Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật
Chương 11
Tô Thành Ách Nhân
2024-02-25 00:40:05
Vô Yếm, Phật tu các ngươi có thể hoàn tục cưới vợ không?
Lời Trình phu nhân có vài phần thật vài phần giả, Vô Yếm tự có suy nghĩ riêng.
Đêm trên sa mạc dần sâu hơn, gió vừa nóng vừa lạnh thổi dữ dội, mơ hồ còn nghe được tiếng kêu rít rùng rợn, đột nhiên có mấy hàng rào chắn cát sắc màu quỷ dị xuất hiện, di chuyển vòng quanh.
Vô Yếm đánh hôn mê Trình phu nhân lần nữa, trói vào tảng đá lớn ở cửa hang.
Trình phu nhân biết nhiều như vậy, hiển nhiên là tham dự vào gần hết quá trình hại Trình Tư Tề, giữ lại có lẽ còn ít nhiều chỗ cần đến. Tệ nhất thì thời khắc quan trọng cũng đem ra làm khiên thay y và Trình thiếu tông chủ chặn đòn được.
Lại nghĩ tới Trình thiếu tông chủ.
Bàn tay đang thắt dây thừng chợt khựng giây lát, Vô Yếm liếc nhìn vào trong hang động tối đen như mực, không biết bị lãnh nhạt thờ ơ lâu như thế, tiểu thiếu gia sẽ giận tới độ nào nhỉ.
Vô Yếm dán một lượt bùa chú ở cửa hang, đảm bảo hàng rào chắn cát bên ngoài không đâm vào được, y mới đi vào hang.
Bóng tối tựa như hút sạch mọi tia sáng rọi tới, bao phủ toàn bộ hang, tạo thành lỗ đen không xác định khiến người ta phải run sợ.
Tiếng bước chân cực khẽ cận bên, nhẹ nhàng chậm rãi giữ vững tuyến đường, âm thanh sàn sạt do chất liệu may mặc cọ xát bay tới, tiếng vọng thấp thấp như những ngọn cỏ đang đang đung đưa trong không gian hang động rộng lớn.
Cục bột trắng yên thân co mình trong góc run rẩy, đôi mắt phát sáng ngước lên khỏi cái đuôi bông xù.
Vô Yếm có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, khoan thai thong thả bước tới, từ xa đã thấy nhóc hồ ly đang ước gì có thể khảm bản thân vào tường.
Bộ lông hôm qua vừa tắm trắng phau mềm mại nay lại dơ dấy bụi bặm, bết dính thành từng cục.
Cặp mắt lặng lẽ lộ ra y cũng thấy, nhưng cố tình không quan tâm, khoanh chân ngồi xuống góc đối diện.
Nhắm mắt đả tọa. Bốn bề lại quay về với sự an tĩnh.
Chẳng bao lâu sau, tiếng loạc xòa loạc xoạc mon men tới gần, da lông mềm mại dụi vào khuỷu tay, đuôi hồ ly quấn lên cổ tay, cọ tới cọ lui.
Vô Yếm chẳng thèm mở mắt, vươn cái tay khác nhéo gốc đuôi gỡ tên cọ người tinh xuống, nhẹ giọng bảo: “Đừng dùng trò này nữa. Lo ngủ của ngươi đi.”
Lời còn chưa dứt, đuôi hồ ly xù lông lại bám riết không tha quấn lên, mất nết hết sức.
Vô Yếm nhíu nhíu mày, định kéo hắn xuống tiếp, vừa giơ tay ra đã bị hai bộ đệm thịt mum múp ôm lấy ngón giữa.
Mềm mềm ướt ướt âm ấm, đầu ngón tay bị ngậm vào miệng hồ ly, lòng bàn tay bị đầu lưỡi nhỏ liếm rồi một cái răng nanh cắm vào.
Đau đớn thì không thấy bao nhiêu, mà tê ngứa thì rất nhiều.
Vô Yếm mở mắt ra, đương muốn cưỡng chế mở miệng nhóc hồ tay rút ngón tay về, lại thấy cặp mắt trong veo long lanh nhướng lên, Trình Tư Tề không cần mở miệng, giọng nói đã tự động xuất hiện trong đầu y.
“Chúng ta lập khế ước. Huynh đừng giận nữa được không?”
Được…. Được cái bà nội cha nó chứ được!
Thiếu tông chủ Huyền Kiếm Tông kết khế ước yêu thú với y là đang chê y sống dai hay Trình lão tông chủ hết cầm kiếm nổi rồi? Trình thiếu tông chủ thông tuệ đáng tin trong miệng các tiểu sa di sao lại đần tới mức này?
Giọng nói kia hãy còn tiếp tục không chịu ngừng: “Vô Yếm, được không? Ta… Ta bây giờ còn nhỏ, chờ ta trưởng thành cũng có thể làm tọa kỵ cho ngươi cưỡi…”
Lời nói suông bao giờ cũng dễ nghe lại cảm động lòng người.
Nhìn nhau chốc lát với cặp mắt nho nhỏ ướt nước ấy, Vô Yếm vươn tay giữ nhóc hồ ly, cạy miệng hắn, rút cái tay vừa bị lấy máu của mình về.
Trình Tư Tề ôm riết cổ tay Vô Yếm, từ trong cổ họng tràn ra tiếng rên yếu ớt, đôi mắt sáng ngời cũng ảm đạm vài phần.
“Vô Yếm…..”
Nhóc hồ ly mở to mắt nhìn gương mặt Phật tu anh tuấn gần chẳng tày gang, đột nhiên tứ chi vũng vẫy dữ dội.
Nhưng mới né ra được một chút đã bị bắt lại, ngón tay thon dài đâm vào đệm thịt trích ra một giọt máu.
Máu tươi chảy ra dung hợp với giọt máu Trình Tư Tề cắn lấy của Vô Yếm, rồi phân làm đôi chui vào cơ thể Trình Tư Tề và Vô Yếm.
Khế ước hoàn thành, luồng linh khí bị ép ra không lớn hơn một cọng tóc lại biến mất.
Vô Yếm tóm gáy Trình Tư Tề, xách nhóc hồ ly còn đang múa may quay cuồng bằng cả tứ chi tới trước mắt, giơ một ngón tay ra huơ huơ trước mặt Trình Tư Tề. Không đợi Trình Tư Tề kịp phản ứng, y gập ngón cái lại búng lên bụng nhóc hồ ly, cười ghẹo: “Tha cho kim thêu hoa của ngươi một lần.”
“Hô!”
Nhóc hồ ly ra sức đạp chân, ngay khoảnh khắc Vô Yếm buông tay hắn nhanh chóng nhảy xuống, dùng đuôi to che bụng lại, hai cái tai mềm mại đỏ lựng.
Vô Yếm đổi tư thế dựa vào vách đá, ung dung thong thả nhìn chằm chằm nhóc hồ ly một lúc, đương định nhắm mắt lại, cục bông xám trắng đã lấy đà nhảy một cú, đâm sầm vào ngực y, cái đuôi quen thói quấn lên cổ y, “Vô Yếm, ngươi không giận phải không?”
“Sai rồi.”
Gỡ cái đuôi kia ra, Vô Yếm mắt to trừng mắt nhỏ với Trình Tư Tề, đáp, “Bây giờ khế ước là song phương, ngươi ta đều phải tuân thủ, bình đẳng cùng có lợi, không thể tổn thương nhau, bằng không sẽ bị phản phệ. Khoảng cách nội trong mười trượng có thể truyền âm bằng thần thức.”
Y dừng giây lát, rồi bồi thêm, “Ngươi muốn nghe suy nghĩ của ta, nhưng ta không có cách nào cho ngươi nghe được. Như thế này cũng tạm được đi.”
Trình Tư Tề ngẩn ra: “Ta không phải…”
Vô Yếm ấn đầu hắn, cắt lời: “Lúc trước là ngươi hỏi ta, giờ ta cũng muốn hỏi ngươi một chút. Trình tiểu thiếu gia, làm chuyện thừa vui lắm hả? Tất cả chuyện ngươi biết nhiều lắm chính là những gì mà người mẹ kia của ngươi biết, đúng không…. Ngươi biết rõ ta bắt nàng, sớm muộn cũng hỏi ra hết, sao còn gấp gáp vội vàng thử ta, chất vấn ta, ngả bài với ta, nói ngươi nghi ngờ ta? Có bản lĩnh như vậy, thôi thì ta dạy ngươi chiêu thứ nhất nhé, cắt lưỡi….”
Tiếng nói trầm thấp dịu dàng trộn lẫn một loại lạnh lẽo phả ra mùi máu tanh.
Vui giận thất thường, ra tay tàn nhẫn, không phải yêu tăng lại là gì? Mà phải hay không thì Trình Tư Tề cũng không quan tâm.
Hắn bị Vô Yếm nhìn thấu. Đôi mắt sâu sắc lạnh băng chăm chú rọi vào khiến hắn nghẹn họng, thấp giọng biện giải: “Ta nghĩ ngươi biết…. Ta hoài nghi ngươi, cũng có nhiều việc không thể nói cho ngươi biết. Ta sợ ngươi cũng tới vì thứ kia…. Ngươi tốt với ta, ta không mong chỉ là giả…”
Câu này như cất chứa hàm ý và cảm xúc bí ẩn nào đó, nhưng Vô Yếm không hiểu.
Y đang ngốc đờ người rồi.
Lời Trình Tư Tề rót vào tai y, như gõ vang rền tiếng chuông, cởi bỏ mê chướng trong lòng y, khiến y bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra y đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Trước nay tới thế gian, y luôn bị che mắt, mù quáng xem Trình Tư Tề và Trình thiếu tông chủ mạnh mẽ khó ai bì kịp là một.
Song, nói cho cùng, Trình Tư Tề trước mặt cũng không phải Trình thiếu tông chủ. Cùng một thần hồn nhưng ký ức tu đạo mấy chục năm đã bị phong ấn, hiện hữu chỉ có cuộc đời ngắn ngủi chưa tới hai chục năm ở nhân gian.
Ngày còn nhỏ du đãng tứ phương tìm cha, niên thiếu vướng vào chuyện yêu tiên thần quái, sau lại gặp biến cố lớn sa cơ đến cảnh mặc người xâu xé, cận kề tử sinh.
Nếu không nhờ Trình Tư Tề tâm chí kiên định, thử là một thiếu niên mười mấy tuổi nào khác, kết quả không phải không gượng dậy nổi mà trầm cảm, tự vẫn bỏ mình thì cũng là tính tình đại biến, sống như xác không hồn.
Rất nhiều người có thể kiên tâm bò từ mặt đất lên trời cao. Song, rất ít ai có thể giữ vững sơ tâm khi từ đỉnh cao rơi xuống đất.
Huống chi, nếu Trình Tư Tề thực sự nghe được nội tâm của chúng thuật sĩ, thế gian mà hắn nhìn thấy còn dơ dáy bẩn thỉu hơn người thường gấp bao nhiêu lần?
Trình thiếu tông chủ là con cưng của trời, năm mươi năm mát mái xuôi chèo đạt đỉnh Trúc Cơ.
Nhưng Trình tiểu thiếu gia thì không.
Y không nên yêu cầu hắn phải có tính tình giống những lời đồn đãi ngoài kia, cũng không nên xem hắn là một tu sĩ đã bước trên con đường tu chân nhiều năm. Trình tiểu thiếu gia chỉ là chàng thiếu niên mười mấy tuổi đầu, cả tin, đa đoan, thẳng thắn thật thà và đôi khi lại che che giấu giấu, sẽ bất chấp được ăn cả ngã về không, cũng có lúc cư xử cảm tính, không thành thục.
Đây mới là Trình Tư Tề của bây giờ, hoặc là Trình Tư Tề thực sự. Phật pháp sáng soi chân ngã, mà “chân ngã” đã ở ngay trước mắt, Vô Yếm y sao có thể vờ như không thấy?
Bỗng chốc thông suốt, lòng nhẹ nhõm hơn thật nhiều, cả người sảng khoái hẳn, giống như vừa trút bỏ được thứ gì đó.
Vô Yếm cúi đầu, nắm lấy vuốt nhỏ của Trình Tư Tề, để Trình Tư Tề ngả lên ngực mình, nhìn đôi mắt trẻ con trợn tròn, cười hỏi: “Vừa rồi ở một mình, sợ tối à?”
Hay quen cuộn vào góc chơi khổ nhục kế với y?
Trình tiểu thiếu gia thấy thần sắc y nhu hòa hơn, lập tức thuận theo chiều gió, miệng hồ ly nhòn nhọn ủn ủn lồng ngực rắn chắc của Vô Yếm, nhỏ giọng đáp: “Sợ. Còn sợ ngươi không về nữa.”
“Chẳng phải ngươi cho rằng ra muốn ‘thứ đó’ à? Sao ta bỏ đi được?” Vô Yếm cười hỏi ngược.
Trình Tư Tề lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Hắn dừng chốc lát, ngẩng mặt lên, bỗng dưng nói tiếp, “Thanh Hồ tự nhận là cha ta cho ta một quyển công pháp tu luyện. Ta cũng không nói với bất cứ ai. Nhưng không hiểu vì sao lại bị m… Bị quốc sư phu nhân phát hiện. Là nàng và quốc sư hại ta tan cửa nát nhà…”
Thanh Hồ?
Vô Yếm nhíu mày, Yêu tu Phong Chủ đã chết chính là Thanh Hồ.
“Công pháp không thể tùy ý luyện,” Vô Yếm làm rõ, “Huống hồ còn là Yêu tu cho ngươi, hẳn nhiên là phương pháp tu luyện dành cho Yêu tu, Nhân tu không dùng được.”
“Đúng,” Trình Tư Tề gật đầu, “Nhưng là, nghe nói công pháp này có thể tu lên Hóa Thần.”
“Hóa Thần?” Vô Yếm nheo mắt, cười khổ, “Hèn chi. Tu được tới Hóa Thần thì đừng nói là công pháp Yêu tu, có là công pháp Ma tu đi chăng nữa vẫn đầy người tranh đoạt.”
Thấy Trình Tư Tề hãy còn thắc mắc, Vô Yếm bèn lược bỏ chuyện liên quan đến Huyền Kiếm Tông mà tóm tắt đơn giản tình hình Tu Chân Giới cho Trình Tư Tề.
Tu Chân Giới giữ thế chân vạc đã gần vạn năm qua.
Thế lực đông nhất thực lực mạnh nhất đương nhiên không bên nào khác ngoài Nhân tu. Nhân tu lại chia thành hai phe chánh tà. Tám đại tiên môn chánh đạo cũng là liên minh mạnh nhất trên toàn Tu Chân Giới, tu sĩ bậc Đại Thừa đã công khai có ba vị. Nhân tu tà đạo, hành sự quỷ quyệt, song không hề lạm sát người vô tội, những lúc đối đầu với thế lực bên ngoài sẽ kết minh với tám đại tiên tông, nên không bị Nhân tu chánh đạo diệt trừ.
Hai bên còn lại là Yêu tu và Ma tu, đều ở chiến tuyến đối nghịch với Nhân tu.
Yêu tu chiếm cứ Thập Vạn Đại Sơn hoang dã xa xôi. Ma tu trú ngay Vực Thẳm Minh Ngục bên cạnh địa bàn Yêu tu, hàng năm ấn náu trong lòng đất tối tăm dưới lớp dung nham sùng sục tu luyện, bản tính tàn nhẫn hung bạo, cùng một giuộc với Yêu tu ham thích ăn thịt người.
Hai tộc tổng cộng chỉ có hai tu sĩ Đại Thừa.
Nếu không phải bậc Đại Thừa không thể tùy tiện ra tay, e rằng Nhân tu đã san bằng Thập Vạn Đại Sơn và Vực Thẳm Minh Ngục từ lâu.
Thực ra số lượng tu sĩ Đại Thừa kỳ rất ít, thậm chí dưới Đại Thừa là kỳ Hóa Thần cũng không được bao nhiêu. Xét theo cảnh giới tu hành của Nhân tu, có Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Đại Thừa, sau đó vượt qua thiên kiếp phi thăng, đạt thành tiên vị.
Công pháp có thể tu tới Hóa Thần, ngay cả Thiên Ẩn Tự cũng mặc cảm chỉ có hai bộ, nói chi hai phe Yêu tu Ma tu nghèo rớt mồng tơi?
Hơn nữa, công pháp Hóa Thần thuộc về nhóm cao cấp. Dù Nhân tu không thể luyện cũng có thể tham khảo, dùng làm bản so sánh. Bởi thế bộ công pháp này ví như thật sự giúp tu sĩ tiến cảnh Hóa Thần thì vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với Nhân tu.
Trình Tư Tề bị lời Vô Yếm kể làm cho sững sờ. Nghe tu chân có khả năng phi thiên độn địa, dời non lấp bể, một kiếm cắt trăng chém trời, tâm lý khao khát của tuổi thiếu niên lồ lộ trong mắt, mà dè chừng sợ hãi lại càng nhiều hơn: “May mà bọn họ chỉ biết ta có công pháp, chưa biết có thể tu luyện thành Hóa Thần…”
Nhưng, nếu Thanh Hồ là Phong Chủ thật, vì sao lại đến Kiến Lăng? Sắp chết rồi còn cho Trình Tư Tề công pháp?
Vô Yếm cảm giác như mình đã hiểu được gì đó, song vẫn cần xác minh lại, bèn hỏi: “Có thể cho ta xem công pháp không?”
Trình Tư Tề lúc này lại không cảnh giác, ngoan ngoãn ngẩng đầu, trán dán vào trán Vô Yếm.
Vô Yếm thấy hắn nghe lời như vậy, nghi ngờ hắn cùi không sợ lở, hẳn nghĩ cùng lắm thì chết nên mới nhắm mắt đưa chân tin mình bừa một phen.
Đầu hồ ly bông xù tì lên, giữa mày chạm nhau, cảm giác mát lạnh chui vào người, văn tự huyền ảo khó hiểu theo đó xuất hiện trong đầu.
Bộ công pháp này tên là “Bằng Hư Ngự Phong Pháp”, bị hạ cấm chế, chỉ được phép truyền qua thần hồn. Trình Tư Tề chủ động mở thần hồn cho phép thì người khác mới xem được. Trách sao nhóc hồ ly chẳng sợ, hắn mà bị giết thì sưu hồn cũng không tìm ra được công pháp.
Vô Yếm đọc lướt như gió, lòng thầm suy đoán.
Tuy công pháp này khá tốt, nhưng vẫn thua của tám đại tiên môn, cố lắm mới đạt ngưỡng Hóa Thần thôi. Mà Trình phu nhân nói, cần yêu đan Trình Tư Tề để mở ra bí cảnh Yêu Thánh. Nếu tu theo công pháp này, xác thực kết yêu đan rất nhanh, chỉ là căn cơ kém bền, không so được với tu sĩ cùng cảnh giới.
Song, nhiêu đó cũng đủ rõ ràng rồi, dù rằng Vô Yếm vẫn cảm thấy Trình phu nhân có nói dối.
“Được rồi.”
Vô Yếm nắm gáy kéo nhóc hồ ly ra, nói cho hắn suy đoán của mình, cuối cùng tổng kết, “Mọi việc không thể chỉ nghe từ một phía, tai ngươi sẽ gạt ngươi, đôi mắt cũng thế.”
Nhóc hồ ly gật đầu. Cái mỏ hồ ly ươn ướt ủn ủn cằm Vô Yếm.
“Dơ muốn chết.” Vô Yếm dùng cằm cọ nhẹ lại, lòng bàn tay ôm lấy nhóc hồ ly, bế hắn đặt lên cổ, “Đừng nghĩ lung tung nữa. Mặc kệ chuyện gì, chúng ta tránh được cứ tránh, còn tránh không khỏi…. Bần tăng buộc lòng phải tạo sát nghiệt thôi.”
“Ừ.” Trình Tư Tề hàm hồ đáp, đính mình lên cần cổ ấm áp, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, tiếng ngáy o o vang lên thành từng chuỗi,
Có tiếng gió dập dềnh quái lạ đến từ nơi xa xôi nào đó. Một hai luồng cát bụi theo gió bay vào, đọng lại nơi yên tĩnh song không quạnh quẽ, tối tăm song không u ám này.
Vô Yếm đả tọa, tiếp tục ép lấy linh khí trong cơ thể như vắt giẻ lau, trái tim vốn kích động dần bình tĩnh lại trong tiếng thở phập phồng của một người khác, tựa như sau nhiều năm dài lại một lần nữa được nếm trải trạng thái tâm lặng như nước được nhắc nhiều trong kinh Phật ấy.
Y lẳng lặng thiền trong cảm giác hiếm gặp này. Đương lúc muốn mượn cơ hội định lại tâm cảnh, y bỗng nghe được động tĩnh bất thường ngấp nghé trong tiếng gió.
Sàn sạt, sàn sạt.
Nghe giống tiếng rất nhiều chi đồng thời chuyển động.
Không thể dùng thần thức để điều tra, Vô Yếm đứng lên, nhẹ nhàng bế nhóc hồ ly vào ngực, ra cửa động xem thử.
Trình phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Cú chặt kia của Vô Yếm suýt nữa làm gãy cổ nàng, nàng ta không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được.
Vô Yếm cần thận kiểm tra Trình phu nhân có từng tỉnh lại hay không, rồi nhìn bùa chú ở cửa động, xác nhận mọi thứ đều bình thường, đoạn bước hai bước ra ngoài.
Một cơn gió thổi tới mùi hư thối tanh tưởi khiến người buồn nôn.
“Xạc xạc…. xạc xạc….”
Tại đường chân trời xa xa nơi sa mạc và bầu trời gặp nhau, bỗng xuất hiện hắc triều như miếng vải đen được kéo bay qua cồn cát, từ bốn phương tám hướng ụp tới hang động.
“Hả…. cái gì?” Trình Tư Tề bị gió thổi tỉnh, tự nhiên rúc vào áo Vô Yếm, nhô cái đầu nho nhỏ ra trông về đằng xa.
Hồ ly híp mắt, hít hít mũi: “Mùi này…. sao giống thi thể quá vậy? Đám thi thể trong hố kia bò tới à?”
“Đúng phân nửa.” Vô Yếm xách Trình phu nhân, thu bùa chú, “Chạy trước tính sau.”
Gió mạnh lướt qua bên tai, Vô Yếm phóng ngay về phía hắc triểu mỏng nhất.
Trình Tư Tề chớp chớp mắt đầy ngờ vực, song hắn nhanh chóng hiểu “đúng phân nửa” Vô Yếm nói là ý gì.
Vô Yếm càng tới gần, hắc triều ở đối diện càng rõ ràng hơn. Mắt thú tuy không bì được với mắt Vô Yếm về tầm nhìn xa vào ban đêm, nhưng lúc bấy giờ Trình Tư Tề cũng đã thấy được rừng thi thế và đám nhện.
Phủ khắp núi đồi.
Những xác chết với đầu hoặc ruột kéo lê bò trên mặt đất như con nhện, lấy tốc độ cao xông về đằng trước. Trong khi bò, những con nhện lớn nhỏ liên tục chui ra từ mắt, mũi, miệng, tai chúng. Đối với một số xác chết có bụng phồng to, xúc tu sắc nhọn xé nát bụng, một đám nhện to bằng cái chén rơi ra ngoài.
Bất cứ nơi nào đám nhện đi qua, cát sỏi đều bị đốt lủng bởi chất nhầy ăn món tí tách nhểu xuống.
“Ngươi muốn xông ra à?” Trình Tư Tề thấy thế Vô Yếm phóng nhanh không giảm, bám chặt cổ áo cà sa của y, “Trên người chúng có độc, hay là ta…”
“Im.”
Vô Yếm giơ tay đè đầu Trình Tư Tề, để hắn ngoan ngoãn nhận người bảo bọc, đồng thời rút mấy tấm Bạo Liệt Phù kẹp trong tay.
Trên biển cát mênh mông có một bóng trắng và một làn sóng đen cuồn cuộn lao về phía đối phương, cuối cùng va vào nhau.
Tiếng nổ ầm ầm lên từng đợt, tứ chi văng tứ tung.
Làn sóng đen khí thế mạnh mẽ chợt dừng một thoáng, đoạn nhanh chóng tập trung bay về phía Đông.
Phần sóng đen ở phía Đông như bị mũi tên sắc bén sáng chói đâm tách làm hai nửa. Mũi tên nhọn mở đường với những chùm lửa và âm thanh tach tách, rồi phóng đi nhanh chóng, để lại tiếng rít chói tai ở mọi nơi nó đi qua.
“Mấy thứ tà vật này lợi hại thế nào chăng nữa vẫn chỉ là vật phàm. Không cần lo lắng quá.”
Trong khi oanh tạc đám xác chết và bầy nhện, Vô Yếm vẫn nhàn nhã an ủi Trình tiểu thiếu gia đang căng thẳng ra mặt. Tuy y đi nhanh nhưng lại tạo cho người ta cảm giác như đang tản bộ trên phố vắng, khiến Trình Tư Tề vô cớ muốn vả mặt y.
Cũng chưa cần Trình Tư Tề đánh, những tà vật kia đã nhanh nhẹn tụ lại và xông lên.
Bọn chúng như cỏ dại diệt mãi không hết, giết đám này thì luôn còn đám khác. Hơn nữa, tốc độ di chuyển của chúng dường như ngày một nhanh, tạo thành thế bọc đánh từ bốn phía.
Nhện là bọn khó chơi nhất, nhện lớn trúng một đòn thì chết, sau đó nhện con nhúc lúc sẽ từ trong bụng nhện lớn chui ra, bò lên giày rồi vạt áo, cắn vào máu thịt dưới lớp vải vóc.
Nhưng đám nhện nhỏ này còn lâu mới bằng Trình Tư Tề lúc hóa yêu. Chúng chẳng làm đau Vô Yếm được mảy may, một cọng lông cũng chưa thể cắn đứt. Chẳng qua, bò tới nhiều quá thì kinh tởm chết đi được. Vô Yếm móc Dẫn Hỏa Phù dùng luôn lên người mình, một tầng lửa sáng rực xuất hiện bọc toàn thân y, chỉ đốt bên ngoài, không ảnh hưởng tới Vô Yếm và Trình Tư Tề.
Đám nhện nhỏ bị thiêu tan hết lớp này tới lớp khác.
Ở nơi không xa, những xác chết bắt đầu hội tụ lại, chậm rãi chồng lên nhau để tạo thành quái vật khổng lồ.
Bóng của một đám quái vật lớn đổ xuống đất dần lại gần, mùi hôi ẩm ướt ập vào mặt, khiến vẻ mặt Vô Yếm nghiêm túc hơn.
Y tập trung phát động bùa chú đối phó, và cũng quên không để ý tới, Trình tiểu thiếu gia trong lòng ngực nhìn đủ loại bùa chú huyền diệu, đa dạng các kiểu tác dụng, sáng rực hai mắt.
Ác cảm đối với tu chân sinh ra bởi nguy hiểm trùng trùng mà “Bàng Hư Ngự Phong Pháp” mang lại dần biến mất, Trình Tư Tề hơi ngẩng đầu lên, nhìn Vô Yếm tỏa sáng chói lòa, đôi mắt trong lấp lánh rực rỡ, lần đầu tiên thật lòng sinh ra khát khao vô tận với việc tu tiên này.
“Đúng là đánh mãi không chết. Ghét thật.”
Vô Yếm cau mày bất lực, liền tay ném hai tấm Bạo Liệt Phù nổ nát quái vật xác chết khổng lồ tấn công tới, lại xoay người tránh mạng nhện do con nhện lớn phun ra.
Bùa chú y mang theo có hạn, không chịu thấu phải vung bùa như rải vàng mã thế này. Trước tình hình bây giờm y và Trình Tư Tề hoặc là trốn hoặc phải tìm ra và nhanh chóng hạ gục kẻ cầm đầu đàn thi thể. Quái vật kích thước quá lớn, không có khả năng tự tư duy được, song đội hình linh hoạt lạ thường, công thủ được kiểm soát chặt chẽ, rõ ràng có kẻ chỉ huy.
Vô Yếm nghĩ trong giây lát, rồi đột ngột móc tấm Bạo Liệt Phù, thình lình tăng tốc di chuyển, lướt nhanh như gió lốc.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Liên tiếp mấy tiếng nổ mạnh, vài quái vật xác chết ngã tán loạn. Vô Yếm trông như giết tới phát rồ rồi, liều mạng móc hết bùa chú ra, thế như muốn san bằng cả vùng sa mạc này.
Đột nhiên, hồi sáo kỳ dị rất khó nghe thấy chợt nổi lên.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vô Yếm. Y lập tức quét qua sa mạc, nhìn theo hướng nguồn âm. Y nheo híp mắt, quả nhiên bắt gặp một con nhện với kích thước khủng bố hơn cả những con nhện lớn ban nãy.
Đây cũng là nhện đấy, nhưng mặt lại là mặt người, còn đang thổi sáo nữa.
“Chết tiệt…. Sao tên thuật sĩ này lắm bùa thế! Hắn dọn sạch động phủ tiên nhân hay gì?!”
Nhện yêu mặt mũi dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, “Còn tưởng là việc cỏn con đơn giản. Thế mà chết nhiều con cháu ta đến thế… Lần sinh sắp tới ít nhất phải trăm năm nữa! Phàm nhân sao có sức mạnh như vậy…
Tiếng sáo dồn dập, gấp gáp đòi mạng người ta.
Làn sóng đen bỗng nhiên kích động hơn.
Vô Yếm kệ thây chúng. Y lấy đà nhảy vút cao, đạp lên một con quái vật xác chết, mượn lực xoay người phóng lên lần nữa, Dẫn Lôi Phù ầm ầm xuất khỏi tay.
“Hỏng bét rồi!”
Nhện yêu kinh hồn bạt vía, điên cuồng triệu tập đám nhện con và xác chết xung quanh tới chắn đòn, bản thân nhanh chóng bay lui về đằng sau, “Đôi mắt của kẻ này, làm gì hắc ám, vậy mà có thể….A!”
Một tia sét nhỏ như con rắn với tốc độ thiểm điện bổ xuống, sáng rực giữa màn đêm tăm tối.
“Dẫn, Dẫn Lôi Phù?!”
Nhện yêu bị nổ banh nửa thân, nửa còn lại lao nhanh về phía trước, hoảng loạn nhìn Vô Yếm đang vọt tới. Bạo Liệt Phù là loại bùa phàm nhân có thể dùng thì cũng thôi, đằng này Dẫn Lôi Phù đã được tính là bùa chỉ dành cho người tu chân thực thụ, không phải tu sĩ có linh khí thì không thể kích hoạt được.
Con lừa trọc này có thể cho nổ Dẫn Lôi Phù, thế chẳng phải là….
Nhện yêu gào một tiếng, bỗng vấu chặt cây sáo trong tay, hô truyền tin tới nơi cách đó trăm dặm: “Nhân tu! Trong Mê Tung Trận là Nhân tu! Chủ thượng…. Chủ thượng phải mau…. A——–!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cùng lúc đó, tại nơi cách Phong Nhai Quan mấy mươi dặm, chúng Yêu tu đang trong yến tiệc vui ca biến sắc, nhất loạt đứng lên.
Trên sa mạc, bầy nhện và xác chết không người điều khiển đều tan đi.
Vô Yếm đá đá xác nhện yêu bên chân, ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Nhai Quan, nghiêm mặt lại: “Không ngờ con nhện yêu nho nhỏ lại có bảo vật truyền âm….”
Y cười một tiếng, “Chỉ đành hy vọng đám Yêu tu điếc hết cả, nghe không rõ mà thôi. Nào, Trình tiểu thiếu gia, chúng ta chuồn mau.”
Trình Tư Tề dính sát vào ngực Vô Yếm, lắng nghe nhịp tim y đập vững vàng, đột nhiên hỏi: “Vô Yếm, Phật tu các ngươi có thể hoàn tục cưới vợ không?”
Gió tanh thổi vào mặt, trăng máu lửng lơ trên trời cao.
Bóng người màu trắng vừa chạy vừa cười đáp: “Đương nhiên không thể. Hòa thượng người phàm bình thường không nói, Phật tu như chúng ta nếu hoàn tục phá giới, đó là hủy đạo. Làm vậy thì đời này của ta, coi như xong rồi.”
“Khoan? Từ từ…. Có phải chúng ta quăng mất nương ngươi rồi không?”
Lời Trình phu nhân có vài phần thật vài phần giả, Vô Yếm tự có suy nghĩ riêng.
Đêm trên sa mạc dần sâu hơn, gió vừa nóng vừa lạnh thổi dữ dội, mơ hồ còn nghe được tiếng kêu rít rùng rợn, đột nhiên có mấy hàng rào chắn cát sắc màu quỷ dị xuất hiện, di chuyển vòng quanh.
Vô Yếm đánh hôn mê Trình phu nhân lần nữa, trói vào tảng đá lớn ở cửa hang.
Trình phu nhân biết nhiều như vậy, hiển nhiên là tham dự vào gần hết quá trình hại Trình Tư Tề, giữ lại có lẽ còn ít nhiều chỗ cần đến. Tệ nhất thì thời khắc quan trọng cũng đem ra làm khiên thay y và Trình thiếu tông chủ chặn đòn được.
Lại nghĩ tới Trình thiếu tông chủ.
Bàn tay đang thắt dây thừng chợt khựng giây lát, Vô Yếm liếc nhìn vào trong hang động tối đen như mực, không biết bị lãnh nhạt thờ ơ lâu như thế, tiểu thiếu gia sẽ giận tới độ nào nhỉ.
Vô Yếm dán một lượt bùa chú ở cửa hang, đảm bảo hàng rào chắn cát bên ngoài không đâm vào được, y mới đi vào hang.
Bóng tối tựa như hút sạch mọi tia sáng rọi tới, bao phủ toàn bộ hang, tạo thành lỗ đen không xác định khiến người ta phải run sợ.
Tiếng bước chân cực khẽ cận bên, nhẹ nhàng chậm rãi giữ vững tuyến đường, âm thanh sàn sạt do chất liệu may mặc cọ xát bay tới, tiếng vọng thấp thấp như những ngọn cỏ đang đang đung đưa trong không gian hang động rộng lớn.
Cục bột trắng yên thân co mình trong góc run rẩy, đôi mắt phát sáng ngước lên khỏi cái đuôi bông xù.
Vô Yếm có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, khoan thai thong thả bước tới, từ xa đã thấy nhóc hồ ly đang ước gì có thể khảm bản thân vào tường.
Bộ lông hôm qua vừa tắm trắng phau mềm mại nay lại dơ dấy bụi bặm, bết dính thành từng cục.
Cặp mắt lặng lẽ lộ ra y cũng thấy, nhưng cố tình không quan tâm, khoanh chân ngồi xuống góc đối diện.
Nhắm mắt đả tọa. Bốn bề lại quay về với sự an tĩnh.
Chẳng bao lâu sau, tiếng loạc xòa loạc xoạc mon men tới gần, da lông mềm mại dụi vào khuỷu tay, đuôi hồ ly quấn lên cổ tay, cọ tới cọ lui.
Vô Yếm chẳng thèm mở mắt, vươn cái tay khác nhéo gốc đuôi gỡ tên cọ người tinh xuống, nhẹ giọng bảo: “Đừng dùng trò này nữa. Lo ngủ của ngươi đi.”
Lời còn chưa dứt, đuôi hồ ly xù lông lại bám riết không tha quấn lên, mất nết hết sức.
Vô Yếm nhíu nhíu mày, định kéo hắn xuống tiếp, vừa giơ tay ra đã bị hai bộ đệm thịt mum múp ôm lấy ngón giữa.
Mềm mềm ướt ướt âm ấm, đầu ngón tay bị ngậm vào miệng hồ ly, lòng bàn tay bị đầu lưỡi nhỏ liếm rồi một cái răng nanh cắm vào.
Đau đớn thì không thấy bao nhiêu, mà tê ngứa thì rất nhiều.
Vô Yếm mở mắt ra, đương muốn cưỡng chế mở miệng nhóc hồ tay rút ngón tay về, lại thấy cặp mắt trong veo long lanh nhướng lên, Trình Tư Tề không cần mở miệng, giọng nói đã tự động xuất hiện trong đầu y.
“Chúng ta lập khế ước. Huynh đừng giận nữa được không?”
Được…. Được cái bà nội cha nó chứ được!
Thiếu tông chủ Huyền Kiếm Tông kết khế ước yêu thú với y là đang chê y sống dai hay Trình lão tông chủ hết cầm kiếm nổi rồi? Trình thiếu tông chủ thông tuệ đáng tin trong miệng các tiểu sa di sao lại đần tới mức này?
Giọng nói kia hãy còn tiếp tục không chịu ngừng: “Vô Yếm, được không? Ta… Ta bây giờ còn nhỏ, chờ ta trưởng thành cũng có thể làm tọa kỵ cho ngươi cưỡi…”
Lời nói suông bao giờ cũng dễ nghe lại cảm động lòng người.
Nhìn nhau chốc lát với cặp mắt nho nhỏ ướt nước ấy, Vô Yếm vươn tay giữ nhóc hồ ly, cạy miệng hắn, rút cái tay vừa bị lấy máu của mình về.
Trình Tư Tề ôm riết cổ tay Vô Yếm, từ trong cổ họng tràn ra tiếng rên yếu ớt, đôi mắt sáng ngời cũng ảm đạm vài phần.
“Vô Yếm…..”
Nhóc hồ ly mở to mắt nhìn gương mặt Phật tu anh tuấn gần chẳng tày gang, đột nhiên tứ chi vũng vẫy dữ dội.
Nhưng mới né ra được một chút đã bị bắt lại, ngón tay thon dài đâm vào đệm thịt trích ra một giọt máu.
Máu tươi chảy ra dung hợp với giọt máu Trình Tư Tề cắn lấy của Vô Yếm, rồi phân làm đôi chui vào cơ thể Trình Tư Tề và Vô Yếm.
Khế ước hoàn thành, luồng linh khí bị ép ra không lớn hơn một cọng tóc lại biến mất.
Vô Yếm tóm gáy Trình Tư Tề, xách nhóc hồ ly còn đang múa may quay cuồng bằng cả tứ chi tới trước mắt, giơ một ngón tay ra huơ huơ trước mặt Trình Tư Tề. Không đợi Trình Tư Tề kịp phản ứng, y gập ngón cái lại búng lên bụng nhóc hồ ly, cười ghẹo: “Tha cho kim thêu hoa của ngươi một lần.”
“Hô!”
Nhóc hồ ly ra sức đạp chân, ngay khoảnh khắc Vô Yếm buông tay hắn nhanh chóng nhảy xuống, dùng đuôi to che bụng lại, hai cái tai mềm mại đỏ lựng.
Vô Yếm đổi tư thế dựa vào vách đá, ung dung thong thả nhìn chằm chằm nhóc hồ ly một lúc, đương định nhắm mắt lại, cục bông xám trắng đã lấy đà nhảy một cú, đâm sầm vào ngực y, cái đuôi quen thói quấn lên cổ y, “Vô Yếm, ngươi không giận phải không?”
“Sai rồi.”
Gỡ cái đuôi kia ra, Vô Yếm mắt to trừng mắt nhỏ với Trình Tư Tề, đáp, “Bây giờ khế ước là song phương, ngươi ta đều phải tuân thủ, bình đẳng cùng có lợi, không thể tổn thương nhau, bằng không sẽ bị phản phệ. Khoảng cách nội trong mười trượng có thể truyền âm bằng thần thức.”
Y dừng giây lát, rồi bồi thêm, “Ngươi muốn nghe suy nghĩ của ta, nhưng ta không có cách nào cho ngươi nghe được. Như thế này cũng tạm được đi.”
Trình Tư Tề ngẩn ra: “Ta không phải…”
Vô Yếm ấn đầu hắn, cắt lời: “Lúc trước là ngươi hỏi ta, giờ ta cũng muốn hỏi ngươi một chút. Trình tiểu thiếu gia, làm chuyện thừa vui lắm hả? Tất cả chuyện ngươi biết nhiều lắm chính là những gì mà người mẹ kia của ngươi biết, đúng không…. Ngươi biết rõ ta bắt nàng, sớm muộn cũng hỏi ra hết, sao còn gấp gáp vội vàng thử ta, chất vấn ta, ngả bài với ta, nói ngươi nghi ngờ ta? Có bản lĩnh như vậy, thôi thì ta dạy ngươi chiêu thứ nhất nhé, cắt lưỡi….”
Tiếng nói trầm thấp dịu dàng trộn lẫn một loại lạnh lẽo phả ra mùi máu tanh.
Vui giận thất thường, ra tay tàn nhẫn, không phải yêu tăng lại là gì? Mà phải hay không thì Trình Tư Tề cũng không quan tâm.
Hắn bị Vô Yếm nhìn thấu. Đôi mắt sâu sắc lạnh băng chăm chú rọi vào khiến hắn nghẹn họng, thấp giọng biện giải: “Ta nghĩ ngươi biết…. Ta hoài nghi ngươi, cũng có nhiều việc không thể nói cho ngươi biết. Ta sợ ngươi cũng tới vì thứ kia…. Ngươi tốt với ta, ta không mong chỉ là giả…”
Câu này như cất chứa hàm ý và cảm xúc bí ẩn nào đó, nhưng Vô Yếm không hiểu.
Y đang ngốc đờ người rồi.
Lời Trình Tư Tề rót vào tai y, như gõ vang rền tiếng chuông, cởi bỏ mê chướng trong lòng y, khiến y bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra y đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Trước nay tới thế gian, y luôn bị che mắt, mù quáng xem Trình Tư Tề và Trình thiếu tông chủ mạnh mẽ khó ai bì kịp là một.
Song, nói cho cùng, Trình Tư Tề trước mặt cũng không phải Trình thiếu tông chủ. Cùng một thần hồn nhưng ký ức tu đạo mấy chục năm đã bị phong ấn, hiện hữu chỉ có cuộc đời ngắn ngủi chưa tới hai chục năm ở nhân gian.
Ngày còn nhỏ du đãng tứ phương tìm cha, niên thiếu vướng vào chuyện yêu tiên thần quái, sau lại gặp biến cố lớn sa cơ đến cảnh mặc người xâu xé, cận kề tử sinh.
Nếu không nhờ Trình Tư Tề tâm chí kiên định, thử là một thiếu niên mười mấy tuổi nào khác, kết quả không phải không gượng dậy nổi mà trầm cảm, tự vẫn bỏ mình thì cũng là tính tình đại biến, sống như xác không hồn.
Rất nhiều người có thể kiên tâm bò từ mặt đất lên trời cao. Song, rất ít ai có thể giữ vững sơ tâm khi từ đỉnh cao rơi xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống chi, nếu Trình Tư Tề thực sự nghe được nội tâm của chúng thuật sĩ, thế gian mà hắn nhìn thấy còn dơ dáy bẩn thỉu hơn người thường gấp bao nhiêu lần?
Trình thiếu tông chủ là con cưng của trời, năm mươi năm mát mái xuôi chèo đạt đỉnh Trúc Cơ.
Nhưng Trình tiểu thiếu gia thì không.
Y không nên yêu cầu hắn phải có tính tình giống những lời đồn đãi ngoài kia, cũng không nên xem hắn là một tu sĩ đã bước trên con đường tu chân nhiều năm. Trình tiểu thiếu gia chỉ là chàng thiếu niên mười mấy tuổi đầu, cả tin, đa đoan, thẳng thắn thật thà và đôi khi lại che che giấu giấu, sẽ bất chấp được ăn cả ngã về không, cũng có lúc cư xử cảm tính, không thành thục.
Đây mới là Trình Tư Tề của bây giờ, hoặc là Trình Tư Tề thực sự. Phật pháp sáng soi chân ngã, mà “chân ngã” đã ở ngay trước mắt, Vô Yếm y sao có thể vờ như không thấy?
Bỗng chốc thông suốt, lòng nhẹ nhõm hơn thật nhiều, cả người sảng khoái hẳn, giống như vừa trút bỏ được thứ gì đó.
Vô Yếm cúi đầu, nắm lấy vuốt nhỏ của Trình Tư Tề, để Trình Tư Tề ngả lên ngực mình, nhìn đôi mắt trẻ con trợn tròn, cười hỏi: “Vừa rồi ở một mình, sợ tối à?”
Hay quen cuộn vào góc chơi khổ nhục kế với y?
Trình tiểu thiếu gia thấy thần sắc y nhu hòa hơn, lập tức thuận theo chiều gió, miệng hồ ly nhòn nhọn ủn ủn lồng ngực rắn chắc của Vô Yếm, nhỏ giọng đáp: “Sợ. Còn sợ ngươi không về nữa.”
“Chẳng phải ngươi cho rằng ra muốn ‘thứ đó’ à? Sao ta bỏ đi được?” Vô Yếm cười hỏi ngược.
Trình Tư Tề lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Hắn dừng chốc lát, ngẩng mặt lên, bỗng dưng nói tiếp, “Thanh Hồ tự nhận là cha ta cho ta một quyển công pháp tu luyện. Ta cũng không nói với bất cứ ai. Nhưng không hiểu vì sao lại bị m… Bị quốc sư phu nhân phát hiện. Là nàng và quốc sư hại ta tan cửa nát nhà…”
Thanh Hồ?
Vô Yếm nhíu mày, Yêu tu Phong Chủ đã chết chính là Thanh Hồ.
“Công pháp không thể tùy ý luyện,” Vô Yếm làm rõ, “Huống hồ còn là Yêu tu cho ngươi, hẳn nhiên là phương pháp tu luyện dành cho Yêu tu, Nhân tu không dùng được.”
“Đúng,” Trình Tư Tề gật đầu, “Nhưng là, nghe nói công pháp này có thể tu lên Hóa Thần.”
“Hóa Thần?” Vô Yếm nheo mắt, cười khổ, “Hèn chi. Tu được tới Hóa Thần thì đừng nói là công pháp Yêu tu, có là công pháp Ma tu đi chăng nữa vẫn đầy người tranh đoạt.”
Thấy Trình Tư Tề hãy còn thắc mắc, Vô Yếm bèn lược bỏ chuyện liên quan đến Huyền Kiếm Tông mà tóm tắt đơn giản tình hình Tu Chân Giới cho Trình Tư Tề.
Tu Chân Giới giữ thế chân vạc đã gần vạn năm qua.
Thế lực đông nhất thực lực mạnh nhất đương nhiên không bên nào khác ngoài Nhân tu. Nhân tu lại chia thành hai phe chánh tà. Tám đại tiên môn chánh đạo cũng là liên minh mạnh nhất trên toàn Tu Chân Giới, tu sĩ bậc Đại Thừa đã công khai có ba vị. Nhân tu tà đạo, hành sự quỷ quyệt, song không hề lạm sát người vô tội, những lúc đối đầu với thế lực bên ngoài sẽ kết minh với tám đại tiên tông, nên không bị Nhân tu chánh đạo diệt trừ.
Hai bên còn lại là Yêu tu và Ma tu, đều ở chiến tuyến đối nghịch với Nhân tu.
Yêu tu chiếm cứ Thập Vạn Đại Sơn hoang dã xa xôi. Ma tu trú ngay Vực Thẳm Minh Ngục bên cạnh địa bàn Yêu tu, hàng năm ấn náu trong lòng đất tối tăm dưới lớp dung nham sùng sục tu luyện, bản tính tàn nhẫn hung bạo, cùng một giuộc với Yêu tu ham thích ăn thịt người.
Hai tộc tổng cộng chỉ có hai tu sĩ Đại Thừa.
Nếu không phải bậc Đại Thừa không thể tùy tiện ra tay, e rằng Nhân tu đã san bằng Thập Vạn Đại Sơn và Vực Thẳm Minh Ngục từ lâu.
Thực ra số lượng tu sĩ Đại Thừa kỳ rất ít, thậm chí dưới Đại Thừa là kỳ Hóa Thần cũng không được bao nhiêu. Xét theo cảnh giới tu hành của Nhân tu, có Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Đại Thừa, sau đó vượt qua thiên kiếp phi thăng, đạt thành tiên vị.
Công pháp có thể tu tới Hóa Thần, ngay cả Thiên Ẩn Tự cũng mặc cảm chỉ có hai bộ, nói chi hai phe Yêu tu Ma tu nghèo rớt mồng tơi?
Hơn nữa, công pháp Hóa Thần thuộc về nhóm cao cấp. Dù Nhân tu không thể luyện cũng có thể tham khảo, dùng làm bản so sánh. Bởi thế bộ công pháp này ví như thật sự giúp tu sĩ tiến cảnh Hóa Thần thì vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với Nhân tu.
Trình Tư Tề bị lời Vô Yếm kể làm cho sững sờ. Nghe tu chân có khả năng phi thiên độn địa, dời non lấp bể, một kiếm cắt trăng chém trời, tâm lý khao khát của tuổi thiếu niên lồ lộ trong mắt, mà dè chừng sợ hãi lại càng nhiều hơn: “May mà bọn họ chỉ biết ta có công pháp, chưa biết có thể tu luyện thành Hóa Thần…”
Nhưng, nếu Thanh Hồ là Phong Chủ thật, vì sao lại đến Kiến Lăng? Sắp chết rồi còn cho Trình Tư Tề công pháp?
Vô Yếm cảm giác như mình đã hiểu được gì đó, song vẫn cần xác minh lại, bèn hỏi: “Có thể cho ta xem công pháp không?”
Trình Tư Tề lúc này lại không cảnh giác, ngoan ngoãn ngẩng đầu, trán dán vào trán Vô Yếm.
Vô Yếm thấy hắn nghe lời như vậy, nghi ngờ hắn cùi không sợ lở, hẳn nghĩ cùng lắm thì chết nên mới nhắm mắt đưa chân tin mình bừa một phen.
Đầu hồ ly bông xù tì lên, giữa mày chạm nhau, cảm giác mát lạnh chui vào người, văn tự huyền ảo khó hiểu theo đó xuất hiện trong đầu.
Bộ công pháp này tên là “Bằng Hư Ngự Phong Pháp”, bị hạ cấm chế, chỉ được phép truyền qua thần hồn. Trình Tư Tề chủ động mở thần hồn cho phép thì người khác mới xem được. Trách sao nhóc hồ ly chẳng sợ, hắn mà bị giết thì sưu hồn cũng không tìm ra được công pháp.
Vô Yếm đọc lướt như gió, lòng thầm suy đoán.
Tuy công pháp này khá tốt, nhưng vẫn thua của tám đại tiên môn, cố lắm mới đạt ngưỡng Hóa Thần thôi. Mà Trình phu nhân nói, cần yêu đan Trình Tư Tề để mở ra bí cảnh Yêu Thánh. Nếu tu theo công pháp này, xác thực kết yêu đan rất nhanh, chỉ là căn cơ kém bền, không so được với tu sĩ cùng cảnh giới.
Song, nhiêu đó cũng đủ rõ ràng rồi, dù rằng Vô Yếm vẫn cảm thấy Trình phu nhân có nói dối.
“Được rồi.”
Vô Yếm nắm gáy kéo nhóc hồ ly ra, nói cho hắn suy đoán của mình, cuối cùng tổng kết, “Mọi việc không thể chỉ nghe từ một phía, tai ngươi sẽ gạt ngươi, đôi mắt cũng thế.”
Nhóc hồ ly gật đầu. Cái mỏ hồ ly ươn ướt ủn ủn cằm Vô Yếm.
“Dơ muốn chết.” Vô Yếm dùng cằm cọ nhẹ lại, lòng bàn tay ôm lấy nhóc hồ ly, bế hắn đặt lên cổ, “Đừng nghĩ lung tung nữa. Mặc kệ chuyện gì, chúng ta tránh được cứ tránh, còn tránh không khỏi…. Bần tăng buộc lòng phải tạo sát nghiệt thôi.”
“Ừ.” Trình Tư Tề hàm hồ đáp, đính mình lên cần cổ ấm áp, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, tiếng ngáy o o vang lên thành từng chuỗi,
Có tiếng gió dập dềnh quái lạ đến từ nơi xa xôi nào đó. Một hai luồng cát bụi theo gió bay vào, đọng lại nơi yên tĩnh song không quạnh quẽ, tối tăm song không u ám này.
Vô Yếm đả tọa, tiếp tục ép lấy linh khí trong cơ thể như vắt giẻ lau, trái tim vốn kích động dần bình tĩnh lại trong tiếng thở phập phồng của một người khác, tựa như sau nhiều năm dài lại một lần nữa được nếm trải trạng thái tâm lặng như nước được nhắc nhiều trong kinh Phật ấy.
Y lẳng lặng thiền trong cảm giác hiếm gặp này. Đương lúc muốn mượn cơ hội định lại tâm cảnh, y bỗng nghe được động tĩnh bất thường ngấp nghé trong tiếng gió.
Sàn sạt, sàn sạt.
Nghe giống tiếng rất nhiều chi đồng thời chuyển động.
Không thể dùng thần thức để điều tra, Vô Yếm đứng lên, nhẹ nhàng bế nhóc hồ ly vào ngực, ra cửa động xem thử.
Trình phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Cú chặt kia của Vô Yếm suýt nữa làm gãy cổ nàng, nàng ta không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được.
Vô Yếm cần thận kiểm tra Trình phu nhân có từng tỉnh lại hay không, rồi nhìn bùa chú ở cửa động, xác nhận mọi thứ đều bình thường, đoạn bước hai bước ra ngoài.
Một cơn gió thổi tới mùi hư thối tanh tưởi khiến người buồn nôn.
“Xạc xạc…. xạc xạc….”
Tại đường chân trời xa xa nơi sa mạc và bầu trời gặp nhau, bỗng xuất hiện hắc triều như miếng vải đen được kéo bay qua cồn cát, từ bốn phương tám hướng ụp tới hang động.
“Hả…. cái gì?” Trình Tư Tề bị gió thổi tỉnh, tự nhiên rúc vào áo Vô Yếm, nhô cái đầu nho nhỏ ra trông về đằng xa.
Hồ ly híp mắt, hít hít mũi: “Mùi này…. sao giống thi thể quá vậy? Đám thi thể trong hố kia bò tới à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng phân nửa.” Vô Yếm xách Trình phu nhân, thu bùa chú, “Chạy trước tính sau.”
Gió mạnh lướt qua bên tai, Vô Yếm phóng ngay về phía hắc triểu mỏng nhất.
Trình Tư Tề chớp chớp mắt đầy ngờ vực, song hắn nhanh chóng hiểu “đúng phân nửa” Vô Yếm nói là ý gì.
Vô Yếm càng tới gần, hắc triều ở đối diện càng rõ ràng hơn. Mắt thú tuy không bì được với mắt Vô Yếm về tầm nhìn xa vào ban đêm, nhưng lúc bấy giờ Trình Tư Tề cũng đã thấy được rừng thi thế và đám nhện.
Phủ khắp núi đồi.
Những xác chết với đầu hoặc ruột kéo lê bò trên mặt đất như con nhện, lấy tốc độ cao xông về đằng trước. Trong khi bò, những con nhện lớn nhỏ liên tục chui ra từ mắt, mũi, miệng, tai chúng. Đối với một số xác chết có bụng phồng to, xúc tu sắc nhọn xé nát bụng, một đám nhện to bằng cái chén rơi ra ngoài.
Bất cứ nơi nào đám nhện đi qua, cát sỏi đều bị đốt lủng bởi chất nhầy ăn món tí tách nhểu xuống.
“Ngươi muốn xông ra à?” Trình Tư Tề thấy thế Vô Yếm phóng nhanh không giảm, bám chặt cổ áo cà sa của y, “Trên người chúng có độc, hay là ta…”
“Im.”
Vô Yếm giơ tay đè đầu Trình Tư Tề, để hắn ngoan ngoãn nhận người bảo bọc, đồng thời rút mấy tấm Bạo Liệt Phù kẹp trong tay.
Trên biển cát mênh mông có một bóng trắng và một làn sóng đen cuồn cuộn lao về phía đối phương, cuối cùng va vào nhau.
Tiếng nổ ầm ầm lên từng đợt, tứ chi văng tứ tung.
Làn sóng đen khí thế mạnh mẽ chợt dừng một thoáng, đoạn nhanh chóng tập trung bay về phía Đông.
Phần sóng đen ở phía Đông như bị mũi tên sắc bén sáng chói đâm tách làm hai nửa. Mũi tên nhọn mở đường với những chùm lửa và âm thanh tach tách, rồi phóng đi nhanh chóng, để lại tiếng rít chói tai ở mọi nơi nó đi qua.
“Mấy thứ tà vật này lợi hại thế nào chăng nữa vẫn chỉ là vật phàm. Không cần lo lắng quá.”
Trong khi oanh tạc đám xác chết và bầy nhện, Vô Yếm vẫn nhàn nhã an ủi Trình tiểu thiếu gia đang căng thẳng ra mặt. Tuy y đi nhanh nhưng lại tạo cho người ta cảm giác như đang tản bộ trên phố vắng, khiến Trình Tư Tề vô cớ muốn vả mặt y.
Cũng chưa cần Trình Tư Tề đánh, những tà vật kia đã nhanh nhẹn tụ lại và xông lên.
Bọn chúng như cỏ dại diệt mãi không hết, giết đám này thì luôn còn đám khác. Hơn nữa, tốc độ di chuyển của chúng dường như ngày một nhanh, tạo thành thế bọc đánh từ bốn phía.
Nhện là bọn khó chơi nhất, nhện lớn trúng một đòn thì chết, sau đó nhện con nhúc lúc sẽ từ trong bụng nhện lớn chui ra, bò lên giày rồi vạt áo, cắn vào máu thịt dưới lớp vải vóc.
Nhưng đám nhện nhỏ này còn lâu mới bằng Trình Tư Tề lúc hóa yêu. Chúng chẳng làm đau Vô Yếm được mảy may, một cọng lông cũng chưa thể cắn đứt. Chẳng qua, bò tới nhiều quá thì kinh tởm chết đi được. Vô Yếm móc Dẫn Hỏa Phù dùng luôn lên người mình, một tầng lửa sáng rực xuất hiện bọc toàn thân y, chỉ đốt bên ngoài, không ảnh hưởng tới Vô Yếm và Trình Tư Tề.
Đám nhện nhỏ bị thiêu tan hết lớp này tới lớp khác.
Ở nơi không xa, những xác chết bắt đầu hội tụ lại, chậm rãi chồng lên nhau để tạo thành quái vật khổng lồ.
Bóng của một đám quái vật lớn đổ xuống đất dần lại gần, mùi hôi ẩm ướt ập vào mặt, khiến vẻ mặt Vô Yếm nghiêm túc hơn.
Y tập trung phát động bùa chú đối phó, và cũng quên không để ý tới, Trình tiểu thiếu gia trong lòng ngực nhìn đủ loại bùa chú huyền diệu, đa dạng các kiểu tác dụng, sáng rực hai mắt.
Ác cảm đối với tu chân sinh ra bởi nguy hiểm trùng trùng mà “Bàng Hư Ngự Phong Pháp” mang lại dần biến mất, Trình Tư Tề hơi ngẩng đầu lên, nhìn Vô Yếm tỏa sáng chói lòa, đôi mắt trong lấp lánh rực rỡ, lần đầu tiên thật lòng sinh ra khát khao vô tận với việc tu tiên này.
“Đúng là đánh mãi không chết. Ghét thật.”
Vô Yếm cau mày bất lực, liền tay ném hai tấm Bạo Liệt Phù nổ nát quái vật xác chết khổng lồ tấn công tới, lại xoay người tránh mạng nhện do con nhện lớn phun ra.
Bùa chú y mang theo có hạn, không chịu thấu phải vung bùa như rải vàng mã thế này. Trước tình hình bây giờm y và Trình Tư Tề hoặc là trốn hoặc phải tìm ra và nhanh chóng hạ gục kẻ cầm đầu đàn thi thể. Quái vật kích thước quá lớn, không có khả năng tự tư duy được, song đội hình linh hoạt lạ thường, công thủ được kiểm soát chặt chẽ, rõ ràng có kẻ chỉ huy.
Vô Yếm nghĩ trong giây lát, rồi đột ngột móc tấm Bạo Liệt Phù, thình lình tăng tốc di chuyển, lướt nhanh như gió lốc.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Liên tiếp mấy tiếng nổ mạnh, vài quái vật xác chết ngã tán loạn. Vô Yếm trông như giết tới phát rồ rồi, liều mạng móc hết bùa chú ra, thế như muốn san bằng cả vùng sa mạc này.
Đột nhiên, hồi sáo kỳ dị rất khó nghe thấy chợt nổi lên.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Vô Yếm. Y lập tức quét qua sa mạc, nhìn theo hướng nguồn âm. Y nheo híp mắt, quả nhiên bắt gặp một con nhện với kích thước khủng bố hơn cả những con nhện lớn ban nãy.
Đây cũng là nhện đấy, nhưng mặt lại là mặt người, còn đang thổi sáo nữa.
“Chết tiệt…. Sao tên thuật sĩ này lắm bùa thế! Hắn dọn sạch động phủ tiên nhân hay gì?!”
Nhện yêu mặt mũi dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, “Còn tưởng là việc cỏn con đơn giản. Thế mà chết nhiều con cháu ta đến thế… Lần sinh sắp tới ít nhất phải trăm năm nữa! Phàm nhân sao có sức mạnh như vậy…
Tiếng sáo dồn dập, gấp gáp đòi mạng người ta.
Làn sóng đen bỗng nhiên kích động hơn.
Vô Yếm kệ thây chúng. Y lấy đà nhảy vút cao, đạp lên một con quái vật xác chết, mượn lực xoay người phóng lên lần nữa, Dẫn Lôi Phù ầm ầm xuất khỏi tay.
“Hỏng bét rồi!”
Nhện yêu kinh hồn bạt vía, điên cuồng triệu tập đám nhện con và xác chết xung quanh tới chắn đòn, bản thân nhanh chóng bay lui về đằng sau, “Đôi mắt của kẻ này, làm gì hắc ám, vậy mà có thể….A!”
Một tia sét nhỏ như con rắn với tốc độ thiểm điện bổ xuống, sáng rực giữa màn đêm tăm tối.
“Dẫn, Dẫn Lôi Phù?!”
Nhện yêu bị nổ banh nửa thân, nửa còn lại lao nhanh về phía trước, hoảng loạn nhìn Vô Yếm đang vọt tới. Bạo Liệt Phù là loại bùa phàm nhân có thể dùng thì cũng thôi, đằng này Dẫn Lôi Phù đã được tính là bùa chỉ dành cho người tu chân thực thụ, không phải tu sĩ có linh khí thì không thể kích hoạt được.
Con lừa trọc này có thể cho nổ Dẫn Lôi Phù, thế chẳng phải là….
Nhện yêu gào một tiếng, bỗng vấu chặt cây sáo trong tay, hô truyền tin tới nơi cách đó trăm dặm: “Nhân tu! Trong Mê Tung Trận là Nhân tu! Chủ thượng…. Chủ thượng phải mau…. A——–!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cùng lúc đó, tại nơi cách Phong Nhai Quan mấy mươi dặm, chúng Yêu tu đang trong yến tiệc vui ca biến sắc, nhất loạt đứng lên.
Trên sa mạc, bầy nhện và xác chết không người điều khiển đều tan đi.
Vô Yếm đá đá xác nhện yêu bên chân, ngẩng đầu nhìn về hướng Phong Nhai Quan, nghiêm mặt lại: “Không ngờ con nhện yêu nho nhỏ lại có bảo vật truyền âm….”
Y cười một tiếng, “Chỉ đành hy vọng đám Yêu tu điếc hết cả, nghe không rõ mà thôi. Nào, Trình tiểu thiếu gia, chúng ta chuồn mau.”
Trình Tư Tề dính sát vào ngực Vô Yếm, lắng nghe nhịp tim y đập vững vàng, đột nhiên hỏi: “Vô Yếm, Phật tu các ngươi có thể hoàn tục cưới vợ không?”
Gió tanh thổi vào mặt, trăng máu lửng lơ trên trời cao.
Bóng người màu trắng vừa chạy vừa cười đáp: “Đương nhiên không thể. Hòa thượng người phàm bình thường không nói, Phật tu như chúng ta nếu hoàn tục phá giới, đó là hủy đạo. Làm vậy thì đời này của ta, coi như xong rồi.”
“Khoan? Từ từ…. Có phải chúng ta quăng mất nương ngươi rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro