Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 9
T/H12
2024-07-13 20:39:40
“Hải Thần! Điều tra gấp người này cho tôi!” Dương Duy không tin cô gái trước mặt mình đơn giản là một cô bác sĩ lang băm.
Ngọc Dao đang dán mắt vào bữa cơm tình yêu ba món 'đạm bạc': móng giò kho sả ớt giòn ngon, canh chân giò hầm đu đủ và đĩa cải bẹ xanh lá to luộc.
“Ngày gì mà anh cho ăn toàn móng vậy?” Cô gắp một cục giò kho đưa lên miệng.
Dương Duy đang tựa lưng ra ghế ngẫm nghĩ nghiên cứu cô, anh nói bừa: “Ngày cô mang thai!”
Phụt...Khụ khụ khụ...
Miếng giò thơm ngon phun thẳng vào lồng ngực màu đồng. Ngọc Dao che miệng ho.
Dương Duy thản nhiên nhìn xuống ngực mình, cầm miếng giò bỏ lên miệng nhai, lấy khăn giấy lau sơ sơ chỗ dính, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng lên giúp cô lấy nước, vỗ lưng: “Cô là phụ nữ có nhất thiết dị ứng thái quá với việc mang thai như vậy không?”
Ngọc Dao đang khó chịu, cô ngửa đầu tán luôn một cái thật mạnh vào ngực anh: “Mang cái đầu anh ý!”
Anh cười: “Đầu tôi sao cô mang? Cô chỉ mang được con nòng nọc của tôi thôi!”
“Dương...Duyyyyyyy!” Cô chịu không nổi nữa: “Mau cút ra khỏi nhà tôi!”
Anh không giận, cười ha hả, vỗ thêm lên lưng cô vài cái, rồi đi về phía đối diện ung dung ngồi xuống ghế bới cơm ăn: “Công đi chợ, nấu nướng, có chướng mắt cô cũng nhẫn nại đợi tôi ăn nốt bữa cơm.”
Anh thong thả nhai. Ga lăng gắp cho cô cục móng giò: “Nghe nói nó rất lợi sữa!”
Ngọc Dao vừa tức vừa thẹn. Mặt cô nóng phừng phừng. Cô lườm anh bằng ánh mắt: tôi với anh không đội trời chung!
Cô toan đứng dậy. Anh tinh mắt nhoài người qua bàn nắm lấy cô: “Cô ăn cơm đi! Tôi ăn xong rồi!”
Hai người đối mắt với nhau. Cô thấy được thành ý làm hòa trong mắt anh. Còn anh nhận ra ý đuổi khách của cô.
“OK! Tôi đi luôn đây!” Dương Duy buông nhẹ cánh tay cô. Anh và nốt bát cơm. Vừa nhai vừa ra phía sau lấy áo.
Lúc anh trở lại đi ngang qua bàn ăn. Ngọc Dao thoáng thấy chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn ướt. Có lẽ nó dính cái gì đó khi anh đang sơ chế thực phẩm.
Người cứ vậy mà đi. Ngọc Dao tự nhiên có chút hụt hẫng. Nhưng rất nhanh cô sốc lại tinh thần, ăn cơm. Vì dù sao anh và cô chẳng là gì của nhau.
Cô húp miếng canh. Vị ngọt thanh của nó làm cô nguôi ngoai bức bách trong lòng. Cô thán phục tài nấu nướng của người ta.
“Một người nấu ăn ngon như thế này, tôi không tin anh là người có bệnh!”
Sau lưng cô chợt có giọng đáp trả: “Quên nói với cô, bệnh hoang tưởng của tôi đã được cô chữa lành. Từ giờ không còn chuyện tôi nhầm cô với Hải Băng! Đây là phí dành cho bác sĩ!” Anh bỏ chiếc thẻ đen xuống bàn. Lén nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô một lát rồi quay người. Như sựt nhớ điều gì, anh dừng lại nói thêm: “Nếu có thai nhớ báo tôi một tiếng! Nhớ đó!”
Ngọc Dao nuốt xuống miếng canh. Cô không thèm nhìn mặt anh, nói luôn: “Hình như anh hiểu lầm gì thì phải! Tôi chưa hề chữa bệnh cho anh nên khoản phí này tôi không nhận.” Cô ném chiếc thẻ vào ngực anh.
“Còn nữa...Tôi uống thuốc cấp tốc rồi! Nên anh đừng sợ tôi mang nọc độc nhà anh!”
Nếu Ngọc Dao có thể nhìn mặt anh lúc này, cô sẽ bắt gặp nụ cười trên môi anh đơ ra rồi dần tắt ngóm. Cơ mặt giật giật lạnh lẽo như một ma vương vừa đội đất lên trần. Anh rời đi trong im lặng.
Một người khi đến quá ồn ào. Khi đi lại lặng lẽ. Lặng đến mức Ngọc Dao không nghe được tiếng bước chân anh. Điều đó khiến cô có chút bí bách trong lòng. Cô đưa tay vuốt ngực rồi áp vào chiếc bụng nhỏ. Nhớ lại những lời anh nói vừa rồi, lòng cô chợt hoang mang: “Sẽ không xúi quẩy đến mức mới một lần mà trúng thưởng của báu tên thần kinh đấy chứ?”
Chắc là không!
Ngọc Dao yên tâm đi làm.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, ăn bữa cơm bổ dưỡng, Ngọc Dao tươi tắn, tràn đầy năng lượng. Nên buổi chiều trợ lí Diệp không còn thấy vẻ uể oải, mệt mỏi trên gương mặt bác sĩ Dao như lúc sáng.
Cô ấy khen: “Bác sĩ Dao, chị phục hồi sức nhanh thật! Nói tôi nghe, có phải chị được bàn tay nam thần chăm sóc không?“.
Ngọc Dao lại sặc miếng nước vừa uống.
Cô nghi ngờ nhìn trợ lí Diệp: “Đừng nói với tôi, địa chỉ nhà tôi là cô bán đó nhé!”
Lần này người sặc nước là trợ lí Diệp. Cô ấy vừa ho vừa khoát tay liên tục: “Không phải tôi cho anh ta biết địa chỉ nhà chị đâu?”
“Vậy ai cho, trợ lí Diệp? Nhà tôi chỉ có cô và Thiên An biết. Không ấy...để tôi gọi chửi ảnh?”
“Đừng mà! Đừng mà!” Diệp giữ chặt bàn tay cầm điện thoại của Ngọc Dao. Dưới ánh mắt bức tử của cô, từ từ khai: “Là tôi nhất thời hồ đồ. Bác sĩ Dao chị đừng giận nha. Chung quy cũng do anh nam thần đó cứ ép tôi...lấy tiền.”
Ngọc Dao thật muốn một cước đá bay cô trợ lí của mình ra cửa. Vì tội làm lộ nơi ẩn thân của cô. Để từ giờ, chốn bình yên đó có nguy cơ không còn yên bình nữa.
Ngọc Dao đang dán mắt vào bữa cơm tình yêu ba món 'đạm bạc': móng giò kho sả ớt giòn ngon, canh chân giò hầm đu đủ và đĩa cải bẹ xanh lá to luộc.
“Ngày gì mà anh cho ăn toàn móng vậy?” Cô gắp một cục giò kho đưa lên miệng.
Dương Duy đang tựa lưng ra ghế ngẫm nghĩ nghiên cứu cô, anh nói bừa: “Ngày cô mang thai!”
Phụt...Khụ khụ khụ...
Miếng giò thơm ngon phun thẳng vào lồng ngực màu đồng. Ngọc Dao che miệng ho.
Dương Duy thản nhiên nhìn xuống ngực mình, cầm miếng giò bỏ lên miệng nhai, lấy khăn giấy lau sơ sơ chỗ dính, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng lên giúp cô lấy nước, vỗ lưng: “Cô là phụ nữ có nhất thiết dị ứng thái quá với việc mang thai như vậy không?”
Ngọc Dao đang khó chịu, cô ngửa đầu tán luôn một cái thật mạnh vào ngực anh: “Mang cái đầu anh ý!”
Anh cười: “Đầu tôi sao cô mang? Cô chỉ mang được con nòng nọc của tôi thôi!”
“Dương...Duyyyyyyy!” Cô chịu không nổi nữa: “Mau cút ra khỏi nhà tôi!”
Anh không giận, cười ha hả, vỗ thêm lên lưng cô vài cái, rồi đi về phía đối diện ung dung ngồi xuống ghế bới cơm ăn: “Công đi chợ, nấu nướng, có chướng mắt cô cũng nhẫn nại đợi tôi ăn nốt bữa cơm.”
Anh thong thả nhai. Ga lăng gắp cho cô cục móng giò: “Nghe nói nó rất lợi sữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Dao vừa tức vừa thẹn. Mặt cô nóng phừng phừng. Cô lườm anh bằng ánh mắt: tôi với anh không đội trời chung!
Cô toan đứng dậy. Anh tinh mắt nhoài người qua bàn nắm lấy cô: “Cô ăn cơm đi! Tôi ăn xong rồi!”
Hai người đối mắt với nhau. Cô thấy được thành ý làm hòa trong mắt anh. Còn anh nhận ra ý đuổi khách của cô.
“OK! Tôi đi luôn đây!” Dương Duy buông nhẹ cánh tay cô. Anh và nốt bát cơm. Vừa nhai vừa ra phía sau lấy áo.
Lúc anh trở lại đi ngang qua bàn ăn. Ngọc Dao thoáng thấy chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn ướt. Có lẽ nó dính cái gì đó khi anh đang sơ chế thực phẩm.
Người cứ vậy mà đi. Ngọc Dao tự nhiên có chút hụt hẫng. Nhưng rất nhanh cô sốc lại tinh thần, ăn cơm. Vì dù sao anh và cô chẳng là gì của nhau.
Cô húp miếng canh. Vị ngọt thanh của nó làm cô nguôi ngoai bức bách trong lòng. Cô thán phục tài nấu nướng của người ta.
“Một người nấu ăn ngon như thế này, tôi không tin anh là người có bệnh!”
Sau lưng cô chợt có giọng đáp trả: “Quên nói với cô, bệnh hoang tưởng của tôi đã được cô chữa lành. Từ giờ không còn chuyện tôi nhầm cô với Hải Băng! Đây là phí dành cho bác sĩ!” Anh bỏ chiếc thẻ đen xuống bàn. Lén nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô một lát rồi quay người. Như sựt nhớ điều gì, anh dừng lại nói thêm: “Nếu có thai nhớ báo tôi một tiếng! Nhớ đó!”
Ngọc Dao nuốt xuống miếng canh. Cô không thèm nhìn mặt anh, nói luôn: “Hình như anh hiểu lầm gì thì phải! Tôi chưa hề chữa bệnh cho anh nên khoản phí này tôi không nhận.” Cô ném chiếc thẻ vào ngực anh.
“Còn nữa...Tôi uống thuốc cấp tốc rồi! Nên anh đừng sợ tôi mang nọc độc nhà anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Ngọc Dao có thể nhìn mặt anh lúc này, cô sẽ bắt gặp nụ cười trên môi anh đơ ra rồi dần tắt ngóm. Cơ mặt giật giật lạnh lẽo như một ma vương vừa đội đất lên trần. Anh rời đi trong im lặng.
Một người khi đến quá ồn ào. Khi đi lại lặng lẽ. Lặng đến mức Ngọc Dao không nghe được tiếng bước chân anh. Điều đó khiến cô có chút bí bách trong lòng. Cô đưa tay vuốt ngực rồi áp vào chiếc bụng nhỏ. Nhớ lại những lời anh nói vừa rồi, lòng cô chợt hoang mang: “Sẽ không xúi quẩy đến mức mới một lần mà trúng thưởng của báu tên thần kinh đấy chứ?”
Chắc là không!
Ngọc Dao yên tâm đi làm.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, ăn bữa cơm bổ dưỡng, Ngọc Dao tươi tắn, tràn đầy năng lượng. Nên buổi chiều trợ lí Diệp không còn thấy vẻ uể oải, mệt mỏi trên gương mặt bác sĩ Dao như lúc sáng.
Cô ấy khen: “Bác sĩ Dao, chị phục hồi sức nhanh thật! Nói tôi nghe, có phải chị được bàn tay nam thần chăm sóc không?“.
Ngọc Dao lại sặc miếng nước vừa uống.
Cô nghi ngờ nhìn trợ lí Diệp: “Đừng nói với tôi, địa chỉ nhà tôi là cô bán đó nhé!”
Lần này người sặc nước là trợ lí Diệp. Cô ấy vừa ho vừa khoát tay liên tục: “Không phải tôi cho anh ta biết địa chỉ nhà chị đâu?”
“Vậy ai cho, trợ lí Diệp? Nhà tôi chỉ có cô và Thiên An biết. Không ấy...để tôi gọi chửi ảnh?”
“Đừng mà! Đừng mà!” Diệp giữ chặt bàn tay cầm điện thoại của Ngọc Dao. Dưới ánh mắt bức tử của cô, từ từ khai: “Là tôi nhất thời hồ đồ. Bác sĩ Dao chị đừng giận nha. Chung quy cũng do anh nam thần đó cứ ép tôi...lấy tiền.”
Ngọc Dao thật muốn một cước đá bay cô trợ lí của mình ra cửa. Vì tội làm lộ nơi ẩn thân của cô. Để từ giờ, chốn bình yên đó có nguy cơ không còn yên bình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro