Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật
Chương 10
Tô Thành Ách Nhân
2024-02-25 00:40:05
Chưởng tới thế mạnh tựa lôi đình, cơ hồ chỉ trong một tích tắc đã áp sát Vô Yếm.
Nhóc hồ ly trong ngực thình lình vọt ra, như muốn thay Vô Yếm đỡ chưởng, song nửa đường đã bị bóp chặt gốc đuôi đè ngược trở vào.
Người ngăn Trình Tư Tề bình tĩnh giơ tay, nắm lại thành quyền đấm vào bàn tay đang đánh úp lại.
“A!!!!!!!!!!”
Tiếng nữ nhân hét thảm thiết đập vào tai.
Nấm đấm của Vô Yếm nhích tới từng ly một, tả thì chậm mà thực tế diễn ra cực kỳ nhanh, trực tiếp nổ nát toàn bộ bàn tay cộng thêm nửa cánh tay Trình phu nhân.
Máu thịt văng tứ phía, gương mặt Trình phu nhân tươi cười giễu cợt trịch thượng nháy mắt trở nên méo mó kinh khủng. Cánh tay cụt của nàng đột nhiên rụt về sau, cổ tay áo phồng lên, bắn ra vô số sợi dây nhỏ mắt thường khó thể thấy được.
Dây nhỏ mảnh trơn như rắn, bay nhanh quấn thên thân thể Vô Yếm, gắt gao cắt vào huyết nhục, hạn chế y hành động.
“Thèm chết!” Trình phu nhân cả giận nói, “Bình đạo trưởng, còn không mau giúp ta?!”
Một tiếng xé gió rất khẽ từ sau đầu truyền tới.
Vô Yếm nghiêng đầu né, là vuốt sói đen đang hung hăng vồ qua, tạo ra một trận gió lạnh thấu xương.
Con sói đen cực đại theo sát tới, mồm to như bồn máu há lớn, răng nhọn nhểu nhão nọc độc ăn mòn, trái đột phải đâm, trực diện cạp đầu Vô Yếm.
“Ngươi không phải Yêu tu!”
Bình đạo trưởng hóa thành nguyên hình tấn công Vô Yếm như rồ dại. Chiêu nào chiêu nấy sắc bén vô cùng, còn kèm theo mùi tanh tưởi kinh khủng. Tiếng sói rống gần trong gang tấc như có thể tạc nứt màng nhĩ người nghe.
Trước tình thế này, nếu thật là Yêu tu đang trong cảnh không thể giải phong ấn tu vi mà muốn đánh đấu, đều sẽ hóa về nguyên hình để nâng cao chiến lực, tuyệt đối không duy trì hình người như Vô Yếm đang làm.
Quả nhiên gã bị lừa rồi.
Tuy rằng vẫn luôn giữ lòng hoài nghi, song Bình đạo trưởng vẫn phẫn nộ không thôi. Gã đường đường là một Yêu tu, thế mà lại bị tên phàm nhân kiến cỏ lừa gạt. Đáng giết lắm!
“Chặn nó lại! Đừng cho nó chạy!” Trình phu nhân hô to bằng chất giọng sắc nhọn, “Đánh trước ngực nó!”
Vô Yếm đang cười nhạt tức khắc lạnh lùng đi, nhìn về phía Trình phu nhân thản nhiên thấp giọng hỏi: “Trình tiểu thiếu gia, nương ngươi như vậy…. giữ lại cho chó ăn à?”
Lời chưa kịp dứt, Bình đạo trưởng đánh giết không tha chuyển hướng móng vuốt sang vị trí Trình Tư Tề đang trốn, “Phàm nhân, chết đi!”
Vô Yếm tức thì nghiên người, giơ một tay chắn, không ngờ vuốt sói của Bình đạo trưởng cứng như kim thép, thoáng chốc dài ra một đoạn, đâm thẳng vào ngực Vô Yếm.
“Keng” một tiếng, như đụng vào tấm sắt.
Nụ cười dữ tợn trên đầu sói Bình đạo trưởng còn chưa tắt đã bị cơn đau do móng vuốt gãy tập kích, đương lúc tiếng sói tru sắp vọt ra khỏi miệng thì cổ đã bị một bàn tay bóp lấy. Vô Yếm nheo mắt cười cười: “Tiếc thật. Còn đang tính giữ ngươi lại còn có việc cần dùng, mà ngươi biết quá nhiều rồi.”
“Ngươi, ngươi không phải…. Giả….”
Bình đạo trưởng đột ngột trợn ngược mắt, kinh ngạc há miệng thở dốc. Chợt trong khoảnh khắc, gã như ngộ ra điều gì, kinh hãi và bừng tỉnh cùng lúc hiện lên trong mắt gã, “Ngươi là…. Ngươi là…. Người…”
Ống tay áo hơi chấn động, áo cà sa xám cũ rách chia năm xẻ bảy, hiển lộ một thân áo cà sa trắng trơn như ánh trăng.
Dây mảnh của Trình phu nhân cũng nát vụn từng cụm như bị cường lực chấn vỡ.
Linh khí mỏng manh trên dây mảnh tan hết, Trình phu nhân thét gào, cả người run rẩy, liều mạng chạy vào trong hẻm núi, “Quân bây đâu! Quân bây đâu! Có người vào cốc! Quân bây đâu———-!”
Đầu Bình đạo trưởng gục xuống, Vô Yếm thuận tay hất ra, đoạn cởi túi trữ vật bên hông gã.
Âm thanh ồn ào náo loạn ầm ĩ khắp hẻm núi, trạm gác hạ cơn mưa tên xuống. Nhờ vào cơ thể linh hoạt và bộ pháp tinh diệu, Vô Yếm né thoát dễ như không. Mấy thứ đồ chơi này đâu giống như Trình thiếu tông chủ, y không những không thể thương tới dù chỉ một cọng tóc của hắn lại còn phải giơ cổ ra cho tên nhãi đó cắn, lần này xuất chiêu tự nhiên thẳng tay tàn nhẫn.
Đuổi theo Trình phu nhân tóc rối đầu bời hoảng hồn tháo chạy, Vô Yếm đạp một cước lên đùi nàng, nhẹ nhàng nghiền một cái, cười hỏi: “Ở Nhuyễn Hồng Các, chân Trình tiểu thiếu gia là ngươi lệnh người ta đánh gãy đúng không? Một phàm nhân cũng có lá gan lớn như vậy. Bần tăng bội phục.”
Cục bông đang cố sức co mình lại tránh gây thêm rắc rối chợt cứng đờ.
“Phàm nhân…. Ta là phàm nhân. Nhưng nó có cái gì để không phải!” Gương mặt dịu dàng nhân nghĩa của Trình phu nhân bị rách toạc không sót lấy một phân, khóe mắt sắp nứt ra tới nơi, rống giận, “Vì sao có ngươi tu luyện trường sinh được, mà chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp trong kiếp sống tạm bợ mỗi trăm năm?! Không phải nó là tiên nhân hả? Tiên nhân rồi sao? Giờ cũng là súc sinh đó thôi!”
Đồng tử Vô Yếm co lại, tay vốn định cắt đứt cổ Trình phu nhân nhẹ buông, sửa thành đánh ngất nàng.
Sợ Trình phu nhân lại lắm mồm thêm mấy thứ kinh tởm, phá hủy chuyến nhập phàm của Trình thiếu tông chủ, Vô Yếm xách nàng lên, nhìn cát bụi mịt mù choáng hết vùng ngoài hẻm núi, không chần chờ nữa, vọt vào.
Mê Tung Trận khó phá, nhưng không đồng nghĩa với việc không có bất kỳ đường sống nào.
Thêm nữa, cho dù lòng vòng trong Mê Tung Trận vẫn tốt hơn nhiều so với nán lại hang ổ Yêu tu chờ Hóa Thân bên đấy đánh tới.
Sau khi xóa bỏ ký ức của hai gã gác trạm có khả năng nghe được gì đó, bóng dáng Vô Yếm nhanh chóng biến mất khỏi hẻm núi.
Đại mạc mênh mông, thái dương cháy rực.
Trời cát vàng vô bờ mù mịt chẳng cách nào phân biệt bắc nam, luôn luôn là đứng bóng, chẳng thể định hướng đường đi. Cuồng phong nóng hổi cuốn theo cát sỏi thổi tới như dao nhỏ muốn róc xương lóc thịt người ta.
Một chuỗi dấu chân hằn sâu lên cát, chẳng mấy chốc đã bị cơn gió không biết từ đâu tới vùi lấp.
Vô Yếm đi không biết đã bao lâu, giống như có đi mãi cũng không tới được điểm cuối. Thân thể được Kim Đan tôi luyện giữa lò luyện đại mạc cũng hao tổn cực độ. Mắt thấy gió cát ngày càng lớn, sắc trời cũng chuyển, y vội tìm hang động.
“Muốn phá trận, đầu tiên phải tìm ra mắt trận.”
Vô Yếm đi sâu vào trong hang, móc Trình Tư Tề ra, “Trời sắp tối rồi. Cửu Hoàn Mê Tung Trận trong đêm là nguy hiểm nhất. Không thể bừa bãi. Ngày mai lại tìm mắt trận sau.”
Nhóc hồ ly nhảy lên đùi y, trước lướt mắt liếc qua Trình phu nhân, sau nhìn về phía Vô Yếm: “Ngươi rất giỏi. Hiểu rất nhiều thứ.”
Vô Yếm nghe được ẩn ý khác trong lời Trình Tư Tề, thu lại vẻ mặt trăm phần hững hờ, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta không phải thằng ngốc.”
Trình Tư Tề nhảy xuống khỏi đùi Vô Yếm, móng vuốt và cái đuôi bông xù nháy mắt dính đầy bụi, giọng hắn hơi khàn lại thấp, “Chịu người gởi gắm… Ngươi nghe xem tin được không? Rốt cuộc là trả giá nhiều cỡ nào, bao nhiêu ơn huệ mới khiến người như ngươi mạo cái hiểm lớn thế này tới cứu ta? Ngươi làm sao không biết, bắt quốc sư phu nhân…. sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, đúng không?”
Vẻ nửa tin nửa ngờ mâu thuẫn phức tạp tràn ngập trong cặp mắt hồ ly sáng quắc, “Ta muốn biết nguyên do.”
Vô Yếm dòm nhóc hồ ly đề phòng đến độ đuôi cũng dựng ngược, rất muốn nói với hắn, Vô Căn Thiên Thủy thực sự có thể xem là ra giá to bằng trời ơn rộng bằng bể, giả như thay món khác thì có lẽ y đã kệ thây Trình thiếu tông chủ sống chết, đoái hoài chi.
Nhưng lời này tuyệt không thể nói. Y đành gõ gõ đầu gối, cười hỏi ngược: “Ngươi không ngốc? Đổi ta là ngươi, không đời nào có chuyện nói mấy câu này vào bây giờ. Ít nhất phải chờ tới khi đã lợi dụng xong, thoát hiểm rồi, mới lật mặt vấn lỗi….. Ngươi không sợ ta giết ngươi à?”
“Nếu ngươi cũng muốn thứ đó, ngươi sẽ không giết ta.”
Trình Tư Tề nhìn chằm chằm mặt y, nói xong câu mơ mơ hồ hồ đó, đột nhiên lại hỏi: “Ta có thể nghe được nội tâm mấy tên thuật sĩ đó. Mà ta không nghe được của ngươi, của Bình đạo trưởng cũng vậy…. Các ngươi, rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta? Tại sao muốn mượn sức ta?”
Nét cười trên mặt Vô Yếm chậm rãi lui.
“Ra là thế.” Y bừng tỉnh buông tiếng thở dài.
Tất cả mọi người cho rằng Trình tiểu thiếu gia là thằng ngu, đâu lường được, hắn mới là kẻ khôn khéo nhất. Tâm tư Trình phu nhân nói không chừng đã bại lộ rõ mười mươi trước Trình Tư Tề ngay từ đầu rồi, nhỉ?
Như thế mà vẫn nhẫn tới bây giờ, đúng là bậc thầy diễn trò.
Chẳng qua, cũng chưa thông minh cho lắm, mới đó đã vội vã ra át chủ bài. Thật bởi vì có thứ gì đó, nên mới không sợ hãi?
Xem mòn mắt Tu Chân Giới kẻ dối người lừa, Vô Yếm gặp hành vi này của Trình Tư Tề cũng không bất ngờ mấy, chỉ là nhớ tới nhóc hồ ly giả ngu ngoe nguẩy đuôi làm nũng tác quái với mình, chẳng rõ vì sao lòng y bốc lên cơn nóng, châm cháy một trận lửa đỏ rừng rực nơi sâu trong đồng tử y, muốn dằn xuống cũng không dằn nổi.
Y lười giằng co với tiểu tổ tông này.
“Chẳng phải ngươi nói sẽ tin ta à?”
Vô Yếm cố nhịn cảm giác mất kiên nhẫn, cười nhạo, “Ta đây nói cho ngươi vậy. Ta là Phật tu, cũng là tiên nhân tu sĩ người ta hay nhắc đấy, chỉ là không thể dùng linh lực khi ở thế gian. Bình đạo trưởng cũng tương tự. Chuyện khác không tiết lộ được. Có người trả giá rất lớn để ta tới giúp ngươi. Ta đơn giản là nhận lời uy thác thì làm hết sức mình. Nếu ngươi nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi.”
Y không để tâm, nhướng mi, “Và, cũng khỏi nói cho ta biết, nghe phiền.”
“Phiền…”
Nhóc hồ ly trợn to mắt, rụt rụt vuốt, rồi lại chầm chậm vươn tới, như đang thăm dò gì đó, giẫm lên một góc áo cà sa Vô Yếm, ướm hỏi: “Ngươi ghét ta hả?….. Ta muốn biết chuyện của ngươi.”
Móng vuốt nhỏ đè lên hoa văn chìm trên áo cà sa, lặng lẽ bấu nhẹ, bất an trộn lẫn dè chừng.
“Vậy ngươi nói ta nghe, trên người ngươi có thứ gì?”
Trình Tư Tề rũ mắt, im lặng.
Vô Yếm bóp bóp móng vuốt mềm mại, đặt nghi vấn: “Thứ gì mà phàm nhân muốn, thuật sĩ liều mạng, tu sĩ cũng không bỏ qua? Đúng là món đồ tốt đấy. Mà, cứ cho là ngươi nói cho ta, ta cũng không muốn biết, cũng không kể chuyện của ta.”
“Ngươi hỏi ta phải đáp?”
Vuốt nhỏ trong tay sượng cứng, Vô Yếm cũng chớ thây, nhẹ nhàng hất đi, cười hỏi vặn: “Trình tiểu thiếu gia…. Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Giọng nói hạ thấp, dịu dàng mà lạnh buốt.
Trình Tư Tề nâng mi, quắc mắt trông về phía y.
Vô Yếm mặc kệ đôi mắt đó, xách Trình phu nhân lên, đi thẳng ra ngoài động, “Ngồi yên ở đây đi. Ta thẩm vấn bà mẹ tốt của ngươi chút.”
Tiểu hồ ly sau lưng lại im lặng.
Vô Yếm không ngoái lại, ra khỏi hang, tìm được một cây cổ thụ héo ở gần đó, quăng Trình phu nhân xuống, chưởng tỉnh nàng.
Tâm tình y không tốt, đương nhiên sắc mặt cũng thế, giẫm lên chân Trình phu nhân, hờ hững cất tiếng trước khi nàng hét lên: “Ta là người xuất gia, nhưng ta sát sanh.”
Trình phu nhân nghẹn tiếng kêu đau ngay cổ họng, đổi bằng giọng khàn khàn đứt đoạn: “Ngươi…. Ngươi chết không tử tế đâu!”
Vô Yếm liếc nàng, “Dung nhan ngươi đang già hóa.”
Vẻ mặt dữ tợn của Trình phu nhân tức khắc đổi thành đủ mọi sắc thái hoảng sợ. Nàng vươn tay sờ mặt mình, “Không, không…”
“Ngươi chỉ là thuật sĩ người phàm. Ai dạy ngươi thuật nhiếp hồn trường thanh?” Vô Yếm nhìn Trình phu nhân dần héo tàn mỹ mạo trẻ trung, thành vẻ chẳng khác mấy so với đám xác chết vô hồn lần lượt được chở ra từ Phong Nhai Quan, “Còn Trình Tư Tề nữa, Vì sao ngươi nói hắn là tiên nhân? Ai khiến ngươi cố tình thai nghén nuôi dưỡng hắn thành nửa người nửa yêu?”
Trình phu nhân chỉ do dự một thoáng: “Ta nói…. Ta nói hết cho ngươi biết! Chỉ cần ngươi làm dung mạo ta như trước. Chỉ cần ngươi giúp ta trường sinh bất lão…”
Vô Yếm nhấc chân, đạp lên cái chân còn lại của Trình phu nhân, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật. Chặt thêm cái chân nữa vậy.”
“Ngươi không muốn biết làm sao Trình Tư Tề lại là tiên nhân sao?! Ta khai! Ngươi thả ta đi!”
Trình phu nhân hoảng sợ co rụt về phía sau, đảo tròng mắt, cò kè mặc cả, “Mấy yêu quái đó chỉ biết có thứ đó tồn tại, nhưng không biết ở đâu. Chỉ có ta biết, và quốc sư…. Quốc sư cũng biết. Ta nói rồi đó. Ngươi thả ta đi…”
“Là thứ gì?” Vô Yếm mơ hồ cảm nhận được điềm chẳng lành.
Trình phu nhân ánh mắt lập lòe: “Chìa khóa… Chìa khóa mở bí cảnh Yêu Thánh!”
“Ngươi biết bí cảnh Yêu Thánh?” Tầng tầng lớp lớp nghi vấn xuất hiện trong lòng Vô Yếm, “Chìa khóa ở đâu? Trên người Trình Tư Tề?”
“Ở chỗ này…..” Trình phu nhân ha hả há miệng cười, “Đứa con trai ngoan kia của ta là chìa khóa đó. Chỉ cần làm sống dậy huyết mạch, khiến nó tu ra yêu đan. Yêu đan ấy chính là chìa khóa bí cảnh Yêu Thánh. Tiên trưởng, ngài làm gì mà không biết, vị Yêu Thánh kia là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhỉ?”
Không chỉ Yêu Thánh là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Vị Phong Chủ bị Lôi Chủ giết trong lời đồn cũng là hồ yêu. Mà trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, ở Kiến Lăng Trình Tư Tề gặp được lại là hồ yêu.
Vô Yếm bỗng nhớ lời sư phụ từng nói.
“Chỉ thần hồn tu sĩ mới có thể dẫn động huyết mạch phản tổ cho Yêu tu. Nên, Nhân tu chúng ta và Yêu yu đại chiến vạn năm cũng không ngừng lại được. Đây là tử thù vô phương giải.”
Hóa ra là thế.
Hay cho một bộ liên hoàn.
Nhóc hồ ly trong ngực thình lình vọt ra, như muốn thay Vô Yếm đỡ chưởng, song nửa đường đã bị bóp chặt gốc đuôi đè ngược trở vào.
Người ngăn Trình Tư Tề bình tĩnh giơ tay, nắm lại thành quyền đấm vào bàn tay đang đánh úp lại.
“A!!!!!!!!!!”
Tiếng nữ nhân hét thảm thiết đập vào tai.
Nấm đấm của Vô Yếm nhích tới từng ly một, tả thì chậm mà thực tế diễn ra cực kỳ nhanh, trực tiếp nổ nát toàn bộ bàn tay cộng thêm nửa cánh tay Trình phu nhân.
Máu thịt văng tứ phía, gương mặt Trình phu nhân tươi cười giễu cợt trịch thượng nháy mắt trở nên méo mó kinh khủng. Cánh tay cụt của nàng đột nhiên rụt về sau, cổ tay áo phồng lên, bắn ra vô số sợi dây nhỏ mắt thường khó thể thấy được.
Dây nhỏ mảnh trơn như rắn, bay nhanh quấn thên thân thể Vô Yếm, gắt gao cắt vào huyết nhục, hạn chế y hành động.
“Thèm chết!” Trình phu nhân cả giận nói, “Bình đạo trưởng, còn không mau giúp ta?!”
Một tiếng xé gió rất khẽ từ sau đầu truyền tới.
Vô Yếm nghiêng đầu né, là vuốt sói đen đang hung hăng vồ qua, tạo ra một trận gió lạnh thấu xương.
Con sói đen cực đại theo sát tới, mồm to như bồn máu há lớn, răng nhọn nhểu nhão nọc độc ăn mòn, trái đột phải đâm, trực diện cạp đầu Vô Yếm.
“Ngươi không phải Yêu tu!”
Bình đạo trưởng hóa thành nguyên hình tấn công Vô Yếm như rồ dại. Chiêu nào chiêu nấy sắc bén vô cùng, còn kèm theo mùi tanh tưởi kinh khủng. Tiếng sói rống gần trong gang tấc như có thể tạc nứt màng nhĩ người nghe.
Trước tình thế này, nếu thật là Yêu tu đang trong cảnh không thể giải phong ấn tu vi mà muốn đánh đấu, đều sẽ hóa về nguyên hình để nâng cao chiến lực, tuyệt đối không duy trì hình người như Vô Yếm đang làm.
Quả nhiên gã bị lừa rồi.
Tuy rằng vẫn luôn giữ lòng hoài nghi, song Bình đạo trưởng vẫn phẫn nộ không thôi. Gã đường đường là một Yêu tu, thế mà lại bị tên phàm nhân kiến cỏ lừa gạt. Đáng giết lắm!
“Chặn nó lại! Đừng cho nó chạy!” Trình phu nhân hô to bằng chất giọng sắc nhọn, “Đánh trước ngực nó!”
Vô Yếm đang cười nhạt tức khắc lạnh lùng đi, nhìn về phía Trình phu nhân thản nhiên thấp giọng hỏi: “Trình tiểu thiếu gia, nương ngươi như vậy…. giữ lại cho chó ăn à?”
Lời chưa kịp dứt, Bình đạo trưởng đánh giết không tha chuyển hướng móng vuốt sang vị trí Trình Tư Tề đang trốn, “Phàm nhân, chết đi!”
Vô Yếm tức thì nghiên người, giơ một tay chắn, không ngờ vuốt sói của Bình đạo trưởng cứng như kim thép, thoáng chốc dài ra một đoạn, đâm thẳng vào ngực Vô Yếm.
“Keng” một tiếng, như đụng vào tấm sắt.
Nụ cười dữ tợn trên đầu sói Bình đạo trưởng còn chưa tắt đã bị cơn đau do móng vuốt gãy tập kích, đương lúc tiếng sói tru sắp vọt ra khỏi miệng thì cổ đã bị một bàn tay bóp lấy. Vô Yếm nheo mắt cười cười: “Tiếc thật. Còn đang tính giữ ngươi lại còn có việc cần dùng, mà ngươi biết quá nhiều rồi.”
“Ngươi, ngươi không phải…. Giả….”
Bình đạo trưởng đột ngột trợn ngược mắt, kinh ngạc há miệng thở dốc. Chợt trong khoảnh khắc, gã như ngộ ra điều gì, kinh hãi và bừng tỉnh cùng lúc hiện lên trong mắt gã, “Ngươi là…. Ngươi là…. Người…”
Ống tay áo hơi chấn động, áo cà sa xám cũ rách chia năm xẻ bảy, hiển lộ một thân áo cà sa trắng trơn như ánh trăng.
Dây mảnh của Trình phu nhân cũng nát vụn từng cụm như bị cường lực chấn vỡ.
Linh khí mỏng manh trên dây mảnh tan hết, Trình phu nhân thét gào, cả người run rẩy, liều mạng chạy vào trong hẻm núi, “Quân bây đâu! Quân bây đâu! Có người vào cốc! Quân bây đâu———-!”
Đầu Bình đạo trưởng gục xuống, Vô Yếm thuận tay hất ra, đoạn cởi túi trữ vật bên hông gã.
Âm thanh ồn ào náo loạn ầm ĩ khắp hẻm núi, trạm gác hạ cơn mưa tên xuống. Nhờ vào cơ thể linh hoạt và bộ pháp tinh diệu, Vô Yếm né thoát dễ như không. Mấy thứ đồ chơi này đâu giống như Trình thiếu tông chủ, y không những không thể thương tới dù chỉ một cọng tóc của hắn lại còn phải giơ cổ ra cho tên nhãi đó cắn, lần này xuất chiêu tự nhiên thẳng tay tàn nhẫn.
Đuổi theo Trình phu nhân tóc rối đầu bời hoảng hồn tháo chạy, Vô Yếm đạp một cước lên đùi nàng, nhẹ nhàng nghiền một cái, cười hỏi: “Ở Nhuyễn Hồng Các, chân Trình tiểu thiếu gia là ngươi lệnh người ta đánh gãy đúng không? Một phàm nhân cũng có lá gan lớn như vậy. Bần tăng bội phục.”
Cục bông đang cố sức co mình lại tránh gây thêm rắc rối chợt cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phàm nhân…. Ta là phàm nhân. Nhưng nó có cái gì để không phải!” Gương mặt dịu dàng nhân nghĩa của Trình phu nhân bị rách toạc không sót lấy một phân, khóe mắt sắp nứt ra tới nơi, rống giận, “Vì sao có ngươi tu luyện trường sinh được, mà chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp trong kiếp sống tạm bợ mỗi trăm năm?! Không phải nó là tiên nhân hả? Tiên nhân rồi sao? Giờ cũng là súc sinh đó thôi!”
Đồng tử Vô Yếm co lại, tay vốn định cắt đứt cổ Trình phu nhân nhẹ buông, sửa thành đánh ngất nàng.
Sợ Trình phu nhân lại lắm mồm thêm mấy thứ kinh tởm, phá hủy chuyến nhập phàm của Trình thiếu tông chủ, Vô Yếm xách nàng lên, nhìn cát bụi mịt mù choáng hết vùng ngoài hẻm núi, không chần chờ nữa, vọt vào.
Mê Tung Trận khó phá, nhưng không đồng nghĩa với việc không có bất kỳ đường sống nào.
Thêm nữa, cho dù lòng vòng trong Mê Tung Trận vẫn tốt hơn nhiều so với nán lại hang ổ Yêu tu chờ Hóa Thân bên đấy đánh tới.
Sau khi xóa bỏ ký ức của hai gã gác trạm có khả năng nghe được gì đó, bóng dáng Vô Yếm nhanh chóng biến mất khỏi hẻm núi.
Đại mạc mênh mông, thái dương cháy rực.
Trời cát vàng vô bờ mù mịt chẳng cách nào phân biệt bắc nam, luôn luôn là đứng bóng, chẳng thể định hướng đường đi. Cuồng phong nóng hổi cuốn theo cát sỏi thổi tới như dao nhỏ muốn róc xương lóc thịt người ta.
Một chuỗi dấu chân hằn sâu lên cát, chẳng mấy chốc đã bị cơn gió không biết từ đâu tới vùi lấp.
Vô Yếm đi không biết đã bao lâu, giống như có đi mãi cũng không tới được điểm cuối. Thân thể được Kim Đan tôi luyện giữa lò luyện đại mạc cũng hao tổn cực độ. Mắt thấy gió cát ngày càng lớn, sắc trời cũng chuyển, y vội tìm hang động.
“Muốn phá trận, đầu tiên phải tìm ra mắt trận.”
Vô Yếm đi sâu vào trong hang, móc Trình Tư Tề ra, “Trời sắp tối rồi. Cửu Hoàn Mê Tung Trận trong đêm là nguy hiểm nhất. Không thể bừa bãi. Ngày mai lại tìm mắt trận sau.”
Nhóc hồ ly nhảy lên đùi y, trước lướt mắt liếc qua Trình phu nhân, sau nhìn về phía Vô Yếm: “Ngươi rất giỏi. Hiểu rất nhiều thứ.”
Vô Yếm nghe được ẩn ý khác trong lời Trình Tư Tề, thu lại vẻ mặt trăm phần hững hờ, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta không phải thằng ngốc.”
Trình Tư Tề nhảy xuống khỏi đùi Vô Yếm, móng vuốt và cái đuôi bông xù nháy mắt dính đầy bụi, giọng hắn hơi khàn lại thấp, “Chịu người gởi gắm… Ngươi nghe xem tin được không? Rốt cuộc là trả giá nhiều cỡ nào, bao nhiêu ơn huệ mới khiến người như ngươi mạo cái hiểm lớn thế này tới cứu ta? Ngươi làm sao không biết, bắt quốc sư phu nhân…. sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, đúng không?”
Vẻ nửa tin nửa ngờ mâu thuẫn phức tạp tràn ngập trong cặp mắt hồ ly sáng quắc, “Ta muốn biết nguyên do.”
Vô Yếm dòm nhóc hồ ly đề phòng đến độ đuôi cũng dựng ngược, rất muốn nói với hắn, Vô Căn Thiên Thủy thực sự có thể xem là ra giá to bằng trời ơn rộng bằng bể, giả như thay món khác thì có lẽ y đã kệ thây Trình thiếu tông chủ sống chết, đoái hoài chi.
Nhưng lời này tuyệt không thể nói. Y đành gõ gõ đầu gối, cười hỏi ngược: “Ngươi không ngốc? Đổi ta là ngươi, không đời nào có chuyện nói mấy câu này vào bây giờ. Ít nhất phải chờ tới khi đã lợi dụng xong, thoát hiểm rồi, mới lật mặt vấn lỗi….. Ngươi không sợ ta giết ngươi à?”
“Nếu ngươi cũng muốn thứ đó, ngươi sẽ không giết ta.”
Trình Tư Tề nhìn chằm chằm mặt y, nói xong câu mơ mơ hồ hồ đó, đột nhiên lại hỏi: “Ta có thể nghe được nội tâm mấy tên thuật sĩ đó. Mà ta không nghe được của ngươi, của Bình đạo trưởng cũng vậy…. Các ngươi, rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta? Tại sao muốn mượn sức ta?”
Nét cười trên mặt Vô Yếm chậm rãi lui.
“Ra là thế.” Y bừng tỉnh buông tiếng thở dài.
Tất cả mọi người cho rằng Trình tiểu thiếu gia là thằng ngu, đâu lường được, hắn mới là kẻ khôn khéo nhất. Tâm tư Trình phu nhân nói không chừng đã bại lộ rõ mười mươi trước Trình Tư Tề ngay từ đầu rồi, nhỉ?
Như thế mà vẫn nhẫn tới bây giờ, đúng là bậc thầy diễn trò.
Chẳng qua, cũng chưa thông minh cho lắm, mới đó đã vội vã ra át chủ bài. Thật bởi vì có thứ gì đó, nên mới không sợ hãi?
Xem mòn mắt Tu Chân Giới kẻ dối người lừa, Vô Yếm gặp hành vi này của Trình Tư Tề cũng không bất ngờ mấy, chỉ là nhớ tới nhóc hồ ly giả ngu ngoe nguẩy đuôi làm nũng tác quái với mình, chẳng rõ vì sao lòng y bốc lên cơn nóng, châm cháy một trận lửa đỏ rừng rực nơi sâu trong đồng tử y, muốn dằn xuống cũng không dằn nổi.
Y lười giằng co với tiểu tổ tông này.
“Chẳng phải ngươi nói sẽ tin ta à?”
Vô Yếm cố nhịn cảm giác mất kiên nhẫn, cười nhạo, “Ta đây nói cho ngươi vậy. Ta là Phật tu, cũng là tiên nhân tu sĩ người ta hay nhắc đấy, chỉ là không thể dùng linh lực khi ở thế gian. Bình đạo trưởng cũng tương tự. Chuyện khác không tiết lộ được. Có người trả giá rất lớn để ta tới giúp ngươi. Ta đơn giản là nhận lời uy thác thì làm hết sức mình. Nếu ngươi nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi.”
Y không để tâm, nhướng mi, “Và, cũng khỏi nói cho ta biết, nghe phiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phiền…”
Nhóc hồ ly trợn to mắt, rụt rụt vuốt, rồi lại chầm chậm vươn tới, như đang thăm dò gì đó, giẫm lên một góc áo cà sa Vô Yếm, ướm hỏi: “Ngươi ghét ta hả?….. Ta muốn biết chuyện của ngươi.”
Móng vuốt nhỏ đè lên hoa văn chìm trên áo cà sa, lặng lẽ bấu nhẹ, bất an trộn lẫn dè chừng.
“Vậy ngươi nói ta nghe, trên người ngươi có thứ gì?”
Trình Tư Tề rũ mắt, im lặng.
Vô Yếm bóp bóp móng vuốt mềm mại, đặt nghi vấn: “Thứ gì mà phàm nhân muốn, thuật sĩ liều mạng, tu sĩ cũng không bỏ qua? Đúng là món đồ tốt đấy. Mà, cứ cho là ngươi nói cho ta, ta cũng không muốn biết, cũng không kể chuyện của ta.”
“Ngươi hỏi ta phải đáp?”
Vuốt nhỏ trong tay sượng cứng, Vô Yếm cũng chớ thây, nhẹ nhàng hất đi, cười hỏi vặn: “Trình tiểu thiếu gia…. Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Giọng nói hạ thấp, dịu dàng mà lạnh buốt.
Trình Tư Tề nâng mi, quắc mắt trông về phía y.
Vô Yếm mặc kệ đôi mắt đó, xách Trình phu nhân lên, đi thẳng ra ngoài động, “Ngồi yên ở đây đi. Ta thẩm vấn bà mẹ tốt của ngươi chút.”
Tiểu hồ ly sau lưng lại im lặng.
Vô Yếm không ngoái lại, ra khỏi hang, tìm được một cây cổ thụ héo ở gần đó, quăng Trình phu nhân xuống, chưởng tỉnh nàng.
Tâm tình y không tốt, đương nhiên sắc mặt cũng thế, giẫm lên chân Trình phu nhân, hờ hững cất tiếng trước khi nàng hét lên: “Ta là người xuất gia, nhưng ta sát sanh.”
Trình phu nhân nghẹn tiếng kêu đau ngay cổ họng, đổi bằng giọng khàn khàn đứt đoạn: “Ngươi…. Ngươi chết không tử tế đâu!”
Vô Yếm liếc nàng, “Dung nhan ngươi đang già hóa.”
Vẻ mặt dữ tợn của Trình phu nhân tức khắc đổi thành đủ mọi sắc thái hoảng sợ. Nàng vươn tay sờ mặt mình, “Không, không…”
“Ngươi chỉ là thuật sĩ người phàm. Ai dạy ngươi thuật nhiếp hồn trường thanh?” Vô Yếm nhìn Trình phu nhân dần héo tàn mỹ mạo trẻ trung, thành vẻ chẳng khác mấy so với đám xác chết vô hồn lần lượt được chở ra từ Phong Nhai Quan, “Còn Trình Tư Tề nữa, Vì sao ngươi nói hắn là tiên nhân? Ai khiến ngươi cố tình thai nghén nuôi dưỡng hắn thành nửa người nửa yêu?”
Trình phu nhân chỉ do dự một thoáng: “Ta nói…. Ta nói hết cho ngươi biết! Chỉ cần ngươi làm dung mạo ta như trước. Chỉ cần ngươi giúp ta trường sinh bất lão…”
Vô Yếm nhấc chân, đạp lên cái chân còn lại của Trình phu nhân, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật. Chặt thêm cái chân nữa vậy.”
“Ngươi không muốn biết làm sao Trình Tư Tề lại là tiên nhân sao?! Ta khai! Ngươi thả ta đi!”
Trình phu nhân hoảng sợ co rụt về phía sau, đảo tròng mắt, cò kè mặc cả, “Mấy yêu quái đó chỉ biết có thứ đó tồn tại, nhưng không biết ở đâu. Chỉ có ta biết, và quốc sư…. Quốc sư cũng biết. Ta nói rồi đó. Ngươi thả ta đi…”
“Là thứ gì?” Vô Yếm mơ hồ cảm nhận được điềm chẳng lành.
Trình phu nhân ánh mắt lập lòe: “Chìa khóa… Chìa khóa mở bí cảnh Yêu Thánh!”
“Ngươi biết bí cảnh Yêu Thánh?” Tầng tầng lớp lớp nghi vấn xuất hiện trong lòng Vô Yếm, “Chìa khóa ở đâu? Trên người Trình Tư Tề?”
“Ở chỗ này…..” Trình phu nhân ha hả há miệng cười, “Đứa con trai ngoan kia của ta là chìa khóa đó. Chỉ cần làm sống dậy huyết mạch, khiến nó tu ra yêu đan. Yêu đan ấy chính là chìa khóa bí cảnh Yêu Thánh. Tiên trưởng, ngài làm gì mà không biết, vị Yêu Thánh kia là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhỉ?”
Không chỉ Yêu Thánh là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Vị Phong Chủ bị Lôi Chủ giết trong lời đồn cũng là hồ yêu. Mà trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, ở Kiến Lăng Trình Tư Tề gặp được lại là hồ yêu.
Vô Yếm bỗng nhớ lời sư phụ từng nói.
“Chỉ thần hồn tu sĩ mới có thể dẫn động huyết mạch phản tổ cho Yêu tu. Nên, Nhân tu chúng ta và Yêu yu đại chiến vạn năm cũng không ngừng lại được. Đây là tử thù vô phương giải.”
Hóa ra là thế.
Hay cho một bộ liên hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro