Khương Nguyệt Sở Vân

Diệt Tộc

2024-09-14 09:30:17

“Người ta có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục, tiểu tử, ta sẽ cùng ngươi quyết đấu!”

Khi quần áo bị xé nát, lão giả mặt tròn đã hoàn toàn nổi trận lôi đình.

Hắn tức giận vung tay, nện một cú đấm về phía mặt Sở Vân.

Sở Vân nói: “Ngươi vẫn không chịu nhận thua sao?”

Lời vừa dứt, Sở Vân vung kiếm nhanh như chớp.

Xẹt!

Khi lão giả mặt tròn còn chưa kịp tới gần, cánh tay hắn đã bị Sở Vân đâm thủng bởi một nhát kiếm.

Hành động tuy đơn giản, nhưng nếu không có thực lực mạnh mẽ, không thể nào làm được.

“A!”

Cánh tay bị đâm thủng, lão giả mặt tròn kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Đây là tình huống gì, sao lại dễ bị đánh bại như vậy?”

“Đúng vậy, lúc nãy không phải rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại không thể chống cự?”

Khi thấy Sở Vân không chỉ làm xé nát quần áo của đối phương, mà còn dễ dàng đâm thủng cánh tay của hắn, giống như chơi đùa, các trưởng lão và học viên có mặt đều lộ vẻ không thể tin nổi.

Viện trưởng Bắc Linh lại nhíu mày.

Chỉ có hắn nhận ra rằng thực lực của Sở Vân cao hơn nhiều so với đối phương.

Hành động tuy đơn giản, nhưng tốc độ đã vượt ra ngoài phạm vi của Địa Vũ Cảnh.

“Tiểu tử, ngươi làm người quá đáng!”

Một lão giả khác thấy vậy, vung tay, lao về phía Sở Vân.

“Làm gì thế, muốn hai đánh một à?”

Sở Vân khinh thường nói: “Cũng được, ta không ngại dọn dẹp thêm một người nữa.”

Nói xong, Sở Vân vung thanh kiếm trong tay, chĩa về phía lão giả đang lao tới.

Lão giả này đã thấy được sự lợi hại của Sở Vân.

Vì vậy, trước khi Sở Vân tấn công, hắn đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã đứng sau lưng Sở Vân.

“Chết đi!”

Lão giả này dơ tay lên, định đánh một chưởng vào lưng Sở Vân.

Viện trưởng Bắc Linh thấy vậy, đang định ra tay cứu giúp, nhưng đột nhiên sững sờ.

Chỉ thấy cơ thể Sở Vân bỗng biến hình, hóa thành một thanh kiếm bay vút đi.

Khi trở về, thanh kiếm lại đâm thẳng về phía lão giả này.

“Cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão giả này kinh hãi, mặt mày tái mét.

“Nhân kiếm hợp nhất, đây có phải là nhân kiếm hợp nhất không?”

“Làm sao có thể, sao có người tu luyện đến mức này?”

Khi thấy Sở Vân thi triển nhân kiếm hợp nhất, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó có cả viện trưởng Bắc Linh.

“Tiểu tử này còn bao nhiêu chiêu bài chưa sử dụng?”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thanh kiếm hóa thành của Sở Vân xuyên qua vị trí đan điền của lão giả.

Xẹt!

Lão giả ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Từ xa, thanh kiếm biến mất, hình dáng của Sở Vân hiện ra.

“Tại sao ngươi không giết ta, lại muốn làm hỏng tu vi của ta?”

Lão giả đột nhiên quỳ một chân, quay đầu nhìn Sở Vân với vẻ tức giận.

Sở Vân từ từ quay người, nhìn hắn và nói: “Cách tốt nhất để tra tấn một người không phải là giết chết hắn, mà là để hắn sống không bằng chết.”

Nghe thấy lời này, trong mắt lão giả lộ ra vẻ hận thù.

Hắn muốn ra tay, nhưng cơn đau từ đan điền khiến hắn biết rằng mình đã không còn tu vi.

“Hôm nay chúng ta đã sơ suất, không biết trong hàng trưởng lão ngoại viện của Bắc Linh viện còn có cao thủ ẩn dấu. Nhưng đừng vui mừng quá sớm, món nợ này, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trả.”

Lão giả mặt tròn ôm cánh tay, từ từ đứng dậy, nhìn Sở Vân nói: “Tiểu tử, có bản lĩnh thì hãy để lại tên họ.”

Sở Vân đáp: “Ta họ Sở, tên Sở Vân, không thay đổi tên họ.”

“Sở Vân?”

Lời vừa dứt, một thanh niên trong học viện Âm Dương mắt khẽ nheo lại, nắm chặt quyền, ánh mắt đầy sát khí.

“Sở Vân, tốt, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chúng ta đi thôi.”

Lão giả mặt tròn ra hiệu, rồi dẫn người của học viện Âm Dương rời đi.

Viện trưởng Bắc Linh đột nhiên lên tiếng: “Trở về bảo với lão quái Âm Dương, nếu còn dám đến Bắc Linh viện khiêu khích lần nữa, sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Khi người của học viện Âm Dương đã rời đi, lão giả mặc áo đen bước tới gần Sở Vân, cung kính nói: “Sở trưởng lão, quả thật ta không nhận ra được ngươi là cao thủ, mong được tha tội.”

Sở Vân trả kiếm lại cho lão giả, cười nói: “Chúng ta đều là cùng một cảnh giới, không cần phải thế.”

“Không, mặc dù chúng ta đều ở Địa Vũ Cảnh cửu trọng, nhưng thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta nhiều, đặc biệt là khi ngươi đã lĩnh ngộ nhân kiếm hợp nhất, càng làm cho ta kính phục.”

“Ta có thể hỏi ngươi, làm thế nào để đạt được cảnh giới nhân kiếm hợp nhất không?”

Lão giả mặc đen cũng là một kiếm khách.

Nếu hắn đã lĩnh ngộ nhân kiếm hợp nhất, thì có lẽ vừa rồi đã không thua đối phương.

Sở Vân đáp: “Thực ra rất đơn giản, nhiều người tu luyện đến một cảnh giới nhất định, đều tìm cách đột phá trong kiếm pháp, nhưng thực sự, cảnh giới cao nhất của kiếm pháp không phải là chiêu thức, mà là kiếm đạo.”

“Kiếm đạo, có nghĩa là tay không có kiếm còn mạnh hơn có kiếm, kiếm ở trong tâm, chứ không phải ở tay. Tất nhiên, để đạt được cảnh giới này cần phải suy ngẫm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chỉ dựa vào luyện tập chiêu thức không thể đạt được cảnh giới này.”

“Hoá ra là vậy, được học hỏi rồi.”

Lão giả mặc đen cúi đầu cảm ơn Sở Vân.

“Sở trưởng lão, ngươi và đối phương đều là Địa Vũ Cảnh cửu trọng đỉnh phong, làm thế nào mà ngươi có thể trong thời gian ngắn nhất, đánh trúng điểm yếu của đối phương?”

“Đúng vậy, ngươi ra chiêu hoàn toàn không có gì hoa mỹ, sao lại có thể dễ dàng đâm trúng đối phương?”

“Về việc này…”

Sở Vân có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Ta có thể nói rằng tốc độ ra kiếm của ta nhanh hơn tốc độ sử dụng võ kỹ của hắn không?”

“À, thì ra là vậy, quả thật là thắng nhờ tốc độ, ta đã đoán được rồi.”

“Đúng vậy, khi đó ta đã nói là do tốc độ ra kiếm của Sở trưởng lão quá nhanh, đối phương không kịp phản ứng.”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Lúc này, viện trưởng Bắc Linh bước tới gần Sở Vân, nói: “Sở Vân, theo ta.”

Thấy viện trưởng Bắc Linh gọi mình, Sở Vân nghi hoặc không biết có chuyện gì, nhưng vẫn đi theo.

Trong khi đó.

Lão giả mặt tròn và đoàn người đã rời khỏi Bắc Linh viện.

Ra khỏi Bắc Linh viện, lão giả mặt tròn tức giận nói: “Lẽ ra ta nghĩ lần này có thể dẫm đạp các trưởng lão của Bắc Linh viện, không ngờ lại gặp phải cao thủ.”

Một lão giả khác nói: “Tiểu tử này mới mười bốn, mười lăm tuổi, đã có Địa Vũ Cảnh cửu trọng tu vi, lại còn lĩnh ngộ nhân kiếm hợp nhất, không thể để hắn sống.”

“Đúng vậy, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành mối đe dọa cho học viện Âm Dương chúng ta.”

Lão giả mặt tròn nhìn các học viên phía sau: “Các ngươi đi điều tra, xem hắn rốt cuộc là ai.”

“Trưởng lão, ta biết hắn là ai.”

Lúc này, một thanh niên mặt lạnh bước ra.

“Lý Phi Lâm, ngươi biết hắn là ai sao?”

Thanh niên này không ai khác chính là con trai của gia chủ Lý gia Nam Dương, Lý Thanh Sơn.

Lý Phi Lâm nhìn lão giả mặt tròn nói: “Hắn tên là Sở Vân, đến từ gia tộc Sở ở Nam Dương, nhà ta là bị hắn tiêu diệt.”

Nói đến đây, Lý Phi Lâm nghiến răng nghiến lợi.

Lão giả mặt tròn ngạc nhiên: “Nếu vậy, Lâm trưởng lão đi thăm nhà ngươi cũng bị hắn giết sao?”

Lý Phi Lâm đau khổ khóc lóc, quỳ gối xuống, nhìn lão giả mặt tròn nói: “Trưởng lão, Sở Vân giết cha ta và diệt tộc của ta, người nhất định phải giúp ta báo thù.”

“Ngươi đứng dậy đi.”

Lão giả mặt tròn vội vàng đỡ hắn đứng dậy, nói: “Ngươi yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không để hắn yên.”

“Vì hắn đã đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta sẽ diệt tộc của hắn.”

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khương Nguyệt Sở Vân

Số ký tự: 0