Chân Kiếm Bát Thức
Lục Đạo Trầm Luân
2024-06-26 11:48:32
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Đêm khuya, trăng tròn treo cao giữa không trung, ánh trăng sáng lung linh phủ khắp mặt đất, sương rơi như tuyết.
Mặt hồ nước nhỏ không một gợn sóng, phẳng lặng như gương, phản chiếu vầng trăng tròn, giống như chất chứa một thế giới khác, ánh trăng sáng tĩnh mịch phủ kín mặt hồ.
Trần Tông nằm trên bờ hồ, hai tay gối sau đầu, cứ như vậy mà ngẩn người đắm chìm trong ánh trăng, tâm trạng phức tạp.
Nỗ lực nhiều như vậy, nhưng thu hoạch lại chẳng bao nhiêu, vẫn luôn có chút không cam lòng.
Nhưng tập võ, khổ luyện thôi còn chưa đủ, còn cần phải có ngoại lực hỗ trợ, bằng không cũng chỉ biết bào mòn cơ thể, cuối cùng lại khiến bản thân suy sụp.
Giống như Trần Chí Cương, mỗi bữa đều được tẩm bổ bằng huyết nhục mãnh thú cao cấp, cường thân kiện thể, lại còn dùng thêm Tinh Lực hoàn trợ giúp tu luyện. Nghe nói đám đệ tử của những đại gia tộc trong Phong Vũ thành kia, cách dăm ba hôm lại được ăn một viên Tinh Lực hoàn.
Nếu như tu vi của a ba vẫn còn, Trần Tông muốn mỗi ngày được ăn huyết nhục của mãnh thú cao cấp là chuyện dễ như bỡn, cách một đoạn thời gian lại ăn một viên Tinh Lực hoàn cũng chẳng phải việc khó.
Nhưng trớ trêu thay, chẳng có “nếu như” gì ở đây cả, sự thật chính là sự thật, mỗi ba tháng được phát cho một viên Tinh Lực hoàn là thời điểm mà Trần Tông mong đợi nhất, rốt cuộc hôm nay lại bị phá hỏng.
Đôi khi ngẫm lại, Trần Tông thực sự mờ mịt.
Khí huyết thiếu hụt là bẩm sinh, trừ phi có bảo dược thích hợp mới có thể cải thiện, bằng không sẽ vẫn vĩnh viễn như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ của hắn sau này, khiến cho khát vọng cùng mục tiêu của Trần Tông càng trở nên xa vời hơn.
Nhưng bảo dược hiếm có biết bao, cho dù là a ba đã từng có tu vi Khí Huyết cảnh tầng bảy cũng không thể có được.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Trần Tông bỗng nhiên cảm thấy ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng.
“Không đúng… hình như có thứ gì đó rơi xuống.”
Hắn trừng lớn hai mắt để nhìn rõ ràng hơn, chỉ thấy một đạo quang mang còn sáng hơn so với ánh trăng nhanh chóng rơi xuống.
“Hình như là đang hướng về phía ta…”
“Không tốt!”
Khoảnh khắc luồng quang mang tựa như thanh kiếm kia rơi xuống, Trần Tông rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tránh né.
Quang mang tựa như thanh kiếm kia dường như đọc được ý đồ của hắn, tốc độ tăng vọt gấp trăm lần, xé toạc bầu trời bắn thẳng vào mi tâm Trần Tông.
Giống như bị thứ gì đó xuyên thẳng qua đầu, đau nhức không tả được, trực tiếp khiến Trần Tông hôn mê.
* * *
“Đây là nơi nào?”
Trần Tông dáo dác nhìn quanh, bốn phía đều là một mảnh hư không hắn ám, cúi đầu nhìn xuống cũng chẳng thấy thân thể của chính mình, nhưng vẫn có thể cảm giác được bản thân đang tồn tại, vô cùng quái dị.
Ngân sắc quang mang nhè nhẹ từ xa tràn ngập mà đến, hấp dẫn Trần Tông bay theo.
Không biết đã bay bao lâu, Trần Tông cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn sáng, một đoàn ngân sắc quang mang bất động tại trung tâm hư không hắc ám, càng tiếp cận, Trần Tông lại càng chấn động.
Ngân sắc quang mang kia giống như được hình thành từ vô số ngân sắc Thương Long đan xen lẫn nhau. Mỗi một con ngân sắc Thương Long dường như đều đến từ hư vô, liên tiếp xuyên qua thiên địa thời không, ẩn chứa huyền bí vô cùng vô tận.
Tại trung tâm quang mang với vô số ngân sắc Thương Long đan thành, có một khối mảnh nhỏ lặng yên trôi nổi, ngoại hình giống như một đoạn mũi kiếm, toàn thân màu trắng bạc, tản mát ra một loại khí tức cổ xưa thâm thuý.
Không ngừng tiếp cận, cuối cùng, ý thức của Trần Tông bay vào đoàn quang mang chói loà do ngân sắc Thương Long bện thành.
Khoảnh khắc tiếp xúc với mũi kiếm, giống như có thứ gì đó nổ tung, chấn động bát phương, khiến Trần Tông hoàn toàn mất đi tri giác.
Bỗng nhiên, tại mi tâm hắn có quang mang lập loè bất định, thần vận kinh tuyệt trần thế, còn hơn cả ánh trăng sáng.
Tầng tầng lớp lớp ánh sáng như sóng nước lan rộng, tràn ngập toàn thân Trần Tông mọi chỗ từ trên xuống dưới, giống như có thứ gì đó đang không ngừng bị ép ra từ trong cơ thể hắn.
Trăng khuyết dần về hướng Tây, ánh sáng trên người Trần Tông cũng rút về mi tâm, hoàn toàn ẩn hết vào trong.
Ngón tay của hắn vô thức chuyển động, mí mắt run rẩy mở ra, đầu tiên là mơ hồ, nhưng sau đó lại trở nên sắc sảo.
Một thứ mùi tanh tưởi xộc vào lỗ mũi, giống như mùi thối rữa của chuột chết đã mấy ngày, khiến Trần Tông không ngừng ói mửa.
“Làm sao có thể như vậy?”
Trần Tông kinh hô, hắn phát hiện trên người mình giống như bị phủ lên một lớp nước bùn nhớp nháp, thị lực hai mắt càng hơn trước kia, dưới ánh trăng trắng mờ vẫn có thể phân biệt rõ ràng hai màu đỏ đen, chính là nguồn gốc của thứ mùi tanh tưởi kia.
Vội vàng cởi quần áo nhảy vào trong hồ nước dùng sức tẩy rửa, kì cọ hơn mười lần mới có thể loại bỏ hoàn toàn nước bùn màu đỏ đen dính trên người.
Trần Tông kinh ngạc phát hiện, làn da của mình đã trở nên trắng trẻo hồng hào như trẻ con. Trước kia, bởi vì huyết khí bẩm sinh không đủ nên làn da của hắn tái nhợt và khô héo, cộng thêm đủ loại vết thương lưu lại sau quá trình luyện võ điên cuồng, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Cả người nhẹ nhàng lâng lâng, giống như chỉ cần nhảy một cái là có thể bay lên, trái tim mạnh mẽ, huyết khí dồi dào, toàn thân tràn ngập sức mạnh. Loại cảm giác này, trước giờ Trần Tông chưa từng có, khiến hắn không nhịn được mà sảng khoái cười to.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
* * *
Một đêm không ngủ, nhưng Trần Tông lại cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng.
“Thật tốt quá! Không chỉ tiêu trừ được bệnh căn huyết khí bẩm sinh thiếu hụt, mà huyết khí lại trở nên dồi dào, tu vi cũng đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng hai.”
Trên mặt Trần Tông tràn trề sự kích động.
“Nghe nói có một số bảo dược lâu năm sở hữu công dụng phạt mạch tẩy tuỷ, không biết tình huống của ta bây giờ có phải như vậy không?"
“Sức mạnh tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, phản ứng lại càng nhạy bén, ngay cả đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn! Quả thực không khác gì thoát thai hoán cốt!”
Vừa dứt lời, Trần Tông liền thi triển Hổ Cứ thức, trái tim đập mạnh, huyết khí sôi trào, sức mạnh cường đại chảy xuôi toàn thân. Tại nơi mi tâm, kiếm quang do ngân sắc Thương Long tạo thành lập tức bay múa, khiến Trần Tông quên hết mọi thứ xung quanh, chuyên tâm vào quyền pháp.
Ra quyền!
Hổ Trùng thức!
Một quyền hạ xuống, giống như đánh xuyên qua không khí, tiếng gió nổi lên.
Hổ Chuyển thức!
Hổ Dược thức!
Hổ Bạo thức!
Một quyền cuối cùng, tiếng gió bùng nổ.
“A ha ha ha ha! Sức mạnh của Khí Huyết Cảnh tầng hai quả nhiên vượt xa tầng một!”
Trần Tông thu quyền, cười to không ngớt.
Đại cảnh giới thứ nhất trong luyện võ, gọi là Khí Huyết cảnh, chia thành chín tầng.
Khí Huyết cảnh từ tầng một đến tầng ba, chỉ giúp cường thân kiện thể, làm lớn mạnh huyết khí, là nền tảng của mỗi Võ Đồ.
Khí Huyết cảnh tầng một, khí lực của một cánh tay ước chừng từ năm mươi cân đến một trăm cân.
Khí Huyết cảnh tầng hai, khí lực của một cánh tay ước chừng từ hai trăm cân đến ba trăm cân.
Khí Huyết cảnh tầng ba, khí lực của một cánh tay ước chừng từ bốn trăm cân đến năm trăm cân.
Đây là tiêu chuẩn, tuy nhiên vẫn có những người trời sinh với sức mạnh ưu việt hơn cả, ví dụ như Trần Chí Cương, có tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, nhưng khí lực của một cánh tay lại lên đến sáu trăm cân.
Trước kia, khí lực một cánh tay của Trần Tông chưa tới trăm cân, hiện giờ đã vượt qua hai trăm cân, gần chạm tới ba trăm cân, quả thực là tăng nhanh đến chóng mặt.
Tu vi đột phá không chỉ tăng cường sức mạnh, mà tốc độ cũng được tăng lên, uy lực quyền pháp tăng vọt.
“Luyện nữa!”
Quát khẽ một tiếng, Trần Tông lại thi triển Hổ Cứ thức.
Ngày trước, huyết khí bẩm sinh thiếu hụt, hắn luôn cảm thấy suy yếu, liên tục luyện ba bốn lần sẽ rất mệt mỏi, nhưng bây giờ đã luyện đến năm sáu lần nhưng vẫn còn dư sức.
Một lần lại một lần, thập phần vui sướng, sự lý giải đối với Hổ Lực quyền pháp trực tiếp tăng vọt, những điểm quan trọng trước kia bị bỏ qua do sơ suất, nay đã lần lượt nắm vững.
Luyện đến lần thứ mười, thân hình Trần Tông vọt lên như mãnh hổ, theo một quyền đánh xuống, như mãnh hổ nổi điên đả thương người. Một quyền đánh ra, mạnh mẽ bắn gió khắp bốn phía, giống như mãnh hổ đang gầm thét từ đằng xa.
“Hổ bào, Hổ Lực quyền pháp, bước đầu đạt tới đại thành.”
Trần Tông cả kinh, ngày hôm qua hắn còn đang buồn rầu khi nào mới có thể luyện Hổ Lực quyền pháp đến đại thành, thì qua ngày hôm sau liền đạt tới đại thành, chuyện này cũng có phần quá nhanh đi.
“Chắc chắn có liên quan đến chuyện xảy ra đêm qua.”
Trần Tông thầm nghĩ, hưng phấn không thôi, hít thở sâu bình tĩnh lại. Rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục tu luyện, tranh thủ tiến bộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lại luyện tiếp mười lần, mỗi một quyền Trần Tông đánh ra đều kèm theo tiếng gió rít gào, như mãnh hổ ở trước mặt gầm thét, thanh thế kinh người.
“Đại thành đỉnh phong!”
Trần Tông hít một ngụm khí lạnh, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng vẫn kinh hãi không thôi. Huyết khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng giọt máu đều tràn đầy khí lực, tựa như nước của sông dài biển rộng, khiến hắn nhanh chóng tiêu trừ sự mệt mỏi.
“Hổ Lực quyền pháp luyện đến đại thành, rèn luyện bộ vị đạt tới năm thành, hơn tiểu thành một chút, hiệu quả tu luyện càng rõ ràng.”
Trần Tông vui sướng không thôi, chợt nhíu mày: “Chỉ còn hai mươi chín ngày nữa là đến ngày tổ chức Võ Đồ Chiến trong tộc, cho dù Hổ Lực quyền pháp đạt tới viên mãn, ta cũng không có cách nào tăng tu vi lên Khí Huyết cảnh tầng ba, rất khó để vào được ba thứ hạng đầu trong Võ Đồ Chiến."
Võ Đồ Chiến mỗi năm sẽ tổ chức một lần, người nào lọt vào ba thứ hạng đầu sẽ tiến vào tộc đường Trần gia tại Phong Vũ thành để tu luyện, được học tập những loại võ học cao cấp và hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn.
Mỗi một thành viên trong gia tộc đều vô cùng khao khát, đây được coi là cơ hội cá chép vượt long môn, nhưng chỉ những người dưới mười lăm tuổi mới có thể tham gia. Chỉ ba tháng nữa là Trần Tông tròn mười lăm tuổi, cho nên đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Tiến vào tộc đường tông tộc tu luyện, trở thành Võ Giả, trở nên cường đại, sẽ có thể vì a ba mà đi tìm bảo dược chữa bệnh và khôi phục tu vi. Đây là tâm nguyện của hắn từ trước đến nay, cũng là mục tiêu phấn đấu của hắn.
“Nếu như có được võ học trúc cơ tốt hơn so với Hổ Lực quyền pháp, tốc độ tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn.”
Lẩm bẩm một câu, Trần Tông cũng biết đó chỉ là mộng tưởng. Nào ngờ, kiếm quang nơi mi tâm dường như nghe hiểu được lời hắn nói, khẽ rung lên, một con ngân sắc Thương Long bay ra, chui vào trong não hải Trần Tông.
Cả người Trần Tông run lên, giống như là bị sét đánh, sau đó lại bất động không khác gì pho tượng.
Tròng mắt Trần Tông bỗng chuyển động, tỉnh táo trở lại, vẻ mặt không giấu nổi ý cười. Chẳng biết có phải do trước kia chịu khổ quá nhiều, rốt cuộc ông trời có mắt, bây giờ mới chịu bồi thường cho hắn.
Trong nửa giờ vừa rồi, Trần Tông nhận được một môn võ học trúc cơ, hơn xa Hổ Lực quyền pháp - Chân Kiếm Bát Thức.
“Chân Kiếm Bát Thức, chú trọng hợp nhất kiếm - thân - bộ, cảnh giới nhập môn đã có thể tôi luyện sáu thành bộ vị thân thể, tiểu thành đạt tới bảy thành, đại thành lên đến tám thành, viên mãn là mười thành hoàn mĩ.”
Trần Tông có chút hoảng hốt.
Vừa rồi, hắn còn đang buồn rầu về tốc độ tu luyện chậm chạp của Hổ Lực quyền pháp, không nghĩ rằng sẽ nhận được một môn võ học trúc cơ hơn xa Hổ Lực quyền pháp.
“Chẳng lẽ là cầu được ước thấy?”
Trần Tông nghi hoặc: “Cho ta hai viên Tinh Lực hoàn.”
…
Không một chút động tĩnh, chẳng lẽ là đòi hỏi quá nhiều rồi? Vậy thì một viên thôi cũng được.
Vẫn không một chút động tĩnh, Trần Tông đành phải từ bỏ, chuyển sự chú ý vào Chân Kiếm Bát Thức.
Muốn luyện Chân Kiếm Bát Thức, đầu tiên phải có một thanh kiếm.
“Tu vi của thành viên trong gia tộc chỉ cần đạt tới Khí Huyết cảnh tầng một, là có thể đến Vũ Khí thất để nhận lấy vũ khí miễn phí, cơ hội này đúng lúc cần dùng tới.”
Trần Tông thầm nghĩ, bắt đầu cất bước, hướng về phía Vũ Khí thất của gia tộc mà đi tới, dọc trên đường đi tiếp tục suy ngẫm về Chân Kiếm Bát Thức.
Chân Kiếm Bát Thức có tổng cộng tám thức, theo thứ tự lần lượt là: Phục Kiếm thức, Bạt Kiếm thức, Trùng Kiếm thức, Hoàn Kiếm thức, Trảm Kiếm thức, Loạn Kiếm thức, Tật Kiếm thức, Bạo Kiếm thức.
Thân pháp có năm thức: Lập, Phục, Đạn, Nữu, Toàn.
Bộ pháp có sáu thức: Trùng, Hoạt, Điểm, Di, Dược, Chuyển.
Tám thức vừa rồi có thể thi triển liền một mạch, hoặc cũng có thể sử dụng riêng từng thức. Mỗi một thức cần phải phối hợp với thân pháp và bộ pháp tương ứng, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tu luyện như thế nào, động tác cùng biến hoá của mỗi một thức, đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu, giống như đã được đóng dấu vậy.
“Chỉ riêng tiểu thành, yêu cầu phải hợp nhất được kiếm - thân - bộ, thực sự rất khó.”
“Nhưng mà một khi đạt được tiểu thành, uy lực có lẽ vượt xa so với Hổ Lực quyền pháp đại thành.”
Trong lúc nhất thời, Trần Tông tràn đầy ý chí chiến đấu.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Đêm khuya, trăng tròn treo cao giữa không trung, ánh trăng sáng lung linh phủ khắp mặt đất, sương rơi như tuyết.
Mặt hồ nước nhỏ không một gợn sóng, phẳng lặng như gương, phản chiếu vầng trăng tròn, giống như chất chứa một thế giới khác, ánh trăng sáng tĩnh mịch phủ kín mặt hồ.
Trần Tông nằm trên bờ hồ, hai tay gối sau đầu, cứ như vậy mà ngẩn người đắm chìm trong ánh trăng, tâm trạng phức tạp.
Nỗ lực nhiều như vậy, nhưng thu hoạch lại chẳng bao nhiêu, vẫn luôn có chút không cam lòng.
Nhưng tập võ, khổ luyện thôi còn chưa đủ, còn cần phải có ngoại lực hỗ trợ, bằng không cũng chỉ biết bào mòn cơ thể, cuối cùng lại khiến bản thân suy sụp.
Giống như Trần Chí Cương, mỗi bữa đều được tẩm bổ bằng huyết nhục mãnh thú cao cấp, cường thân kiện thể, lại còn dùng thêm Tinh Lực hoàn trợ giúp tu luyện. Nghe nói đám đệ tử của những đại gia tộc trong Phong Vũ thành kia, cách dăm ba hôm lại được ăn một viên Tinh Lực hoàn.
Nếu như tu vi của a ba vẫn còn, Trần Tông muốn mỗi ngày được ăn huyết nhục của mãnh thú cao cấp là chuyện dễ như bỡn, cách một đoạn thời gian lại ăn một viên Tinh Lực hoàn cũng chẳng phải việc khó.
Nhưng trớ trêu thay, chẳng có “nếu như” gì ở đây cả, sự thật chính là sự thật, mỗi ba tháng được phát cho một viên Tinh Lực hoàn là thời điểm mà Trần Tông mong đợi nhất, rốt cuộc hôm nay lại bị phá hỏng.
Đôi khi ngẫm lại, Trần Tông thực sự mờ mịt.
Khí huyết thiếu hụt là bẩm sinh, trừ phi có bảo dược thích hợp mới có thể cải thiện, bằng không sẽ vẫn vĩnh viễn như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ của hắn sau này, khiến cho khát vọng cùng mục tiêu của Trần Tông càng trở nên xa vời hơn.
Nhưng bảo dược hiếm có biết bao, cho dù là a ba đã từng có tu vi Khí Huyết cảnh tầng bảy cũng không thể có được.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Trần Tông bỗng nhiên cảm thấy ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng.
“Không đúng… hình như có thứ gì đó rơi xuống.”
Hắn trừng lớn hai mắt để nhìn rõ ràng hơn, chỉ thấy một đạo quang mang còn sáng hơn so với ánh trăng nhanh chóng rơi xuống.
“Hình như là đang hướng về phía ta…”
“Không tốt!”
Khoảnh khắc luồng quang mang tựa như thanh kiếm kia rơi xuống, Trần Tông rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tránh né.
Quang mang tựa như thanh kiếm kia dường như đọc được ý đồ của hắn, tốc độ tăng vọt gấp trăm lần, xé toạc bầu trời bắn thẳng vào mi tâm Trần Tông.
Giống như bị thứ gì đó xuyên thẳng qua đầu, đau nhức không tả được, trực tiếp khiến Trần Tông hôn mê.
* * *
“Đây là nơi nào?”
Trần Tông dáo dác nhìn quanh, bốn phía đều là một mảnh hư không hắn ám, cúi đầu nhìn xuống cũng chẳng thấy thân thể của chính mình, nhưng vẫn có thể cảm giác được bản thân đang tồn tại, vô cùng quái dị.
Ngân sắc quang mang nhè nhẹ từ xa tràn ngập mà đến, hấp dẫn Trần Tông bay theo.
Không biết đã bay bao lâu, Trần Tông cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn sáng, một đoàn ngân sắc quang mang bất động tại trung tâm hư không hắc ám, càng tiếp cận, Trần Tông lại càng chấn động.
Ngân sắc quang mang kia giống như được hình thành từ vô số ngân sắc Thương Long đan xen lẫn nhau. Mỗi một con ngân sắc Thương Long dường như đều đến từ hư vô, liên tiếp xuyên qua thiên địa thời không, ẩn chứa huyền bí vô cùng vô tận.
Tại trung tâm quang mang với vô số ngân sắc Thương Long đan thành, có một khối mảnh nhỏ lặng yên trôi nổi, ngoại hình giống như một đoạn mũi kiếm, toàn thân màu trắng bạc, tản mát ra một loại khí tức cổ xưa thâm thuý.
Không ngừng tiếp cận, cuối cùng, ý thức của Trần Tông bay vào đoàn quang mang chói loà do ngân sắc Thương Long bện thành.
Khoảnh khắc tiếp xúc với mũi kiếm, giống như có thứ gì đó nổ tung, chấn động bát phương, khiến Trần Tông hoàn toàn mất đi tri giác.
Bỗng nhiên, tại mi tâm hắn có quang mang lập loè bất định, thần vận kinh tuyệt trần thế, còn hơn cả ánh trăng sáng.
Tầng tầng lớp lớp ánh sáng như sóng nước lan rộng, tràn ngập toàn thân Trần Tông mọi chỗ từ trên xuống dưới, giống như có thứ gì đó đang không ngừng bị ép ra từ trong cơ thể hắn.
Trăng khuyết dần về hướng Tây, ánh sáng trên người Trần Tông cũng rút về mi tâm, hoàn toàn ẩn hết vào trong.
Ngón tay của hắn vô thức chuyển động, mí mắt run rẩy mở ra, đầu tiên là mơ hồ, nhưng sau đó lại trở nên sắc sảo.
Một thứ mùi tanh tưởi xộc vào lỗ mũi, giống như mùi thối rữa của chuột chết đã mấy ngày, khiến Trần Tông không ngừng ói mửa.
“Làm sao có thể như vậy?”
Trần Tông kinh hô, hắn phát hiện trên người mình giống như bị phủ lên một lớp nước bùn nhớp nháp, thị lực hai mắt càng hơn trước kia, dưới ánh trăng trắng mờ vẫn có thể phân biệt rõ ràng hai màu đỏ đen, chính là nguồn gốc của thứ mùi tanh tưởi kia.
Vội vàng cởi quần áo nhảy vào trong hồ nước dùng sức tẩy rửa, kì cọ hơn mười lần mới có thể loại bỏ hoàn toàn nước bùn màu đỏ đen dính trên người.
Trần Tông kinh ngạc phát hiện, làn da của mình đã trở nên trắng trẻo hồng hào như trẻ con. Trước kia, bởi vì huyết khí bẩm sinh không đủ nên làn da của hắn tái nhợt và khô héo, cộng thêm đủ loại vết thương lưu lại sau quá trình luyện võ điên cuồng, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Cả người nhẹ nhàng lâng lâng, giống như chỉ cần nhảy một cái là có thể bay lên, trái tim mạnh mẽ, huyết khí dồi dào, toàn thân tràn ngập sức mạnh. Loại cảm giác này, trước giờ Trần Tông chưa từng có, khiến hắn không nhịn được mà sảng khoái cười to.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
* * *
Một đêm không ngủ, nhưng Trần Tông lại cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng.
“Thật tốt quá! Không chỉ tiêu trừ được bệnh căn huyết khí bẩm sinh thiếu hụt, mà huyết khí lại trở nên dồi dào, tu vi cũng đột phá đến Khí Huyết cảnh tầng hai.”
Trên mặt Trần Tông tràn trề sự kích động.
“Nghe nói có một số bảo dược lâu năm sở hữu công dụng phạt mạch tẩy tuỷ, không biết tình huống của ta bây giờ có phải như vậy không?"
“Sức mạnh tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, phản ứng lại càng nhạy bén, ngay cả đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn! Quả thực không khác gì thoát thai hoán cốt!”
Vừa dứt lời, Trần Tông liền thi triển Hổ Cứ thức, trái tim đập mạnh, huyết khí sôi trào, sức mạnh cường đại chảy xuôi toàn thân. Tại nơi mi tâm, kiếm quang do ngân sắc Thương Long tạo thành lập tức bay múa, khiến Trần Tông quên hết mọi thứ xung quanh, chuyên tâm vào quyền pháp.
Ra quyền!
Hổ Trùng thức!
Một quyền hạ xuống, giống như đánh xuyên qua không khí, tiếng gió nổi lên.
Hổ Chuyển thức!
Hổ Dược thức!
Hổ Bạo thức!
Một quyền cuối cùng, tiếng gió bùng nổ.
“A ha ha ha ha! Sức mạnh của Khí Huyết Cảnh tầng hai quả nhiên vượt xa tầng một!”
Trần Tông thu quyền, cười to không ngớt.
Đại cảnh giới thứ nhất trong luyện võ, gọi là Khí Huyết cảnh, chia thành chín tầng.
Khí Huyết cảnh từ tầng một đến tầng ba, chỉ giúp cường thân kiện thể, làm lớn mạnh huyết khí, là nền tảng của mỗi Võ Đồ.
Khí Huyết cảnh tầng một, khí lực của một cánh tay ước chừng từ năm mươi cân đến một trăm cân.
Khí Huyết cảnh tầng hai, khí lực của một cánh tay ước chừng từ hai trăm cân đến ba trăm cân.
Khí Huyết cảnh tầng ba, khí lực của một cánh tay ước chừng từ bốn trăm cân đến năm trăm cân.
Đây là tiêu chuẩn, tuy nhiên vẫn có những người trời sinh với sức mạnh ưu việt hơn cả, ví dụ như Trần Chí Cương, có tu vi Khí Huyết cảnh tầng ba đỉnh phong, nhưng khí lực của một cánh tay lại lên đến sáu trăm cân.
Trước kia, khí lực một cánh tay của Trần Tông chưa tới trăm cân, hiện giờ đã vượt qua hai trăm cân, gần chạm tới ba trăm cân, quả thực là tăng nhanh đến chóng mặt.
Tu vi đột phá không chỉ tăng cường sức mạnh, mà tốc độ cũng được tăng lên, uy lực quyền pháp tăng vọt.
“Luyện nữa!”
Quát khẽ một tiếng, Trần Tông lại thi triển Hổ Cứ thức.
Ngày trước, huyết khí bẩm sinh thiếu hụt, hắn luôn cảm thấy suy yếu, liên tục luyện ba bốn lần sẽ rất mệt mỏi, nhưng bây giờ đã luyện đến năm sáu lần nhưng vẫn còn dư sức.
Một lần lại một lần, thập phần vui sướng, sự lý giải đối với Hổ Lực quyền pháp trực tiếp tăng vọt, những điểm quan trọng trước kia bị bỏ qua do sơ suất, nay đã lần lượt nắm vững.
Luyện đến lần thứ mười, thân hình Trần Tông vọt lên như mãnh hổ, theo một quyền đánh xuống, như mãnh hổ nổi điên đả thương người. Một quyền đánh ra, mạnh mẽ bắn gió khắp bốn phía, giống như mãnh hổ đang gầm thét từ đằng xa.
“Hổ bào, Hổ Lực quyền pháp, bước đầu đạt tới đại thành.”
Trần Tông cả kinh, ngày hôm qua hắn còn đang buồn rầu khi nào mới có thể luyện Hổ Lực quyền pháp đến đại thành, thì qua ngày hôm sau liền đạt tới đại thành, chuyện này cũng có phần quá nhanh đi.
“Chắc chắn có liên quan đến chuyện xảy ra đêm qua.”
Trần Tông thầm nghĩ, hưng phấn không thôi, hít thở sâu bình tĩnh lại. Rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục tu luyện, tranh thủ tiến bộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lại luyện tiếp mười lần, mỗi một quyền Trần Tông đánh ra đều kèm theo tiếng gió rít gào, như mãnh hổ ở trước mặt gầm thét, thanh thế kinh người.
“Đại thành đỉnh phong!”
Trần Tông hít một ngụm khí lạnh, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng vẫn kinh hãi không thôi. Huyết khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng giọt máu đều tràn đầy khí lực, tựa như nước của sông dài biển rộng, khiến hắn nhanh chóng tiêu trừ sự mệt mỏi.
“Hổ Lực quyền pháp luyện đến đại thành, rèn luyện bộ vị đạt tới năm thành, hơn tiểu thành một chút, hiệu quả tu luyện càng rõ ràng.”
Trần Tông vui sướng không thôi, chợt nhíu mày: “Chỉ còn hai mươi chín ngày nữa là đến ngày tổ chức Võ Đồ Chiến trong tộc, cho dù Hổ Lực quyền pháp đạt tới viên mãn, ta cũng không có cách nào tăng tu vi lên Khí Huyết cảnh tầng ba, rất khó để vào được ba thứ hạng đầu trong Võ Đồ Chiến."
Võ Đồ Chiến mỗi năm sẽ tổ chức một lần, người nào lọt vào ba thứ hạng đầu sẽ tiến vào tộc đường Trần gia tại Phong Vũ thành để tu luyện, được học tập những loại võ học cao cấp và hưởng thụ nhiều tài nguyên hơn.
Mỗi một thành viên trong gia tộc đều vô cùng khao khát, đây được coi là cơ hội cá chép vượt long môn, nhưng chỉ những người dưới mười lăm tuổi mới có thể tham gia. Chỉ ba tháng nữa là Trần Tông tròn mười lăm tuổi, cho nên đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Tiến vào tộc đường tông tộc tu luyện, trở thành Võ Giả, trở nên cường đại, sẽ có thể vì a ba mà đi tìm bảo dược chữa bệnh và khôi phục tu vi. Đây là tâm nguyện của hắn từ trước đến nay, cũng là mục tiêu phấn đấu của hắn.
“Nếu như có được võ học trúc cơ tốt hơn so với Hổ Lực quyền pháp, tốc độ tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn.”
Lẩm bẩm một câu, Trần Tông cũng biết đó chỉ là mộng tưởng. Nào ngờ, kiếm quang nơi mi tâm dường như nghe hiểu được lời hắn nói, khẽ rung lên, một con ngân sắc Thương Long bay ra, chui vào trong não hải Trần Tông.
Cả người Trần Tông run lên, giống như là bị sét đánh, sau đó lại bất động không khác gì pho tượng.
Tròng mắt Trần Tông bỗng chuyển động, tỉnh táo trở lại, vẻ mặt không giấu nổi ý cười. Chẳng biết có phải do trước kia chịu khổ quá nhiều, rốt cuộc ông trời có mắt, bây giờ mới chịu bồi thường cho hắn.
Trong nửa giờ vừa rồi, Trần Tông nhận được một môn võ học trúc cơ, hơn xa Hổ Lực quyền pháp - Chân Kiếm Bát Thức.
“Chân Kiếm Bát Thức, chú trọng hợp nhất kiếm - thân - bộ, cảnh giới nhập môn đã có thể tôi luyện sáu thành bộ vị thân thể, tiểu thành đạt tới bảy thành, đại thành lên đến tám thành, viên mãn là mười thành hoàn mĩ.”
Trần Tông có chút hoảng hốt.
Vừa rồi, hắn còn đang buồn rầu về tốc độ tu luyện chậm chạp của Hổ Lực quyền pháp, không nghĩ rằng sẽ nhận được một môn võ học trúc cơ hơn xa Hổ Lực quyền pháp.
“Chẳng lẽ là cầu được ước thấy?”
Trần Tông nghi hoặc: “Cho ta hai viên Tinh Lực hoàn.”
…
Không một chút động tĩnh, chẳng lẽ là đòi hỏi quá nhiều rồi? Vậy thì một viên thôi cũng được.
Vẫn không một chút động tĩnh, Trần Tông đành phải từ bỏ, chuyển sự chú ý vào Chân Kiếm Bát Thức.
Muốn luyện Chân Kiếm Bát Thức, đầu tiên phải có một thanh kiếm.
“Tu vi của thành viên trong gia tộc chỉ cần đạt tới Khí Huyết cảnh tầng một, là có thể đến Vũ Khí thất để nhận lấy vũ khí miễn phí, cơ hội này đúng lúc cần dùng tới.”
Trần Tông thầm nghĩ, bắt đầu cất bước, hướng về phía Vũ Khí thất của gia tộc mà đi tới, dọc trên đường đi tiếp tục suy ngẫm về Chân Kiếm Bát Thức.
Chân Kiếm Bát Thức có tổng cộng tám thức, theo thứ tự lần lượt là: Phục Kiếm thức, Bạt Kiếm thức, Trùng Kiếm thức, Hoàn Kiếm thức, Trảm Kiếm thức, Loạn Kiếm thức, Tật Kiếm thức, Bạo Kiếm thức.
Thân pháp có năm thức: Lập, Phục, Đạn, Nữu, Toàn.
Bộ pháp có sáu thức: Trùng, Hoạt, Điểm, Di, Dược, Chuyển.
Tám thức vừa rồi có thể thi triển liền một mạch, hoặc cũng có thể sử dụng riêng từng thức. Mỗi một thức cần phải phối hợp với thân pháp và bộ pháp tương ứng, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Tu luyện như thế nào, động tác cùng biến hoá của mỗi một thức, đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu, giống như đã được đóng dấu vậy.
“Chỉ riêng tiểu thành, yêu cầu phải hợp nhất được kiếm - thân - bộ, thực sự rất khó.”
“Nhưng mà một khi đạt được tiểu thành, uy lực có lẽ vượt xa so với Hổ Lực quyền pháp đại thành.”
Trong lúc nhất thời, Trần Tông tràn đầy ý chí chiến đấu.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro