Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 4
T/H12
2024-07-13 20:39:40
Một người là bác sĩ tâm lí, bản sao y hệt bạn gái cũ của bệnh nhân. Một người là bệnh nhân mắc chứng không thể quên người yêu cũ. Cuộc gặp gỡ tình cờ đầy bất ngờ nhưng sặc mùi người thứ ba.
Nếu nói đây là định mệnh đời cô thì Ngọc Dao thật chua xót bẽ bàng. Bởi, một cô gái tài giỏi, xinh đẹp như cô hà cớ chi lại va vào người đàn ông yêu đậm sâu một người đã chết?
Đấu với người chết chỉ có một cái kết. Đó là thảm bại!
Dẫu thừa biết thế nhưng con tim luôn có lí lẽ riêng của nó. Lí trí kiên quyết bảo cô, bát cơm này có dâng lên miệng cũng đập bỏ đi! Một phút vui vì hám xíu lợi sẽ đổi lại vạn ngày sầu khổ vì trót thương.
Vậy mà...cô đâu có nghe!
Khi chiếc BMW dừng lại trước tòa nhà cao tầng nơi có văn phòng làm việc của Ngọc Dao. Cô xuống xe.
“Cảm ơn anh đã cho quá giang!”
Lời cảm ơn chân thành gửi đến ân nhân cả chục lần nhưng anh có vẻ chưa nghe nên chưa chịu rời đi. Ánh mắt nhìn chằm chằm hàng địa chỉ trong điện thoại rồi nhìn vào tòa nhà cao tầng trước mặt.
“Hóa ra cô và tôi đến cùng một địa chỉ! Trùng hợp thật!” Dương Duy thu lại ánh mắt nhìn bên ngoài. Rồi nhìn cô cười phấn khởi.
Ngọc Dao một thoáng khó tin. Bởi, từ lúc gặp anh, cô chưa thấy có việc gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả! Cùng nhau vào đồn. Cùng nhau ngồi chung một chiếc xe. Tất cả đều do anh cưỡng chế tạo nên cơ hội.
Cô dướn đôi mày liễu, bĩu môi nói với anh: “Trùng hợp à? Tôi nghi anh có mục đích! Định dây dưa với tôi hử? Anh Duy, anh thấy có hứng nhưng tôi thì không! Chúng ta tốt nhất là tạm biệt nhau tại đây! Một người có bệnh luyến lưu người yêu cũ như anh, Ngọc Dao tôi không thích!
Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Ngọc Dao mỉm cười, vẫy nhẹ bàn tay, tiêu sái xoay người bước đi.
Dương Duy ánh mắt vẫn nhìn theo cô. Trên môi một nụ cười thoáng có thoáng không.
“Lão Đại, đúng 8 giờ 30 phút!”
Dương Duy không thu ánh mắt, nhàn nhạt nói với người trong xe: “Hải Thần, cậu ăn sáng, uống cà phê. Đừng đứng ở đây trông chừng tôi nữa. Tôi tin lần này, tôi đã gặp bác sĩ giỏi!”
Dương Duy khoát tay ra hiệu cho Hải Thần đi đi. Rồi nhét tay túi quần thủng thẳng bám theo Ngọc Dao.
Người ở phía trước nôn nóng lên văn phòng. Bởi đã đến giờ hẹn mà trang phục cô còn chưa thay.
“Chào bác sĩ Dao!”
“Chào trợ lí Diệp! Cô coi đón khách và đưa người ấy vào phòng khám trước nhé!”
Bóng Ngọc Dao vừa khuất sau một cánh cửa, Dương Duy nhìn bảng hiệu phòng tâm lí A&D mà môi không khép được nụ cười.
Trường hợp này gọi là gì nhỉ?
Dương Duy đặt tay lên huyệt Ấn đường ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Nhắm mắt tầm một phút, anh kết luận: “Đây là cơ duyên!”
Có thể Hải Băng xót thương bệnh tình anh mãi kéo dài không dứt. Nên đưa đẩy đôi chân anh ra biển sáng nay bế Ngọc Dao về.
Để anh được ôm cô, nói chuyện cùng cô. Và giờ này sắp được cô khám và trị bệnh cho. Đây quả là cơ duyên tốt!
“Mời anh vui lòng vào bên trong!” Trợ lí Diệp khom lưng mời ông khách đứng trơ trơ giữa cửa, mắt mãi nhìn bảng hiệu mà miệng cười như đang xem bộ phim hài.
“...” Người ấy vẫn ngu ngơ không hề nhúc nhích.
Cô ấy bực, lấy giọng gọi to hơn: “Mời quý khách!”
Dương Duy nhìn sững vào cô gái thình lình xuất hiện năm giây, anh nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm: “Cô gái mới vào đây đâu rồi?”
Trợ lí Diệp phải mất mười giây để hiểu cô gái vị khách hỏi đến là ai! Cô ấy cười hì hì ma mãnh hỏi anh: “Anh tìm bác sĩ Dao?”
Dương Duy gật đầu.
“Anh là gì của bác sĩ?”
Dương Duy nhướn mắt nhìn cô gái: “Bệnh nhân!”
“Bệnh nhân á?” Diệp ngắm nghía lại người đàn ông cao to, chuẩn manly trước mặt. Cô ấy không thể chấp nhận một người tuấn tú, khí chất ngút trời lại là một bệnh nhân: “Thôi, anh đừng có ngại! Muốn cưa bác sĩ Dao thì nói với tôi một tiếng! Chứ giả làm bệnh nhân lợi dụng nhìn gái là bác sĩ tát vỡ mặt!”
Ui trời! Dương Duy thật sự cảm thán cho câu: 'Thầy nào trò nấy!' Nhưng anh không thấy phiền mà tự nhiên sinh lòng tò mò và háo hức muốn xem vị bác sĩ cùng anh có cơ duyên kia liệu có tát anh không?
“Trợ lí Diệp! Mời khách!”
Bác sĩ đã vào phòng. Giờ khám bệnh chính thức bắt đầu. Trợ lí Diệp không chần chừ, một lần nữa cúi người: “Mời anh! Chúc không mang ấn!”
Dương Duy thật sự nhìn cô ấy bằng nửa con mắt.
Đặt chân vào phòng khám, Dương Duy không ngừng xuýt xoa không gian mở nơi đây. Căn phòng có ba mặt đón ánh sáng và nắng. Các vật bày biện và trang trí đều từ tre nứa thiên nhiên. Bên cạnh những chậu trúc xanh mướt có tiếng nước chảy róc rách từ khe đá một hòn non bộ. Ngoài lan can, dưới những giỏ phong lan tim tím, có một chiếc bàn gỗ. Sau chiếc bàn ấy là...một cô gái khoác chiếc áo blouse trắng đang chăm chú vào màn hình máy tính.
Điều đặc biệt thú vị là: Cô gái ở trước mặt anh khác xa với cô gái anh bế trong bộ đồ bơi.
Mái tóc không còn búi cao mà được tết thành hai bím nho nhỏ. Đôi mắt biết cười ẩn giấu sau đôi kính trắng. Chỉ có chiếc mũi là vẫn y như cũ, vì bờ môi trái tim đã được tô một lớp son hồng.
Nói sao nhỉ?
Là một thiên thần áo trắng thông minh, đa mưu túc trí và xinh đẹp bội phần. Hình ảnh này vô tình trùng khít với một hình ảnh khắc sâu vào tâm khảm anh. Đó là Hải Băng, cô nữ sinh thướt tha trong bộ áo dài trắng.
Nếu nói đây là định mệnh đời cô thì Ngọc Dao thật chua xót bẽ bàng. Bởi, một cô gái tài giỏi, xinh đẹp như cô hà cớ chi lại va vào người đàn ông yêu đậm sâu một người đã chết?
Đấu với người chết chỉ có một cái kết. Đó là thảm bại!
Dẫu thừa biết thế nhưng con tim luôn có lí lẽ riêng của nó. Lí trí kiên quyết bảo cô, bát cơm này có dâng lên miệng cũng đập bỏ đi! Một phút vui vì hám xíu lợi sẽ đổi lại vạn ngày sầu khổ vì trót thương.
Vậy mà...cô đâu có nghe!
Khi chiếc BMW dừng lại trước tòa nhà cao tầng nơi có văn phòng làm việc của Ngọc Dao. Cô xuống xe.
“Cảm ơn anh đã cho quá giang!”
Lời cảm ơn chân thành gửi đến ân nhân cả chục lần nhưng anh có vẻ chưa nghe nên chưa chịu rời đi. Ánh mắt nhìn chằm chằm hàng địa chỉ trong điện thoại rồi nhìn vào tòa nhà cao tầng trước mặt.
“Hóa ra cô và tôi đến cùng một địa chỉ! Trùng hợp thật!” Dương Duy thu lại ánh mắt nhìn bên ngoài. Rồi nhìn cô cười phấn khởi.
Ngọc Dao một thoáng khó tin. Bởi, từ lúc gặp anh, cô chưa thấy có việc gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả! Cùng nhau vào đồn. Cùng nhau ngồi chung một chiếc xe. Tất cả đều do anh cưỡng chế tạo nên cơ hội.
Cô dướn đôi mày liễu, bĩu môi nói với anh: “Trùng hợp à? Tôi nghi anh có mục đích! Định dây dưa với tôi hử? Anh Duy, anh thấy có hứng nhưng tôi thì không! Chúng ta tốt nhất là tạm biệt nhau tại đây! Một người có bệnh luyến lưu người yêu cũ như anh, Ngọc Dao tôi không thích!
Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Ngọc Dao mỉm cười, vẫy nhẹ bàn tay, tiêu sái xoay người bước đi.
Dương Duy ánh mắt vẫn nhìn theo cô. Trên môi một nụ cười thoáng có thoáng không.
“Lão Đại, đúng 8 giờ 30 phút!”
Dương Duy không thu ánh mắt, nhàn nhạt nói với người trong xe: “Hải Thần, cậu ăn sáng, uống cà phê. Đừng đứng ở đây trông chừng tôi nữa. Tôi tin lần này, tôi đã gặp bác sĩ giỏi!”
Dương Duy khoát tay ra hiệu cho Hải Thần đi đi. Rồi nhét tay túi quần thủng thẳng bám theo Ngọc Dao.
Người ở phía trước nôn nóng lên văn phòng. Bởi đã đến giờ hẹn mà trang phục cô còn chưa thay.
“Chào bác sĩ Dao!”
“Chào trợ lí Diệp! Cô coi đón khách và đưa người ấy vào phòng khám trước nhé!”
Bóng Ngọc Dao vừa khuất sau một cánh cửa, Dương Duy nhìn bảng hiệu phòng tâm lí A&D mà môi không khép được nụ cười.
Trường hợp này gọi là gì nhỉ?
Dương Duy đặt tay lên huyệt Ấn đường ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Nhắm mắt tầm một phút, anh kết luận: “Đây là cơ duyên!”
Có thể Hải Băng xót thương bệnh tình anh mãi kéo dài không dứt. Nên đưa đẩy đôi chân anh ra biển sáng nay bế Ngọc Dao về.
Để anh được ôm cô, nói chuyện cùng cô. Và giờ này sắp được cô khám và trị bệnh cho. Đây quả là cơ duyên tốt!
“Mời anh vui lòng vào bên trong!” Trợ lí Diệp khom lưng mời ông khách đứng trơ trơ giữa cửa, mắt mãi nhìn bảng hiệu mà miệng cười như đang xem bộ phim hài.
“...” Người ấy vẫn ngu ngơ không hề nhúc nhích.
Cô ấy bực, lấy giọng gọi to hơn: “Mời quý khách!”
Dương Duy nhìn sững vào cô gái thình lình xuất hiện năm giây, anh nghiêng đầu dáo dác tìm kiếm: “Cô gái mới vào đây đâu rồi?”
Trợ lí Diệp phải mất mười giây để hiểu cô gái vị khách hỏi đến là ai! Cô ấy cười hì hì ma mãnh hỏi anh: “Anh tìm bác sĩ Dao?”
Dương Duy gật đầu.
“Anh là gì của bác sĩ?”
Dương Duy nhướn mắt nhìn cô gái: “Bệnh nhân!”
“Bệnh nhân á?” Diệp ngắm nghía lại người đàn ông cao to, chuẩn manly trước mặt. Cô ấy không thể chấp nhận một người tuấn tú, khí chất ngút trời lại là một bệnh nhân: “Thôi, anh đừng có ngại! Muốn cưa bác sĩ Dao thì nói với tôi một tiếng! Chứ giả làm bệnh nhân lợi dụng nhìn gái là bác sĩ tát vỡ mặt!”
Ui trời! Dương Duy thật sự cảm thán cho câu: 'Thầy nào trò nấy!' Nhưng anh không thấy phiền mà tự nhiên sinh lòng tò mò và háo hức muốn xem vị bác sĩ cùng anh có cơ duyên kia liệu có tát anh không?
“Trợ lí Diệp! Mời khách!”
Bác sĩ đã vào phòng. Giờ khám bệnh chính thức bắt đầu. Trợ lí Diệp không chần chừ, một lần nữa cúi người: “Mời anh! Chúc không mang ấn!”
Dương Duy thật sự nhìn cô ấy bằng nửa con mắt.
Đặt chân vào phòng khám, Dương Duy không ngừng xuýt xoa không gian mở nơi đây. Căn phòng có ba mặt đón ánh sáng và nắng. Các vật bày biện và trang trí đều từ tre nứa thiên nhiên. Bên cạnh những chậu trúc xanh mướt có tiếng nước chảy róc rách từ khe đá một hòn non bộ. Ngoài lan can, dưới những giỏ phong lan tim tím, có một chiếc bàn gỗ. Sau chiếc bàn ấy là...một cô gái khoác chiếc áo blouse trắng đang chăm chú vào màn hình máy tính.
Điều đặc biệt thú vị là: Cô gái ở trước mặt anh khác xa với cô gái anh bế trong bộ đồ bơi.
Mái tóc không còn búi cao mà được tết thành hai bím nho nhỏ. Đôi mắt biết cười ẩn giấu sau đôi kính trắng. Chỉ có chiếc mũi là vẫn y như cũ, vì bờ môi trái tim đã được tô một lớp son hồng.
Nói sao nhỉ?
Là một thiên thần áo trắng thông minh, đa mưu túc trí và xinh đẹp bội phần. Hình ảnh này vô tình trùng khít với một hình ảnh khắc sâu vào tâm khảm anh. Đó là Hải Băng, cô nữ sinh thướt tha trong bộ áo dài trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro