùng cách này làm tôi không thể trở mình
Một cơn ớn lạnh đến từ tận đáy lòng dâng lên.
Trần Miêu Miêu thực sự rất tàn nhẫn, chỉ vì lợi ích và lòng ích kỷ của mình mà có thể lãng phí tính mạng của một người.
"Phụt." Có tiếng cười từ phía cửa.
"Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều bị tình nghi thì chị ấy cũng sẽ không thể bị tình nghi." Chu Minh dựa vào khung cửa, mỉm cười rạng rỡ nhưng trong mắt lại tràn đầy u ám.
"Được lắm, Chu Châu." Trần Miêu Miêu nhìn thấy Chu Minh, hai mắt sáng ngời, "Không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy, có một mình đàn anh còn chưa đủ, vì muốn leo lên trên còn thông đồng ở bên nhau với tổng giám đốc!"
Cô ta gửi ảnh chụp lén tôi và Chu Minh lên nhóm, chỉ vào cái mũi tôi mắng:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro