Kiếm Lai

Cam thảo (2)

Phong Hỏa Hí Chư Hầu

2024-11-22 00:33:21

Lưu Tiện Dương an ủi nói: "Không phải ta nói tốt cho Diêu lão đầu đâu, hắn không thích ngươi, nhưng cũng không ghét ngươi, hắn đối với ai cũng đều là cái tính tình thối đó, ở chỗ ta cũng chẳng tốt hơn là bao đâu."

Trần Bình An gật đầu nói: "Cho nên ta kỳ thật ở trong lòng vẫn rất cảm kích Diêu lão đầu."

Lưu Tiện Dương đột nhiên cả giận nói: "Lải nhải lắm thế, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc nhìn thấy gì đâu đấy!"

Trần Bình An vươn tay ra chỉ về phía đông, "Ngọn núi mà chúng ta trèo lên rất cao, nhưng ta ở đỉnh núi nhìn lại, ngoài cùng phía đông vẫn còn một ngọn núi nữa cao hơn, ta cũng không nói rõ được là nó rốt cuộc cao bao nhiêu."

Lưu Tiện Dương hùng hùng hổ hổ nói: "Không phải là nhìn thấy một tòa núi cao thôi à, ta con mẹ nó còn tưởng rằng ngươi thấy cả thần tiên đang đằng vân giá vũ đấy!"

Trần Bình An nghĩ nghĩ, tràn ngập khát khao nói: "Nói không chừng trên ngọn núi đó thực sự có thần tiên thì sao?"

Lưu Tiện Dương cười hỏi: "Trần Bình An, vậy ngươi cảm thấy thần tiên có cần ăn uống ỉa đái không?"

Trần Bình An xoa xoa cằm, "Nếu thần tiên cũng ỉa đái thì có vẻ hơi kỳ cục."

Lưu Tiện Dương vỗ mạnh một cái lên đầu Trần Bình An, sau đó đứng lên bỏ chạy, "Đấy không phải là thần tiên vừa ỉa lên đầu ngươi à!"

Lưu Tiện Dương xuống tay không nhẹ không nặng, cú đánh này khiến cho Trần Bình An có chút choáng váng, cũng không định đuổi giết thiếu niên cao lớn, sau khi đứng dậy thì lẩm bẩm: "Sét đánh, có phải các thần tiên đang ngủ ngáy không nhỉ? Nếu trời mưa, chắc không phải là thần tiên đi tiểu chứ, vậy thì chúng ta thảm quá rồi..."

Trần Bình An bước nhanh đuổi theo Lưu Tiện Dương.

Cãi cãi cọ cọ, cuối cùng đi tới lò rèn ở ven dòng suối, nhà tranh và nhà đất đã dựng bảy tám căn, ở trong mắt Trần Bình An, đây là cả một đống tiền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn có một đống thiếu niên va thanh tráng của trấn nhỏ đang làm giếng, bạn cùng lứa đa phần là xuất thân học đồ long diêu như Lưu Tiện Dương, sau khi không được hoàng đế lão gia ban cho bát cơm sứ, có thể ở lò rèn tiếp tục kiếm bát cơm sắt đã tính là vận khí tốt lắm rồi. Có điều dựa theo cách nói của Lưu Tiện Dương, trong những người hỗ trợ này đa phần là lâm thời làm việc ngắn hạn, Nguyễn sư phó nói hắn nhiều nhất chỉ nhận mấy đệ tử nhập thất, những người còn lại nhiều nhất là trở thành đứa ở.

Lưu Tiện Dương phất tay nói: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi chào hỏi Nguyễn sư phó, xem có thể dẫn ngươi đi xem quang cảnh rèn sắt không, chậc chậc, nếu ngươi nhìn thấy bộ dạng rèn sắt của khuê nữ nhà hắn, ta đảm bảo có thể hù chết ngươi đó!"

Trần Bình An đứng yên tại chỗ, không tùy ý đi lại.

Nhìn quanh bốn phía, đã có sơ hình của bảy tám giết nước, miệng giếng còn có giá bánh xe và rào chắn, có một số miệng giếng không ngừng có người đầu đội dụng cụ hốt rác chui ra.

Nhìn những người đang bận rộn làm giếng này, Trần Bình An theo thói quen ngồi xổm xuống, bốc một nắm bùn, chậm rãi xoa lòng bàn tay.

Sờ vào thì khá là ướt, nhưng kỳ thật không phải là đất có nước, mà hoàn toàn ngược lại, là đất khô, có điều thuộc về loại cuối cùng của đất khô, dựa theo cách nói của Diêu lão đầu thì cái này gọi là 'đất lưu hỏa tháng bảy", thổ tính sẽ tự chuyển thành ấm mát, không tính là quá khô, rất mềm dẻo, hơn nữa điều này có nghĩa là khi gia cố vách giếng sẽ không dễ lún.

Rõ ràng Nguyễn sư phó cho dù không phải hành gia về đào giếng nước, nhưng cũng tuyệt đối không phải người ngoài nghề.

Chỉ là Trần Bình An không hiểu lắm ở chỗ lớn có chừng này, đào nhiều giếng như vậy làm gì.

Trần Bình An quay đầu nhìn về phía dòng suối nhỏ, nhếch miệng cười.

Hiện tại dòng suối nhỏ không tên này ở trong mắt thiếu niên giầy rơm chính là một bảo khố chứa đầy vàng bạc.

Chỉ có điều tối nay sau khi mò mật rắn xong, Trần Bình An muốn lén lút tới ngõ Nê Bình một chuyến, dựa theo lời nói của Cố Sán trước khi rời khỏi trấn nhỏ, tới nhà hắn lấy đồ ở dưới vò nước. Cố Sán lúc ấy đi vội quá, không nói gì, chỉ nói là bảo bối nhà hắn, ngay cả mẫu thân hắn cũng không biết thứ bị hắn giấu là ở đâu.

Trần Bình An vừa nghĩ tới con sên đó liền buồn cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước kia Trần Bình An đi theo đuôi Lưu Tiện Dương bắt cá tóm rắn đào tổ chim, sau khi Trần Bình An trở thành thiếu niên, phía sau mình cũng có thêm một người hầu.

Đối với thiếu niên giầy rơm không có chỗ dựa mà nói, một người là ca ca của hắn, một người là đệ đệ của hắn.

Một người cần hắn báo ân, một người cần hắn chiếu cố.

Cho nên nhiều năm như vậy, Trần Bình An sống rất vất vả, nhưng lại không hề khổ.

Lưu Tiện Dương rất nhanh đeo một cái sọt chạy về, Trần Bình An đang đứng cạnh giếng nước quan khán tình cảnh đào giếng vận đất, Lưu Tiện Dương đá một cước vào đít Trần Bình An, khiến cho thiếu niên giầy rơm thiếu chút nữa thì ngã sấp mặt, sau khi quay đầu lại thấy là thiếu niên cao lớn thì cũng không so đo. Lưu Tiện Dương tùy tiện nói: "Chuyện xong rồi, Nguyễn sư phó nói bảo ta trong những ngày này, thành thành thật thật đừng có chạy loạn, ban ngày thì đào giếng, buổi tối thì rèn sắt, sau một tuần rưỡi thì ta coi như là đồ đệ đầu tiên của hắn ở trấn nhỏ, gọi cái gì là đồ đệ khai sơn. Ta kiếm cho ngươi cái sọt này, giúp ngươi nhặt đá, nhặt từ bên lò rèn tới bên kia lang kiều thì thôi, trước đó đã nói rồi, vũng nước ở bên Lưng Trâu Xanh đó ta không giúp ngươi đâu. Nguyễn sư phó nói ta trong những ngày này nếu dám vượt qua từ phía bắc và phía tay lang kiều nửa bước thì sẽ chặt chân ta."

Lưu Tiện Dương ôm lấy cổ thiếu niên giầy rơm, nói nhỏ: "Nguyễn sư phó nói trấn nhỏ là đồ không thể vứt đi, còn nói những người từ ngoài tới này tuân thủ một quy củ rất cổ quái, là thương nhân mua bán công bằng, không phải lừa đảo hại người, thậm chí ngay cả ăn mày cũng có thể làm, chỉ độc không thể làm trộm vặt, nói ở đây, lão thiên gia sẽ không ngủ gật không nhắm mắt đâu, sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, ngươi nói xem nghe có ghê người không, ta thì sợ lắm."

Lưu Tiện Dương đột nhiên uy hiếp: "Họ Trần, nhà của ta ngươi có thể tiếp tục ở, nhưng đừng đợi khi ta về thì ngươi đã bán mất bộ bảo giáp đó của nhà ta đó."

Trần Bình An nện một quyền lên ngực Lưu Tiện Dương, đánh cho thiếu niên cao lớn vội vàng buông tay, ra sức xoa mấy cái mới bình thường lại được, mắng: "Con khỉ gầy như gậy trúc mà khí lực mạnh thế! Chẳng lẽ cùng Diêu lão đầu vài ba hôm lại đi trăm dặm đường núi, hoặc là ở trong thâm sơn đốn củi đốt than mấy tháng nên có thể có khí lực như vậy à?"

Trần Bình An cười nói: "Dù sao thì ta lưng vác một sọt đá vẫn có thể chạy về được trấn nhỏ trước ngươi."

Lưu Tiện Dương liếc xéo: "Vậy hai ta thi xem ai nín thở được lâu hơn nhé?"

Tới gần khe suối, Trần Bình An cúi người sắn ống quần, thuận miệng nói: "Chuyện đi so một hơi khẩu khí, ta không làm đâu."

Trước khi xuống nước, Trần Bình An nhổ rất nhiều cỏ xuân ở khe suốt lót vào sọt, còn lải nhải nói sau mỗi lần nhặt được hai mươi tảng đá phải lót thêm cỏ. Khiến Lưu Tiện Dương phức phức ném cái sọt  cho Trần Bình An, Trần Bình An không đồng ý, nói nếu là mình khiêng sọt, dựa theo tính tình hấp tấp của Lưu Tiện Dương nhất định sẽ trực tiếp ném đá vào trong sọt, hắn sẽ đau lòng. Lưu Tiện Dương thiếu chút nữa thì quẳng gánh ngay tại chỗ, đống đá màu sắc rực rỡ này trăm ngàn năm qua thủy chung không đáng một đồng, sao tới chỗ Trần Bình An ngươi lại thành quý giá tới vậy? Còn hiềm thủ pháp của Lưu đại gia ta không đủ ôn nhu nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Lai

Số ký tự: 0