Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 1
T/H12
2024-07-13 20:39:40
Người đàn ông đứng ngược sóng nhìn ra khoảng trời sáng rực ánh bình minh. Biển mênh mông thoáng đạt, cơn gió mai khẽ lướt lùa mái tóc nâu phủ lòa xòa xuống vầng trán rộng.
Trước làn nước xanh rải đầy nắng mới, trong đôi mắt anh dường như lung linh một bóng hình. Anh đứng bất động.
...”Duy! Bao giờ chúng mình cưới nhau?” Cô gái ẩn cơ thể trắng ngà vào làn nước, ngước gương mặt đầy bọt sóng nhìn người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt mình.
Đôi môi Duy khẽ dướn lên. Anh khom người đưa tay vén mớ tóc phủ gương mặt nhỏ tinh xảo, dịu dàng nói: “Bao giờ em đủ lớn!”
Cô gái phụng phịu: “Em đã mười tám rồi!”
Anh yêu chiều véo vào chóp mũi nhỏ: “Mười tám còn bé lắm. Đợi anh nuôi em lớn thêm chút nữa. Còn bây giờ về thôi! Lạnh rồi!”
Cô gái lắc lắc đầu: “Em tắm còn chưa đủ!”
Trái tim rộng lớn của anh quen nuông chiều. Chỉ cần là ý người yêu muốn anh đều thuận theo.
Đang giữa mùa đông biển động. Một con sóng bạc đầu bất ngờ ập vào rồi cuốn phăng đi tất cả...
Một giây trước người tình còn trước mặt, một giây sau, trên mặt biển chỉ còn một màu trắng xóa. Duy thất kinh thét lớn: “Không! Hải Băng! Hải Băng!“....
Anh hớt hải lao xuống mặt nước.
Ngọc Dao đang vui đùa với làn nước xanh. Cô hụp xuống rồi lại ngoi lên cho nước biển tưới mát gương mặt. Ai dè vừa ngẩng mặt lên đã có người nhấc bổng cô rồi ngang nhiên bế đi.
Cô hoảng hốt mở mắt rồi la lên: “Buông tôi ra! Anh là ai?”
Duy đang ngập chìm vào quá khứ. Trong đầu anh, trong tim anh chỉ hướng về một người. Anh phải cứu Hải Băng, phải đưa Hải Băng lên khỏi mặt nước lạnh lẽo.
Nên anh nào nghe người trong lòng mình phản đối: “Tôi bảo anh buông tôi ra! Buông ra!”
Duy không hề quan tâm: “Hải Băng! Biển đang động, em tắm nhiêu đó đủ rồi! Nghe lời, anh thương nha!”
Gì? Hải Băng sao? Biển đang động ư?
Cô vỗ vỗ vào mặt mình. Rồi nhìn ra mặt biển. Biển sớm bình minh rải đầy nắng mai. Từng con sóng dịu vờn nhau vào bờ cát. Cô thậm chí còn không nghe nổi một tiếng sóng vỗ ì oạp vào bãi. Vậy mà anh ta bảo biển động đang ở giữa mùa đông!
Ngọc Dao thật muốn lú! Nhưng cô mơ hồ hiểu một điều: Người đang ôm cô đã nhầm cô với người con gái có tên Hải Băng nào đó!
“Anh gì ơi! Ông chú gì ơi! Làm ơn nhìn kĩ mặt con cái! Con không phải biển băng, biển bắc gì hết trơn á! Con là Ngọc Dao.”
“Suỵt! Em đừng ồn ào! Em mà còn ồn là...anh hôn!”
Trời ơi! Thằng cha này! Đúng là tên biến thái!
“Bớ người ta có biến thái bắt cóc người! Bớ người ta!”
Cùng với tiếng kêu cứu của Ngọc Dao, đám người có mặt trên bãi biển tắm sáng không hẹn mà cùng nhào vô giải cứu cô và đưa gã biến thái thẳng đến đồn cảnh sát.
“Nói! Anh là ai? Vì sao ra biển bắt cóc phụ nữ?”
“...”
“Họ tên là gì? Quê quán, nơi thường trú?”
“...”
Viên cảnh sát thật muốn tống cho gã đàn ông trước mặt một cú vào giữa mắt cho bỏ tức. Mịa nó, khinh người đến thế là cùng!
“Tôi hỏi lại lần nữa, anh là ai? Vì sao bắt cóc phụ nữ?”
“...”
“Đã vào đồn rồi còn ngoan cố hử?” Viên cảnh sát đập mạnh tay xuống bàn.
Người đàn ông vẫn ngồi bất động. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang lấy khẩu cung ở bàn đối diện.
Anh ta thầm đánh giá: Vẫn mái tóc đó. Vẫn hàng mày, đôi mắt, sóng mũi và cái miệng anh hôn cả ngàn lần đó...Sao người ta lại bảo không phải là Hải Băng?
“Cô ấy tên Phạm Ngọc Dao! 26 tuổi là bác sĩ tâm lí! Không phải Hải Băng, Hải Bắc gì như anh nói đâu!” Viên cảnh sát thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào con mồi, anh ấy nói thẳng kẻo anh ta nhầm lẫn bắt người vô tội thì nguy: “Khai rõ họ tên mau!”
“...” Anh không hề nhúc nhích. Ánh mắt vẫn đặt vào người con gái. Càng nhìn anh càng không dám tin cô không phải là Hải Băng của anh.
“Một trăm phần trăm cô gái đó là người tôi cần tìm!” Anh mắt mãi nhìn một người, miệng nói với viên cảnh sát: “Anh qua lấy lại khẩu cung! Cô ta đang nói dối người thi hành công vụ!”
Viên cảnh sát nhìn anh: “Dối hay thật thì chúng tôi tự biết. Không cần anh phải nhắc! Nhiệm vụ anh bây giờ là phối hợp điều tra.”
“Điều tra gì?”
“Đường dây bắt cóc phụ nữ và trẻ em gái!”
“Cái đó liên quan gì đến tôi?”
“Chúng tôi nghi, anh là một mắc xích.”
Dương Duy nghe xong thật muốn cười. Anh lắc đầu: “Tôi thật không biết đám cốm các anh làm ăn kiểu gì. Nhìn mặt đoán tội phạm à? Nhìn tôi bộ giống buôn người lắm hả?” Duy cười hì hì rồi nói với anh cảnh sát: “Tôi nhìn cô gái kia còn giống hơn.”
“Giống cái đầu anh! Bớt nói tào lao với người thi hành công vụ. Tôi hỏi anh lại lần nữa, anh có khai không?”
“Khai gì?”
Ui mẹ ơi!
Viên cảnh sát đập bàn đứng lên, chỉ thẳng vào mặt anh: “Cố tình chống đối! Vậy thì đừng trách tôi!”
Anh ấy bước ra khỏi vị trí, tiến đến chỗ Duy rút đôi còng bạc.
Tách!
“Xong! Để tôi xem anh cứng đầu tới đâu!”
Viên cảnh sát chưa kịp đắc ý thì một đồng nghiệp hớt hải chạy vào: “Dạ, chào Đội trưởng Dương!”
Rồi anh ta quay sang đồng nghiệp: “Sao cậu dám còng tay Đội trưởng?”
Trước làn nước xanh rải đầy nắng mới, trong đôi mắt anh dường như lung linh một bóng hình. Anh đứng bất động.
...”Duy! Bao giờ chúng mình cưới nhau?” Cô gái ẩn cơ thể trắng ngà vào làn nước, ngước gương mặt đầy bọt sóng nhìn người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt mình.
Đôi môi Duy khẽ dướn lên. Anh khom người đưa tay vén mớ tóc phủ gương mặt nhỏ tinh xảo, dịu dàng nói: “Bao giờ em đủ lớn!”
Cô gái phụng phịu: “Em đã mười tám rồi!”
Anh yêu chiều véo vào chóp mũi nhỏ: “Mười tám còn bé lắm. Đợi anh nuôi em lớn thêm chút nữa. Còn bây giờ về thôi! Lạnh rồi!”
Cô gái lắc lắc đầu: “Em tắm còn chưa đủ!”
Trái tim rộng lớn của anh quen nuông chiều. Chỉ cần là ý người yêu muốn anh đều thuận theo.
Đang giữa mùa đông biển động. Một con sóng bạc đầu bất ngờ ập vào rồi cuốn phăng đi tất cả...
Một giây trước người tình còn trước mặt, một giây sau, trên mặt biển chỉ còn một màu trắng xóa. Duy thất kinh thét lớn: “Không! Hải Băng! Hải Băng!“....
Anh hớt hải lao xuống mặt nước.
Ngọc Dao đang vui đùa với làn nước xanh. Cô hụp xuống rồi lại ngoi lên cho nước biển tưới mát gương mặt. Ai dè vừa ngẩng mặt lên đã có người nhấc bổng cô rồi ngang nhiên bế đi.
Cô hoảng hốt mở mắt rồi la lên: “Buông tôi ra! Anh là ai?”
Duy đang ngập chìm vào quá khứ. Trong đầu anh, trong tim anh chỉ hướng về một người. Anh phải cứu Hải Băng, phải đưa Hải Băng lên khỏi mặt nước lạnh lẽo.
Nên anh nào nghe người trong lòng mình phản đối: “Tôi bảo anh buông tôi ra! Buông ra!”
Duy không hề quan tâm: “Hải Băng! Biển đang động, em tắm nhiêu đó đủ rồi! Nghe lời, anh thương nha!”
Gì? Hải Băng sao? Biển đang động ư?
Cô vỗ vỗ vào mặt mình. Rồi nhìn ra mặt biển. Biển sớm bình minh rải đầy nắng mai. Từng con sóng dịu vờn nhau vào bờ cát. Cô thậm chí còn không nghe nổi một tiếng sóng vỗ ì oạp vào bãi. Vậy mà anh ta bảo biển động đang ở giữa mùa đông!
Ngọc Dao thật muốn lú! Nhưng cô mơ hồ hiểu một điều: Người đang ôm cô đã nhầm cô với người con gái có tên Hải Băng nào đó!
“Anh gì ơi! Ông chú gì ơi! Làm ơn nhìn kĩ mặt con cái! Con không phải biển băng, biển bắc gì hết trơn á! Con là Ngọc Dao.”
“Suỵt! Em đừng ồn ào! Em mà còn ồn là...anh hôn!”
Trời ơi! Thằng cha này! Đúng là tên biến thái!
“Bớ người ta có biến thái bắt cóc người! Bớ người ta!”
Cùng với tiếng kêu cứu của Ngọc Dao, đám người có mặt trên bãi biển tắm sáng không hẹn mà cùng nhào vô giải cứu cô và đưa gã biến thái thẳng đến đồn cảnh sát.
“Nói! Anh là ai? Vì sao ra biển bắt cóc phụ nữ?”
“...”
“Họ tên là gì? Quê quán, nơi thường trú?”
“...”
Viên cảnh sát thật muốn tống cho gã đàn ông trước mặt một cú vào giữa mắt cho bỏ tức. Mịa nó, khinh người đến thế là cùng!
“Tôi hỏi lại lần nữa, anh là ai? Vì sao bắt cóc phụ nữ?”
“...”
“Đã vào đồn rồi còn ngoan cố hử?” Viên cảnh sát đập mạnh tay xuống bàn.
Người đàn ông vẫn ngồi bất động. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang lấy khẩu cung ở bàn đối diện.
Anh ta thầm đánh giá: Vẫn mái tóc đó. Vẫn hàng mày, đôi mắt, sóng mũi và cái miệng anh hôn cả ngàn lần đó...Sao người ta lại bảo không phải là Hải Băng?
“Cô ấy tên Phạm Ngọc Dao! 26 tuổi là bác sĩ tâm lí! Không phải Hải Băng, Hải Bắc gì như anh nói đâu!” Viên cảnh sát thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào con mồi, anh ấy nói thẳng kẻo anh ta nhầm lẫn bắt người vô tội thì nguy: “Khai rõ họ tên mau!”
“...” Anh không hề nhúc nhích. Ánh mắt vẫn đặt vào người con gái. Càng nhìn anh càng không dám tin cô không phải là Hải Băng của anh.
“Một trăm phần trăm cô gái đó là người tôi cần tìm!” Anh mắt mãi nhìn một người, miệng nói với viên cảnh sát: “Anh qua lấy lại khẩu cung! Cô ta đang nói dối người thi hành công vụ!”
Viên cảnh sát nhìn anh: “Dối hay thật thì chúng tôi tự biết. Không cần anh phải nhắc! Nhiệm vụ anh bây giờ là phối hợp điều tra.”
“Điều tra gì?”
“Đường dây bắt cóc phụ nữ và trẻ em gái!”
“Cái đó liên quan gì đến tôi?”
“Chúng tôi nghi, anh là một mắc xích.”
Dương Duy nghe xong thật muốn cười. Anh lắc đầu: “Tôi thật không biết đám cốm các anh làm ăn kiểu gì. Nhìn mặt đoán tội phạm à? Nhìn tôi bộ giống buôn người lắm hả?” Duy cười hì hì rồi nói với anh cảnh sát: “Tôi nhìn cô gái kia còn giống hơn.”
“Giống cái đầu anh! Bớt nói tào lao với người thi hành công vụ. Tôi hỏi anh lại lần nữa, anh có khai không?”
“Khai gì?”
Ui mẹ ơi!
Viên cảnh sát đập bàn đứng lên, chỉ thẳng vào mặt anh: “Cố tình chống đối! Vậy thì đừng trách tôi!”
Anh ấy bước ra khỏi vị trí, tiến đến chỗ Duy rút đôi còng bạc.
Tách!
“Xong! Để tôi xem anh cứng đầu tới đâu!”
Viên cảnh sát chưa kịp đắc ý thì một đồng nghiệp hớt hải chạy vào: “Dạ, chào Đội trưởng Dương!”
Rồi anh ta quay sang đồng nghiệp: “Sao cậu dám còng tay Đội trưởng?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro