Không Ngừng Vươn Lên
Lục Đạo Trầm Luân
2024-06-26 11:48:32
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Sắc trời hơi trong, yên tĩnh không tiếng động.
Trong khi đại đa số người dân ở Tiểu Hồ trấn vẫn còn đang say giấc nồng, Trần Tông lại nhanh chóng mở bừng hai mắt, thân hình uốn éo, linh hoạt hệt như cá chạch, lặng lẽ chui ra khỏi chăn nhảy xuống đất.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt xong thì ăn tạm mấy chiếc bánh nướng áp chảo. Tay chân lưng eo đều được buộc những miếng sắt nặng trịch, nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng cửa.
Ngoài trời vẫn còn lờ mờ sáng, lặng yên không một tiếng động. Hít sâu một ngụm không khí trong lành rồi lại chậm rãi thở ra, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ xoay quanh ở lồng ngực khiến Trần Tông phấn khởi tinh thần, hắn hoạt động tay chân một chút rồi chạy băng băng về phía trước.
Những miếng sắt trên người nặng đến ba mươi cân, tuy là Trần Tông mỗi ngày đều đeo, nhưng vẫn thở muốn đứt hơi mỗi khi chạy được vài trăm thước. Mặc dù vậy, bản thân hắn cũng cắn răng chịu đựng mà cố gắng không ngừng.
Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân. ( Muốn làm kẻ hơn người, thì phải chịu ăn quả đắng.)
Chạy đến bờ một hồ nước nhỏ thì dừng lại, tạm nghỉ một chút, rồi tiếp tục nhấc chân chạy vòng quanh hồ.
Một vòng của hồ nhỏ hơn một ngàn sáu trăm thước, vác thêm ba mươi cân sắt trên người chạy vòng quanh cần đến gần một khắc.
Trần Tông sau khi chạy liên tục ba vòng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hắn giống như là mới được vớt từ dưới nước lên, làn da đỏ bừng, cả người nóng hừng hực, tim đập như đánh trống trận, hơi thở dữ dội như kéo ống bễ lò rèn.
Ánh bình minh dần ló dạng, từng tia sáng đầu tiên chiếu rọi trên mặt Trần Tông, phản chiếu xen lẫn cùng mồ hôi, ánh sáng ngập tràn không gian, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, sức sống dạt dào.
Cố gắng hít thở thật sâu, hai chân Trần Tông tách ra bằng với độ rộng của vai, chân trước gập xuống, đầu gối chân sau gần như chạm đất. Gót chân nâng lên, dùng sức bàn chân chống ở mặt đất, thân mình hạ thấp về phía trước, trọng tâm phân bố ở hai chân, cơ bắp căng cứng.
Tay trái nắm thành hình hổ trảo đưa về phía trước, ngang với tầm mắt, tay phải hơi nắm thành quyền, đặt ở phía sau gần sát cằm. Hai bàn tay trước sau thẳng tắp một đường, như mãnh hổ bàn cứ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trở nên ngưng tụ sắc bén.
Vận sức chờ phát động.
“Ha!”
Âm thanh bật ra như sấm xuân vang dội, thân hình đang hạ thấp bỗng hướng về trước, eo phát lực, lưng nhấp nhô, giống như muốn lao về phía trước. Sức mạnh bộc phát, hữu quyền thuận thế đánh ra toàn lực, giống như mãnh hổ giương vuốt.
Hổ Lực quyền pháp, một trong ba môn võ học trúc cơ(*) của Trần gia, bắt chước động tác của mãnh hổ, tổng cộng có năm thức, luyện tới khi đại thành sẽ có thể tôi luyện đến năm thành bộ phận thân thể.
(*) trúc cơ ở đây không phải là cảnh giới Trúc Cơ, mà có nghĩa là “nền tảng”.
Quyền pháp này có thể rèn luyện khí lực và làm cho huyết khí cường tráng, lại cũng có thể trở thành thủ đoạn để công và thủ. Trần Tông tập luyện đến nay đã được hai năm rưỡi, năm thức cơ bản hoàn toàn nắm vững
Năm thức Hổ Lực quyền pháp thi triển nối liền nhau, nắm đấm sinh ra gió. Trần Tông thu quyền đứng thẳng, lưng thẳng tắp, thở ra một hơi dài.
“Lấy Hổ Cứ thức khởi đầu, lại lấy Hổ Bạo thức kết thúc, đánh ra tiếng gió, vẫn chỉ mới tiểu thành, không biết khi nào mới có thể đại thành?”
Võ học chia thành: nhập môn, tiểu thành, đại thành, và viên mãn. Có câu nói rằng: Đại thành dịch đắc, viên mãn nan cầu. (Đại thành dễ có, viên mãn khó cầu)
Luyện đến đại thành chỉ cần trả giá bằng thời gian và nỗ lực, nhưng viên mãn lại cần lĩnh ngộ và nắm giữ tinh tuý của võ học.
Hổ Lực quyền pháp chia làm bốn cảnh giới: hổ hình, hổ thanh, hổ bào, hổ thế. Tương ứng với : nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Hổ hình, chỉ có thể thuần thục thi triển năm thức Hổ Lực quyền pháp, ở bề ngoài bắt chước tư thế giống như mãnh hổ, uy lực rất yếu, gần như chỉ là một cái cái thùng rỗng kêu to.
Hổ thanh, chính là có thể thi triển một mạch mười phần Hổ Lực quyền pháp, có uy lực nhất định, xuất thủ liền có thể đánh ra tiếng gió rất nhỏ, như hổ gầm nhẹ.
Hổ bào, đã có thể phát huy đầy đủ uy lực của Hổ Lực quyền pháp, khi thi triển, tựa như mãnh hổ đứng ở trước mặt há mồm rít gào, thanh thế kinh người.
Về phần hổ thế, Trần Tông đến nay chưa từng hiểu được đó là cái gì, bởi vì trong toàn bộ gia tộc, không có người nào tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn.
“Người bình thường luyện võ học trúc cơ, ba tháng nhập môn, một năm tiểu thành, ba năm đại thành, ta lại mất hai năm mới đạt tới tiểu thành, tiến triển chậm chạp.”
Trần Tông thấp giọng lẩm bẩm, tràn ngập vẻ không cam lòng: “Đáng giận là huyết khí bẩm sinh không đủ, hại ta phải khổ luyện hai năm rưỡi, không chỉ tiến cảnh võ học bị trì hoãn, mà tu vi cũng chỉ mới đạt tới Khí Huyết cảnh tầng một. Như vậy, một tháng sau làm sao ta có thể tham dự Võ Đồ Chiến trong tộc? Làm sao tiến vào tộc đường được? Làm sao vì a ba tìm bảo dược đây?”
Nghĩ đến những người đồng trang lứa trong gia tộc tập võ cùng một thời điểm với hắn, hiện giờ không phải là Khí Huyết cảnh tầng ba thì ít nhất cũng đạt tới Khí Huyết cảnh tầng hai, cho dù là đứa trẻ nhỏ hơn hắn một tuổi, hiện giờ cũng có tu vi Khí Huyết cảnh tầng hai, Trần Tông liền cảm thấy tràn ngập sự không cam lòng.
“Nếu không phải huyết khí bẩm sinh không đủ…”
Nghĩ đến đây, Trần Tông có chút hoảng hốt.
Năm đó, khi hắn còn nằm trong bụng mẹ, do yêu thú tập kích làm ảnh hưởng thai khí, gặp khó khăn lúc lâm bồn, mẫu thân hy sinh bản thân để giữ hắn, mặc dù như thế, Trần Tông cũng mắc phải bệnh căn*(kiểu như bệnh mãn tính ấy) khiến cho huyết khí bẩm sinh không đầy đủ.
Dù cho huyết khí bẩm sinh thiếu hụt gây ảnh hưởng nghiêm trọng làm trì trệ tiến độ tập võ, Trần Tông cũng chưa từng quá oán hận, chỉ là có đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực, rõ ràng chính mình nỗ lực hơn gấp mấy lần so với người khác, lại bởi vì huyết khí bẩm sinh không đủ mà bị người khác bỏ lại phía sau.
“Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, a ba từng nói, con người phải không ngừng vươn lên, ta chỉ là chậm hơn so người khác mà thôi, cũng không phải không thể tập võ, chỉ cần không ngừng nỗ lực, chắc chắn sẽ thành công.”
Gầm nhẹ một tiếng, Trần Tông lại triển khai Hổ Cứ thức, một lần nữa vùng lên tu luyện.
Vận mệnh như thế, thì sao?
Chỉ có thể mạnh mẽ đấu tranh, không ngừng vươn lên.
Hổ Cứ (cọp ngồi), Hổ Trùng (cọp đập), Hổ Chuyển (cọp vờn), Hổ Dược (cọp vồ), Hổ Bạo, mỗi một thức đều dùng toàn lực, năm thức nối liền, huyết khí cả người bắt đầu sôi sục, làn da đỏ lên, mồ hôi không ngừng chảy ra, thấm ướt chiếc áo vải thô màu xám, trên mặt đất lưu lại rất nhiều dấu chân, giăng ngang giăng dọc khắp nơi.
Mặt trời dâng lên, ánh sáng vàng rực soi rọi khắp nơi, phủ xuống toàn bộ mặt đất, đánh thức tất cả sự sống.
Sau khi liên tục thi triển ba lần Hổ Lực quyền pháp, Trần Tông buộc phải dừng lại, tứ chi không thể khống chế mà run rẩy, cảm giác giống như cơ bắp trên người bị xé rách, đau nhức ập đến tựa thuỷ triều từng cơn.
“Còn chưa đủ, tiếp tục luyện.”
Trần Tông cắn chặt hàm răng, gian nan duỗi tay chân muốn một lần nữa thi triển Hổ Cứ thức.
“Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải trở thành Võ Giả, phải vượt qua Khí Huyết cảnh. Chỉ có như thế, ta mới có thể tìm được bảo dược chữa khỏi cho a ba, giúp a ba khôi phục tu vi.”
Đau nhức làm cho Trần Tông nổi đầy gân xanh trên trán, gương mặt vặn vẹo, cả người run rẩy. Nhưng lại kiên cường chống đỡ bằng ý chí vô cùng dẻo dai, một lần nữa thi triển Hổ Cứ thức, lực lượng tích tụ, Hổ Trùng thức.
Mỗi ngày, Trần Tông đều rèn luyện như vậy, liều mạng khai thác tiềm lực bản thân.
Luyện xong lần thứ tư, Trần Tông rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nữa, nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, cảm giác giống như đây không còn là cơ thể của mình nữa.
Nghỉ ngơi một lát, Trần Tông khó khăn đứng dậy, bụng réo như sấm, hắn cảm thấy chính mình có thể ăn hết một con bò.
Trên đường về nhà, phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc đi tới, hai gò má hóp, lộ vẻ tang thương, một thân áo vải thô màu xám, trên vai treo dây thừng, bên hông dắt đao, dáng đi kiên định, quả nhiên là a ba Trần Chính Đường.
“Cháo nấu ngon lắm, tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
Nhìn thấy Trần Tông, Trần Chính Đường như mọi khi nói: “Luyện võ phải thong thả, không được nóng vội.”
“A ba yên tâm đi, con sẽ chú ý.”
Trần Tông cười nói, đón ánh sáng mặt trời, toả ra một loại hào quang mạnh mẽ.
Gật gật đầu, Trần Chính Đường lướt qua bên người Trần Tông, Trần Tông quay đầu nhìn lại, chăm chú dõi theo bóng dáng đơn bạc đã không còn cường tráng giống ngày xưa, nhưng vẫn vững chắc như cũ, hắn cứ nhìn theo đến khi hình bóng đó khuất xa dần.
Trần gia là một gia tộc lớn tại Tiểu Hồ trấn, dân cư mấy trăm, mỗi ngày cần dùng rất nhiều củi gạo dầu muối.
A ba Trần Chính Đường từng là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, trong một lần muốn tìm kiếm bảo dược bổ sung huyết khí cho hắn, ông ấy đã tranh đoạt cùng yêu thú, cuối cùng lại bị trọng thương, khí huyết suy bại, một thân tu vi mất hết. Không chỉ rớt xuống trở thành một người bình thường, mà còn mang theo một thân bệnh tật.
Theo lẽ thường, a ba từng vì gia tộc làm ra cống hiến lớn lao, tu vi mất hết, có tư cách hưởng thụ sự cung dưỡng của gia tộc, nhưng tính tình a ba cũng như tên của ông, đường đường chính chính.
Ông nói chính mình chỉ là mất đi tu vi, cũng không phải tàn phế đến mức không thể hoạt động, làm sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cung dưỡng của gia tộc.
Không có tu vi thì không thể vào núi tìm thảo dược hay săn bắn, vậy làm một ít công việc trong khả năng cho phép để đổi lấy thù lao, nuôi sống bản thân cùng đứa con, chẳng hạn như chặt cây chẻ củi.
Trần Chính Đường lấy hành động thực tế của chính mình để dạy dỗ Trần Tông, không ngừng tác động lên hắn.
Sinh mệnh vô tận, không ngừng vươn lên!
Ăn xong cháo thịt, đem chén nồi cọ rửa sạch sẽ, Trần Tông vừa nghỉ ngơi vừa đọc sách, luyện võ có thể cường thân kiện thể, nắm giữ sức mạnh cường đại, đọc sách có thể tích lũy tri thức, làm phong phú nội tâm.
“Tông ca… Tông ca… Có chuyện lớn không hay rồi!”
Một thiếu niên vội vã từ bên ngoài vọt vào, hô lớn.
“Chuyện gì mà lại cuống cuồng như vậy?”
Trần Tông để quyển sách xuống, mặt nở nụ cười nhìn lại.
Một thân võ phục màu xanh từ vải thô, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt vô cùng ngời sáng, cậu ta tên Trần Nhất Minh, nhỏ hơn một tuổi so với Trần Tông, cha cậu và a ba có quan hệ không tồi, chơi cùng hắn từ nhỏ đến lớn, tuy không phải anh em nhưng lại thân như anh em.
“Hôm nay, Tinh Lực hoàn vừa mới được phân phát lúc nãy, phần của Tông ca ngươi bị Trần Chí Cương đoạt lấy.”
Trần Nhất Minh thở hổn hển nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Tinh Lực hoàn lấy tinh hoa ngũ cốc phối hợp với một chút tinh hoa thảo dược mà luyện chế, ẩn chứa tác dụng phi thường. Đối với Võ Đồ tu luyện từ Khí Huyết cảnh tầng một đến tầng ba có hiệu quả phụ trợ nổi bật, rất có giá trị.
Trần gia tài lực phong phú như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cấp cho đám thiếu niên đồng lứa một viên mỗi ba tháng.
“Trước hết khoan nói đến vấn đề này, đã có chuyện gì xảy ra với mắt của ngươi?”
Trong lòng Trần Tông khẽ động, lại chỉ vào mắt trái bầm tím của Trần Nhất Minh, nghiêm túc hỏi.
“Ta nhìn thấy Trần Chí Cương lấy đi Tinh Lực hoàn của Tông ca, liền muốn cướp về, kết quả lại bị Trần Trung Kiệt đánh lén.” Trần Nhất Minh dửng dưng nói : “Nếu không đánh lén, nó căn bản không phải là đối thủ của ta.”
“Tinh Lực hoàn chẳng phải đều là buổi chiều mới phân phát sao? Hơn nữa, phải đích thân trình diện thì mới có thể nhận chứ?
Trần Tông lúc này mới trầm giọng hỏi, cảm thấy tức giận muốn nổ tung lồng ngực, bởi vì Trần Nhất Minh bị đả thương, bởi vì Tinh Lực hoàn thuộc về hắn bị cướp đi.
“Trước kia đúng là như vậy, nhưng quản sự phân phát Tinh Lực hoàn bị thay đổi, là cậu của Trần Chí Cương. Hắn nói… hắn nói Tông ca ngươi tu luyện suốt hai năm rưỡi mà tu vi chỉ là Khí Huyết cảnh tầng một, không khác phế vật là bao, Tinh Lực hoàn cho ngươi cũng lãng phí, tốt nhất nên đưa cho Trần Chí Cương.”
Trần Nhất Minh oán hận nói: “Gia hoả Trần Chí Cương đáng chết này, ỷ vào cha hắn là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, gây ra không biết bao nhiêu chuyện bất công.”
Nghe vậy, lửa giận của Trần Tông càng bốc lên, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Có lẽ một viên Tinh Lực hoàn không thể khiến ta tiến bộ hơn bao nhiêu, nhưng nếu không có Tinh Lực hoàn kia, ta sẽ tiến bộ càng thêm chậm, thủ đoạn này chẳng khác nào muốn đoạn tuyệt con đường tu luyện của ta.”
“Tông ca, ngươi phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên đi tìm Trần Chí Cương.”
Nhìn thấy lồng ngực Trần Tông phập phồng kịch liệt, Trần Nhất Minh vội vàng nói: “Trần Chí Cương không chỉ có tu vi đạt tới Khí Huyết canh tầng ba đỉnh phong, ta nghe nói Hổ Lực quyền pháp của hắn đã đột phá từ vài ngày trước đó, đạt tới đại thành.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hành động lỗ mãng đâu.”
Trần Tông hít thở sâu, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ, cho dù có phẫn nộ cũng chẳng làm được trò trống gì, từ sau khi a ba mất đi một thân tu vi, vô vọng khôi phục, địa vị của hai cha con trong tộc liền rớt xuống ngàn trượng.
Không có người chủ trì công đạo, nếu chính mình vì sự kích động nhất thời mà đi tìm Trần Chí Cương tính sổ, kết quả nhất định là sẽ bị ăn đòn thảm, lại gia tăng gánh nặng cho a ba.
“Bây giờ ta nhịn, nhưng sẽ không quên đi đâu.”
Trần Tông thầm nghĩ.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Sắc trời hơi trong, yên tĩnh không tiếng động.
Trong khi đại đa số người dân ở Tiểu Hồ trấn vẫn còn đang say giấc nồng, Trần Tông lại nhanh chóng mở bừng hai mắt, thân hình uốn éo, linh hoạt hệt như cá chạch, lặng lẽ chui ra khỏi chăn nhảy xuống đất.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt xong thì ăn tạm mấy chiếc bánh nướng áp chảo. Tay chân lưng eo đều được buộc những miếng sắt nặng trịch, nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng cửa.
Ngoài trời vẫn còn lờ mờ sáng, lặng yên không một tiếng động. Hít sâu một ngụm không khí trong lành rồi lại chậm rãi thở ra, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ xoay quanh ở lồng ngực khiến Trần Tông phấn khởi tinh thần, hắn hoạt động tay chân một chút rồi chạy băng băng về phía trước.
Những miếng sắt trên người nặng đến ba mươi cân, tuy là Trần Tông mỗi ngày đều đeo, nhưng vẫn thở muốn đứt hơi mỗi khi chạy được vài trăm thước. Mặc dù vậy, bản thân hắn cũng cắn răng chịu đựng mà cố gắng không ngừng.
Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân. ( Muốn làm kẻ hơn người, thì phải chịu ăn quả đắng.)
Chạy đến bờ một hồ nước nhỏ thì dừng lại, tạm nghỉ một chút, rồi tiếp tục nhấc chân chạy vòng quanh hồ.
Một vòng của hồ nhỏ hơn một ngàn sáu trăm thước, vác thêm ba mươi cân sắt trên người chạy vòng quanh cần đến gần một khắc.
Trần Tông sau khi chạy liên tục ba vòng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hắn giống như là mới được vớt từ dưới nước lên, làn da đỏ bừng, cả người nóng hừng hực, tim đập như đánh trống trận, hơi thở dữ dội như kéo ống bễ lò rèn.
Ánh bình minh dần ló dạng, từng tia sáng đầu tiên chiếu rọi trên mặt Trần Tông, phản chiếu xen lẫn cùng mồ hôi, ánh sáng ngập tràn không gian, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, sức sống dạt dào.
Cố gắng hít thở thật sâu, hai chân Trần Tông tách ra bằng với độ rộng của vai, chân trước gập xuống, đầu gối chân sau gần như chạm đất. Gót chân nâng lên, dùng sức bàn chân chống ở mặt đất, thân mình hạ thấp về phía trước, trọng tâm phân bố ở hai chân, cơ bắp căng cứng.
Tay trái nắm thành hình hổ trảo đưa về phía trước, ngang với tầm mắt, tay phải hơi nắm thành quyền, đặt ở phía sau gần sát cằm. Hai bàn tay trước sau thẳng tắp một đường, như mãnh hổ bàn cứ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trở nên ngưng tụ sắc bén.
Vận sức chờ phát động.
“Ha!”
Âm thanh bật ra như sấm xuân vang dội, thân hình đang hạ thấp bỗng hướng về trước, eo phát lực, lưng nhấp nhô, giống như muốn lao về phía trước. Sức mạnh bộc phát, hữu quyền thuận thế đánh ra toàn lực, giống như mãnh hổ giương vuốt.
Hổ Lực quyền pháp, một trong ba môn võ học trúc cơ(*) của Trần gia, bắt chước động tác của mãnh hổ, tổng cộng có năm thức, luyện tới khi đại thành sẽ có thể tôi luyện đến năm thành bộ phận thân thể.
(*) trúc cơ ở đây không phải là cảnh giới Trúc Cơ, mà có nghĩa là “nền tảng”.
Quyền pháp này có thể rèn luyện khí lực và làm cho huyết khí cường tráng, lại cũng có thể trở thành thủ đoạn để công và thủ. Trần Tông tập luyện đến nay đã được hai năm rưỡi, năm thức cơ bản hoàn toàn nắm vững
Năm thức Hổ Lực quyền pháp thi triển nối liền nhau, nắm đấm sinh ra gió. Trần Tông thu quyền đứng thẳng, lưng thẳng tắp, thở ra một hơi dài.
“Lấy Hổ Cứ thức khởi đầu, lại lấy Hổ Bạo thức kết thúc, đánh ra tiếng gió, vẫn chỉ mới tiểu thành, không biết khi nào mới có thể đại thành?”
Võ học chia thành: nhập môn, tiểu thành, đại thành, và viên mãn. Có câu nói rằng: Đại thành dịch đắc, viên mãn nan cầu. (Đại thành dễ có, viên mãn khó cầu)
Luyện đến đại thành chỉ cần trả giá bằng thời gian và nỗ lực, nhưng viên mãn lại cần lĩnh ngộ và nắm giữ tinh tuý của võ học.
Hổ Lực quyền pháp chia làm bốn cảnh giới: hổ hình, hổ thanh, hổ bào, hổ thế. Tương ứng với : nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Hổ hình, chỉ có thể thuần thục thi triển năm thức Hổ Lực quyền pháp, ở bề ngoài bắt chước tư thế giống như mãnh hổ, uy lực rất yếu, gần như chỉ là một cái cái thùng rỗng kêu to.
Hổ thanh, chính là có thể thi triển một mạch mười phần Hổ Lực quyền pháp, có uy lực nhất định, xuất thủ liền có thể đánh ra tiếng gió rất nhỏ, như hổ gầm nhẹ.
Hổ bào, đã có thể phát huy đầy đủ uy lực của Hổ Lực quyền pháp, khi thi triển, tựa như mãnh hổ đứng ở trước mặt há mồm rít gào, thanh thế kinh người.
Về phần hổ thế, Trần Tông đến nay chưa từng hiểu được đó là cái gì, bởi vì trong toàn bộ gia tộc, không có người nào tu luyện Hổ Lực quyền pháp đến cảnh giới viên mãn.
“Người bình thường luyện võ học trúc cơ, ba tháng nhập môn, một năm tiểu thành, ba năm đại thành, ta lại mất hai năm mới đạt tới tiểu thành, tiến triển chậm chạp.”
Trần Tông thấp giọng lẩm bẩm, tràn ngập vẻ không cam lòng: “Đáng giận là huyết khí bẩm sinh không đủ, hại ta phải khổ luyện hai năm rưỡi, không chỉ tiến cảnh võ học bị trì hoãn, mà tu vi cũng chỉ mới đạt tới Khí Huyết cảnh tầng một. Như vậy, một tháng sau làm sao ta có thể tham dự Võ Đồ Chiến trong tộc? Làm sao tiến vào tộc đường được? Làm sao vì a ba tìm bảo dược đây?”
Nghĩ đến những người đồng trang lứa trong gia tộc tập võ cùng một thời điểm với hắn, hiện giờ không phải là Khí Huyết cảnh tầng ba thì ít nhất cũng đạt tới Khí Huyết cảnh tầng hai, cho dù là đứa trẻ nhỏ hơn hắn một tuổi, hiện giờ cũng có tu vi Khí Huyết cảnh tầng hai, Trần Tông liền cảm thấy tràn ngập sự không cam lòng.
“Nếu không phải huyết khí bẩm sinh không đủ…”
Nghĩ đến đây, Trần Tông có chút hoảng hốt.
Năm đó, khi hắn còn nằm trong bụng mẹ, do yêu thú tập kích làm ảnh hưởng thai khí, gặp khó khăn lúc lâm bồn, mẫu thân hy sinh bản thân để giữ hắn, mặc dù như thế, Trần Tông cũng mắc phải bệnh căn*(kiểu như bệnh mãn tính ấy) khiến cho huyết khí bẩm sinh không đầy đủ.
Dù cho huyết khí bẩm sinh thiếu hụt gây ảnh hưởng nghiêm trọng làm trì trệ tiến độ tập võ, Trần Tông cũng chưa từng quá oán hận, chỉ là có đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực, rõ ràng chính mình nỗ lực hơn gấp mấy lần so với người khác, lại bởi vì huyết khí bẩm sinh không đủ mà bị người khác bỏ lại phía sau.
“Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, a ba từng nói, con người phải không ngừng vươn lên, ta chỉ là chậm hơn so người khác mà thôi, cũng không phải không thể tập võ, chỉ cần không ngừng nỗ lực, chắc chắn sẽ thành công.”
Gầm nhẹ một tiếng, Trần Tông lại triển khai Hổ Cứ thức, một lần nữa vùng lên tu luyện.
Vận mệnh như thế, thì sao?
Chỉ có thể mạnh mẽ đấu tranh, không ngừng vươn lên.
Hổ Cứ (cọp ngồi), Hổ Trùng (cọp đập), Hổ Chuyển (cọp vờn), Hổ Dược (cọp vồ), Hổ Bạo, mỗi một thức đều dùng toàn lực, năm thức nối liền, huyết khí cả người bắt đầu sôi sục, làn da đỏ lên, mồ hôi không ngừng chảy ra, thấm ướt chiếc áo vải thô màu xám, trên mặt đất lưu lại rất nhiều dấu chân, giăng ngang giăng dọc khắp nơi.
Mặt trời dâng lên, ánh sáng vàng rực soi rọi khắp nơi, phủ xuống toàn bộ mặt đất, đánh thức tất cả sự sống.
Sau khi liên tục thi triển ba lần Hổ Lực quyền pháp, Trần Tông buộc phải dừng lại, tứ chi không thể khống chế mà run rẩy, cảm giác giống như cơ bắp trên người bị xé rách, đau nhức ập đến tựa thuỷ triều từng cơn.
“Còn chưa đủ, tiếp tục luyện.”
Trần Tông cắn chặt hàm răng, gian nan duỗi tay chân muốn một lần nữa thi triển Hổ Cứ thức.
“Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải trở thành Võ Giả, phải vượt qua Khí Huyết cảnh. Chỉ có như thế, ta mới có thể tìm được bảo dược chữa khỏi cho a ba, giúp a ba khôi phục tu vi.”
Đau nhức làm cho Trần Tông nổi đầy gân xanh trên trán, gương mặt vặn vẹo, cả người run rẩy. Nhưng lại kiên cường chống đỡ bằng ý chí vô cùng dẻo dai, một lần nữa thi triển Hổ Cứ thức, lực lượng tích tụ, Hổ Trùng thức.
Mỗi ngày, Trần Tông đều rèn luyện như vậy, liều mạng khai thác tiềm lực bản thân.
Luyện xong lần thứ tư, Trần Tông rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nữa, nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, cảm giác giống như đây không còn là cơ thể của mình nữa.
Nghỉ ngơi một lát, Trần Tông khó khăn đứng dậy, bụng réo như sấm, hắn cảm thấy chính mình có thể ăn hết một con bò.
Trên đường về nhà, phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc đi tới, hai gò má hóp, lộ vẻ tang thương, một thân áo vải thô màu xám, trên vai treo dây thừng, bên hông dắt đao, dáng đi kiên định, quả nhiên là a ba Trần Chính Đường.
“Cháo nấu ngon lắm, tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
Nhìn thấy Trần Tông, Trần Chính Đường như mọi khi nói: “Luyện võ phải thong thả, không được nóng vội.”
“A ba yên tâm đi, con sẽ chú ý.”
Trần Tông cười nói, đón ánh sáng mặt trời, toả ra một loại hào quang mạnh mẽ.
Gật gật đầu, Trần Chính Đường lướt qua bên người Trần Tông, Trần Tông quay đầu nhìn lại, chăm chú dõi theo bóng dáng đơn bạc đã không còn cường tráng giống ngày xưa, nhưng vẫn vững chắc như cũ, hắn cứ nhìn theo đến khi hình bóng đó khuất xa dần.
Trần gia là một gia tộc lớn tại Tiểu Hồ trấn, dân cư mấy trăm, mỗi ngày cần dùng rất nhiều củi gạo dầu muối.
A ba Trần Chính Đường từng là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, trong một lần muốn tìm kiếm bảo dược bổ sung huyết khí cho hắn, ông ấy đã tranh đoạt cùng yêu thú, cuối cùng lại bị trọng thương, khí huyết suy bại, một thân tu vi mất hết. Không chỉ rớt xuống trở thành một người bình thường, mà còn mang theo một thân bệnh tật.
Theo lẽ thường, a ba từng vì gia tộc làm ra cống hiến lớn lao, tu vi mất hết, có tư cách hưởng thụ sự cung dưỡng của gia tộc, nhưng tính tình a ba cũng như tên của ông, đường đường chính chính.
Ông nói chính mình chỉ là mất đi tu vi, cũng không phải tàn phế đến mức không thể hoạt động, làm sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cung dưỡng của gia tộc.
Không có tu vi thì không thể vào núi tìm thảo dược hay săn bắn, vậy làm một ít công việc trong khả năng cho phép để đổi lấy thù lao, nuôi sống bản thân cùng đứa con, chẳng hạn như chặt cây chẻ củi.
Trần Chính Đường lấy hành động thực tế của chính mình để dạy dỗ Trần Tông, không ngừng tác động lên hắn.
Sinh mệnh vô tận, không ngừng vươn lên!
Ăn xong cháo thịt, đem chén nồi cọ rửa sạch sẽ, Trần Tông vừa nghỉ ngơi vừa đọc sách, luyện võ có thể cường thân kiện thể, nắm giữ sức mạnh cường đại, đọc sách có thể tích lũy tri thức, làm phong phú nội tâm.
“Tông ca… Tông ca… Có chuyện lớn không hay rồi!”
Một thiếu niên vội vã từ bên ngoài vọt vào, hô lớn.
“Chuyện gì mà lại cuống cuồng như vậy?”
Trần Tông để quyển sách xuống, mặt nở nụ cười nhìn lại.
Một thân võ phục màu xanh từ vải thô, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt vô cùng ngời sáng, cậu ta tên Trần Nhất Minh, nhỏ hơn một tuổi so với Trần Tông, cha cậu và a ba có quan hệ không tồi, chơi cùng hắn từ nhỏ đến lớn, tuy không phải anh em nhưng lại thân như anh em.
“Hôm nay, Tinh Lực hoàn vừa mới được phân phát lúc nãy, phần của Tông ca ngươi bị Trần Chí Cương đoạt lấy.”
Trần Nhất Minh thở hổn hển nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Tinh Lực hoàn lấy tinh hoa ngũ cốc phối hợp với một chút tinh hoa thảo dược mà luyện chế, ẩn chứa tác dụng phi thường. Đối với Võ Đồ tu luyện từ Khí Huyết cảnh tầng một đến tầng ba có hiệu quả phụ trợ nổi bật, rất có giá trị.
Trần gia tài lực phong phú như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cấp cho đám thiếu niên đồng lứa một viên mỗi ba tháng.
“Trước hết khoan nói đến vấn đề này, đã có chuyện gì xảy ra với mắt của ngươi?”
Trong lòng Trần Tông khẽ động, lại chỉ vào mắt trái bầm tím của Trần Nhất Minh, nghiêm túc hỏi.
“Ta nhìn thấy Trần Chí Cương lấy đi Tinh Lực hoàn của Tông ca, liền muốn cướp về, kết quả lại bị Trần Trung Kiệt đánh lén.” Trần Nhất Minh dửng dưng nói : “Nếu không đánh lén, nó căn bản không phải là đối thủ của ta.”
“Tinh Lực hoàn chẳng phải đều là buổi chiều mới phân phát sao? Hơn nữa, phải đích thân trình diện thì mới có thể nhận chứ?
Trần Tông lúc này mới trầm giọng hỏi, cảm thấy tức giận muốn nổ tung lồng ngực, bởi vì Trần Nhất Minh bị đả thương, bởi vì Tinh Lực hoàn thuộc về hắn bị cướp đi.
“Trước kia đúng là như vậy, nhưng quản sự phân phát Tinh Lực hoàn bị thay đổi, là cậu của Trần Chí Cương. Hắn nói… hắn nói Tông ca ngươi tu luyện suốt hai năm rưỡi mà tu vi chỉ là Khí Huyết cảnh tầng một, không khác phế vật là bao, Tinh Lực hoàn cho ngươi cũng lãng phí, tốt nhất nên đưa cho Trần Chí Cương.”
Trần Nhất Minh oán hận nói: “Gia hoả Trần Chí Cương đáng chết này, ỷ vào cha hắn là đệ nhất Võ Giả trong gia tộc, gây ra không biết bao nhiêu chuyện bất công.”
Nghe vậy, lửa giận của Trần Tông càng bốc lên, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Có lẽ một viên Tinh Lực hoàn không thể khiến ta tiến bộ hơn bao nhiêu, nhưng nếu không có Tinh Lực hoàn kia, ta sẽ tiến bộ càng thêm chậm, thủ đoạn này chẳng khác nào muốn đoạn tuyệt con đường tu luyện của ta.”
“Tông ca, ngươi phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên đi tìm Trần Chí Cương.”
Nhìn thấy lồng ngực Trần Tông phập phồng kịch liệt, Trần Nhất Minh vội vàng nói: “Trần Chí Cương không chỉ có tu vi đạt tới Khí Huyết canh tầng ba đỉnh phong, ta nghe nói Hổ Lực quyền pháp của hắn đã đột phá từ vài ngày trước đó, đạt tới đại thành.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hành động lỗ mãng đâu.”
Trần Tông hít thở sâu, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, hắn biết rõ, cho dù có phẫn nộ cũng chẳng làm được trò trống gì, từ sau khi a ba mất đi một thân tu vi, vô vọng khôi phục, địa vị của hai cha con trong tộc liền rớt xuống ngàn trượng.
Không có người chủ trì công đạo, nếu chính mình vì sự kích động nhất thời mà đi tìm Trần Chí Cương tính sổ, kết quả nhất định là sẽ bị ăn đòn thảm, lại gia tăng gánh nặng cho a ba.
“Bây giờ ta nhịn, nhưng sẽ không quên đi đâu.”
Trần Tông thầm nghĩ.
Dịch và biên bởi Bạo Zâm Tiên Tôn, đăng duy nhất tại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro