Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 21
T/H12
2024-07-13 20:39:40
Lời cô vừa dứt, lực từ hai bàn tay đang giữ tay súng của anh dần tăng mạnh.
Nhìn vào đôi mắt bi thương phủ đầy tuyệt vọng vì lâm vào bước đường cùng của vợ, Dương Duy quyết định chọn thỏa hiệp.
“Được! Anh đồng ý với em! Em mau thu tay lại đi!”
Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào mắt anh. Rõ ràng là muốn thăm dò nhưng cô chẳng dò được gì trong đôi mắt đen sâu đó. Lòng cô bất chợt nôn nóng: “Vậy anh còn không mau thả người!”
“Thả người? Cô ra lệnh cho ai đấy hả? Người ở trong tay tôi, cô dựa thế ỷ người cũng vô dụng!” Hải Băng càng dí mạnh họng súng vào đầu Thiên An.
“Ngọc Dao, em mau đi đi! Đừng lo cho anh!” Thiên An đau lòng căn dặn.
Cô gạt ngay: “Thiên An! Nếu số trời đã định cả nhà chúng ta đoàn tụ. Hôm nay em đi cùng anh!” Vì dù sao, cô sống cũng bằng thừa. Người thân đã không còn ai, người cô yêu đã tìm về tình cũ. Còn lại một mình trên cõi tạm…cô không đủ sức để chịu đựng mớ sự thật quá đau lòng này. Ấn đường cô đè mạnh lên họng súng, hai tay bắt đầu siết cò.
Lần đầu tiên Dương Duy biết hoảng sợ là gì. Anh lớn giọng quát: “Hải Băng! Nhiệm vụ em tới đây đã hoàn thành! Em nghe lệnh, thả người!”
Cô ta cười một tràng dài, nói méo cả miệng: “Vì con đàn bà thế thân em sao?” Hải Băng thật không thể tin. Đôi mắt cô ta bắt đầu ngấn lệ, nhìn chăm chú vào mặt người đàn ông cô ta yêu sâu sắc: “Có đáng không, Dương Duy? Chẳng phải chúng ta đã giao hẹn: em giúp anh bắt tàn dư, xóa sổ tổ chức Hai Võ hoàn thành nhiệm vụ rồi hai đứa mình cùng quy ẩn giang hồ sao?
Mới đó anh đã quên? Hay anh lừa em vì con tim đã thật sự có bóng hình khác?”
“Chuyện này chúng ta nói sau. Em trước mắt thả Thiên An ra!”
“Xem ra điều em nghi ngờ là đúng, anh cũng giống tên đàn ông này: phản bội em. Thà tổn thương em, không nỡ thấy cô ta rơi nước mắt!” Hải Băng gạt lệ vừa tràn ra khóe mi, gằn rõ từng tiếng: “Nếu đã như vậy, em cho cô ta biến theo Thiên An luôn!”
Nói dứt lời, Hải Băng rút thêm khẩu của Thiên An, hướng hai mũi súng vào tiểu não hai người.
Đoàng!
Đoàng!
Hai phát súng đồng thanh nổ. Ba bóng người cùng đổ xuống.
Rốt cuộc ai còn ai mất?
Ngọc Dao không biết!
Chỉ biết rằng, khi cô ngã xuống, Thiên An cũng ngã mà Dương Duy cũng ngã theo cô. Trong bóng tối, tầm mắt dần mờ nhạt, cô hết nhìn anh trai lại nhìn Dương Duy. Họ có còn thở không?
Cô muốn gọi lớn một tiếng để kiểm tra nhưng mọi thanh âm đều tắt nghẹn ở cổ họng, không thốt ra lời.
Bỏ lại tất cả. Cô khép lại bờ mi đã nặng trĩu.
Thiên An, anh có sao không?
Dương Duy, anh chắc bình an nhỉ? Bởi, cô ta sao nỡ hạ thủ anh?
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ kịp nghe Hải Băng hét lên: “Dương Duy! Anh đừng bỏ rơi em!”
Tiếng gào khóc của cô ta quá lớn. Lớn đến mức cô không thể nhắm mãi được mắt. Ngọc Dao choàng tỉnh.
Cô thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng lạ hoắc. Sau khi định thần, cô ngồi bật dậy, gỡ chiếc kim truyền dịch đang gắn vào tay, xuống giường, nhẹ nhàng ra cửa.
Ngoài phòng vắng lặng. Cô men theo hành lang tìm lối ra. Tại một cánh cửa khép hờ, cô nghe tiếng người bên trong vọng ra.
“Lão Đại, bằng khen cấp trên tặng anh và cả đội em đã thay anh mang về. À, có cả thư khen từ Bộ gửi về cho anh đấy! Đây là một chuyên án lớn, anh hoàn thành quá xuất sắc! Em chúc mừng anh!”
Như vậy là Dương Duy vẫn bình an!
Còn anh trai của cô…chỉ có hai kết cục: Một, đã mất mạng sau phát súng ấy. Hai là rơi vào tay cảnh sát.
Cô cuộn chặt hai bàn tay, khẽ khàng áp tai vào cánh cửa, cô muốn biết nhiều hơn chút.
Nhưng xem ra Dương Duy có lẽ không hứng nhắc đến thành tích vừa đạt được. Nên cô nghe anh nói sang chuyện khác: “Hải Thần, cậu coi giữ mồm giữ miệng. Mọi chuyện hôm qua phong kín tất cả thông tin. Tuyệt đối đừng để Ngọc Dao biết được sự thật.”
“Nhưng đây là chuyện lớn. Anh trai cô ấy đã mất, anh sẽ nói sao khi cô ấy hỏi? Còn chuyện của Hải Băng nữa. Giờ anh định liệu như thế nào?”
“Đây không phải là chuyện của cậu!”
“Lão Đại! Chuyện riêng của anh tôi có thể không hỏi. Nhưng chuyện của Hải Băng tôi nhất định phải biết. Bởi…cô ấy là người con gái Hải Thần yêu! Tôi không muốn thấy cô ấy khóc nữa.
Hải Băng đã ở bên anh suốt chừng ấy năm. Cô ấy yêu anh đến mức sẵn sàng bán rẻ anh em vì anh. Tôi thiết nghĩ, đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa với cô ấy.”
“Cậu nói sao mà dễ dàng! Còn vợ con của tôi thì sao?”
“Đó chỉ là tờ giấy kết hôn giả để anh dễ dàng tiếp cận Thiên An qua Ngọc Dao. Anh định biến nó thành thật đấy à?”
Kết hôn giả sao?
Dương Duy tiếp cận cô vì có mục đích?
Thông tin máu chóa gì nè trời!
Ngọc Dao ôm đầu, bụm miệng ngăn tiếng khóc nấc.
Nhìn vào đôi mắt bi thương phủ đầy tuyệt vọng vì lâm vào bước đường cùng của vợ, Dương Duy quyết định chọn thỏa hiệp.
“Được! Anh đồng ý với em! Em mau thu tay lại đi!”
Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào mắt anh. Rõ ràng là muốn thăm dò nhưng cô chẳng dò được gì trong đôi mắt đen sâu đó. Lòng cô bất chợt nôn nóng: “Vậy anh còn không mau thả người!”
“Thả người? Cô ra lệnh cho ai đấy hả? Người ở trong tay tôi, cô dựa thế ỷ người cũng vô dụng!” Hải Băng càng dí mạnh họng súng vào đầu Thiên An.
“Ngọc Dao, em mau đi đi! Đừng lo cho anh!” Thiên An đau lòng căn dặn.
Cô gạt ngay: “Thiên An! Nếu số trời đã định cả nhà chúng ta đoàn tụ. Hôm nay em đi cùng anh!” Vì dù sao, cô sống cũng bằng thừa. Người thân đã không còn ai, người cô yêu đã tìm về tình cũ. Còn lại một mình trên cõi tạm…cô không đủ sức để chịu đựng mớ sự thật quá đau lòng này. Ấn đường cô đè mạnh lên họng súng, hai tay bắt đầu siết cò.
Lần đầu tiên Dương Duy biết hoảng sợ là gì. Anh lớn giọng quát: “Hải Băng! Nhiệm vụ em tới đây đã hoàn thành! Em nghe lệnh, thả người!”
Cô ta cười một tràng dài, nói méo cả miệng: “Vì con đàn bà thế thân em sao?” Hải Băng thật không thể tin. Đôi mắt cô ta bắt đầu ngấn lệ, nhìn chăm chú vào mặt người đàn ông cô ta yêu sâu sắc: “Có đáng không, Dương Duy? Chẳng phải chúng ta đã giao hẹn: em giúp anh bắt tàn dư, xóa sổ tổ chức Hai Võ hoàn thành nhiệm vụ rồi hai đứa mình cùng quy ẩn giang hồ sao?
Mới đó anh đã quên? Hay anh lừa em vì con tim đã thật sự có bóng hình khác?”
“Chuyện này chúng ta nói sau. Em trước mắt thả Thiên An ra!”
“Xem ra điều em nghi ngờ là đúng, anh cũng giống tên đàn ông này: phản bội em. Thà tổn thương em, không nỡ thấy cô ta rơi nước mắt!” Hải Băng gạt lệ vừa tràn ra khóe mi, gằn rõ từng tiếng: “Nếu đã như vậy, em cho cô ta biến theo Thiên An luôn!”
Nói dứt lời, Hải Băng rút thêm khẩu của Thiên An, hướng hai mũi súng vào tiểu não hai người.
Đoàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàng!
Hai phát súng đồng thanh nổ. Ba bóng người cùng đổ xuống.
Rốt cuộc ai còn ai mất?
Ngọc Dao không biết!
Chỉ biết rằng, khi cô ngã xuống, Thiên An cũng ngã mà Dương Duy cũng ngã theo cô. Trong bóng tối, tầm mắt dần mờ nhạt, cô hết nhìn anh trai lại nhìn Dương Duy. Họ có còn thở không?
Cô muốn gọi lớn một tiếng để kiểm tra nhưng mọi thanh âm đều tắt nghẹn ở cổ họng, không thốt ra lời.
Bỏ lại tất cả. Cô khép lại bờ mi đã nặng trĩu.
Thiên An, anh có sao không?
Dương Duy, anh chắc bình an nhỉ? Bởi, cô ta sao nỡ hạ thủ anh?
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ kịp nghe Hải Băng hét lên: “Dương Duy! Anh đừng bỏ rơi em!”
Tiếng gào khóc của cô ta quá lớn. Lớn đến mức cô không thể nhắm mãi được mắt. Ngọc Dao choàng tỉnh.
Cô thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng lạ hoắc. Sau khi định thần, cô ngồi bật dậy, gỡ chiếc kim truyền dịch đang gắn vào tay, xuống giường, nhẹ nhàng ra cửa.
Ngoài phòng vắng lặng. Cô men theo hành lang tìm lối ra. Tại một cánh cửa khép hờ, cô nghe tiếng người bên trong vọng ra.
“Lão Đại, bằng khen cấp trên tặng anh và cả đội em đã thay anh mang về. À, có cả thư khen từ Bộ gửi về cho anh đấy! Đây là một chuyên án lớn, anh hoàn thành quá xuất sắc! Em chúc mừng anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy là Dương Duy vẫn bình an!
Còn anh trai của cô…chỉ có hai kết cục: Một, đã mất mạng sau phát súng ấy. Hai là rơi vào tay cảnh sát.
Cô cuộn chặt hai bàn tay, khẽ khàng áp tai vào cánh cửa, cô muốn biết nhiều hơn chút.
Nhưng xem ra Dương Duy có lẽ không hứng nhắc đến thành tích vừa đạt được. Nên cô nghe anh nói sang chuyện khác: “Hải Thần, cậu coi giữ mồm giữ miệng. Mọi chuyện hôm qua phong kín tất cả thông tin. Tuyệt đối đừng để Ngọc Dao biết được sự thật.”
“Nhưng đây là chuyện lớn. Anh trai cô ấy đã mất, anh sẽ nói sao khi cô ấy hỏi? Còn chuyện của Hải Băng nữa. Giờ anh định liệu như thế nào?”
“Đây không phải là chuyện của cậu!”
“Lão Đại! Chuyện riêng của anh tôi có thể không hỏi. Nhưng chuyện của Hải Băng tôi nhất định phải biết. Bởi…cô ấy là người con gái Hải Thần yêu! Tôi không muốn thấy cô ấy khóc nữa.
Hải Băng đã ở bên anh suốt chừng ấy năm. Cô ấy yêu anh đến mức sẵn sàng bán rẻ anh em vì anh. Tôi thiết nghĩ, đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa với cô ấy.”
“Cậu nói sao mà dễ dàng! Còn vợ con của tôi thì sao?”
“Đó chỉ là tờ giấy kết hôn giả để anh dễ dàng tiếp cận Thiên An qua Ngọc Dao. Anh định biến nó thành thật đấy à?”
Kết hôn giả sao?
Dương Duy tiếp cận cô vì có mục đích?
Thông tin máu chóa gì nè trời!
Ngọc Dao ôm đầu, bụm miệng ngăn tiếng khóc nấc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro