Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 7

T/H12

2024-07-13 20:39:40

Dương Duy bị ý nghĩ có ai đó chửi mình làm mắc cười. Anh chống tay lên cánh cửa cổng, cúi đầu cười khùng khục.

Đời anh nếu có người chửi thì chỉ mỗi cô bác sĩ lang băm mua đời trai anh với giá một triệu rẻ mạt.

Nghĩ tới việc tốt đẹp đó tự nhiên máu nóng trong người anh lại dâng lên. Dương Duy thật không hiểu nổi, một người vốn không có hứng chuyện nam nữ suốt ba mươi năm. Hôm nay lại hứng đột xuất.

Anh cười đưa tay bấm chuông.

Tiếng chuông reo inh ỏi phá vỡ cục tức, Ngọc Dao khoác vội chiếc áo ra cổng. Đi được nửa đường, cô phát hiện bóng lưng rộng lớn của ai kia. Ngọc Dao sững người năm giây. Rồi quay ngoắc một trăm tám mươi độ chạy ngược vào nhà.

Dương Duy đang đứng chờ lang băm đến mở cửa tạo chút bất ngờ cho cô. Nghe tiếng chân chạy vội càng xa, anh quay lại. Mắt mở to.

Thật không dám tin trên đời lại có cô gái chạy trốn anh!

“Phụ nữ toàn tìm cách tiếp cận tôi, leo lên người tôi. Em muốn chạy ư? E là không có cửa! Nhẹ nhàng em không muốn, cứ thích phải mạnh mẽ như thế này hả? Gu bác sĩ tâm lí đúng là có khác!” Dương Duy sau khi phóng luôn qua cổng sắt, sải vài bước chân đã tóm được vòng eo con kiến từ phía sau.

“Tên thần kinh này!” Thừa biết sức chặt của vòng ôm, Ngọc Dao dồn sức xuống chân định dẫm mạnh lên chân anh chuyển sang thế công dễ bề tẩu thoát. Nhưng người ở phía sau rất cáo. Anh đưa chân khóa luôn hai chân cô.

Ngọc Dao lại chẳng dễ gì chịu thua. Cô đưa tay ra sau giở chiêu hiểm. Ai dè...

“Muốn xoa bóp vào nhà tôi nằm cho cưng chơi thỏa mái!” Chỉ một giây, Dương Duy khóa luôn hai tay cô trong bàn tay cứng như thép. Nhẹ nhàng xoay cô lại, cười với cô cái, rồi khom lưng bế người vào trong.

Hai mắt Ngọc Dao tức muốn nổ. Cô hung hăng muốn chửi vài câu cho bỏ tức.

“Há miệng là khiêu khích giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi! Đừng trách sao tôi lại bức hôn em ngoài trời!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngọc Dao thật sự im luôn cho lành. Cô nhắm mắt giả ngủ vậy. Coi như mình nằm mơ đi!

Trong giấc ngủ ngắn, cô nghe anh cười.

“Đồ thần kinhhhh...Ư...mmmm...”

Dương Duy vừa đặt cô xuống sopha vừa hôn cái thật mạnh trừng phạt. Mạnh đến nỗi trên môi cô có vết xước tứa máu.

Cô còn chưa kịp yêu cầu đền tiền cơm thuốc. Người gây thương tích cho cô tuyên bố luôn: “Lang băm! Em nhớ cho rõ đây! Từ giờ tôi chính thức mở cửa lòng đón em. Nên em ngoan ngoãn bước vào đừng nghĩ cách chạy như vừa rồi. Vì em có muốn trốn cũng trốn không thoát!” Cướp sự trong trắng của anh rồi muốn đá đuýt anh hả? Đúng là mơ giữa ban ngày!

Đúng là xúi quẩy mà!

“Dương Duy! Tôi với anh đều là người trưởng thành! Có xảy ra chút quan hệ cũng là chuyện bình thường. Coi như tôi bỏ tiền mua sự vui vẻ.”

Anh bắt luôn cằm cô siết chặt, ánh mắt mang tia laser bức tử một đôi mắt sáng thông minh: “Mua sự vui vẻ? Em nghĩ đời trai tôi rẻ bèo vậy hả?”

Tên này! Đúng là bệnh nặng mà! Cô đã rộng lượng không truy cứu! Anh ta còn ở đó la làng!

“Nè! Dương Duy! Người làm sai là anh nhé! Anh nên biết điều, đừng làm quá!”

“Tôi lại cứ thích làm quá lên! Ngọc Dao, em có tin, chỉ một giây sau tin hot bác sĩ Dao phòng tâm lí A&D ở thành phố A ăn tươi nuốt sống bệnh nhân nổi rần rần trên các trang mạng không?”

Ngọc Dao nhìn Dương Duy như nhìn sinh vật lạ! Đời cô gặp nhiều dạng bệnh nhân nhưng thú thật chưa gặp dạng nào như người này. Nhìn tướng thì không đến nỗi nào. Nếu châm chước có thể làm bạn trai cô tạm thời cũng được. Nhưng đầu óc thì...cô loại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không muốn dính dáng tới người mắc bệnh thần kinh hoang tưởng!

“Hôm nay, tôi rất mệt không có nhã hứng tiếp khách!” Ngọc Dao đứng lên luôn. Ý đuổi khách rất rõ.

Dương Duy lại chẳng hề để ý. Anh dựa đầu vào thành ghế, chân gác hình chữ ngũ, mắt dán vào điện thoại, nói giọng chủ nhà: “Mệt thì em có thể vào giường nằm!”

Ô hay!

“Anh chưa đi sao tôi có thể nằm?”

Anh không hề nhìn lên: “Sao lại không có thể nằm? Bộ em nghĩ tôi lại...có hứng thân thể em chắc? Đó chỉ là sự cố! Tôi ngồi đây là chờ em khỏe khám bệnh cho tôi!”

Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào bản mặt anh. Cô phát hiện ra, mặt người đàn ông này da rất dày! Dày như một tấm bêtông!

“Tôi không nhận một bệnh nhân mặt dày như anh! Cảm phiền anh đi chỗ khác cho!”

Môi anh khẽ nhếch lên: “Dương Duy này từ trước đến giờ toàn đá bác sĩ. Một tay lang băm như em không có tư cách từ chối tôi!”

Nếu không phải sợ sức cô thua anh. Vài ba thế võ mèo cào phòng thân không thể đấu thắng một vị nguyên là Đội trưởng Đội hình sự thì Ngọc Dao thật muốn bay tới lột da mặt anh!

Đuổi không được! Đánh không xong! Vậy chỉ còn có một cách.

“Alô! Công an phường ạ? Nhà tôi có biến thái!

Địa chỉ ạ? Dạ dạ! Số nhà 58B, đường Trần Quý Cáp...Dạ dạ cảm ơn anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Số ký tự: 0