Cam thảo (3)
Phong Hỏa Hí Chư Hầu
2024-11-22 00:33:21
Chỉ là đến cuối cùng, thiếu niên cao lớn vẫn xuống nước mò đá một cách không tình nguyện, Trần Bình An lội trái lội phải, định triệt để càn quét một lượt dòng suối nhỏ này. Nước suối bên này vẫn cao tới đầu gối, một số chỗ cao hơn mới tới được thắt lưng, thỉnh thoảng cũng có hố nước nhỏ cao tới đầu người, phần lớn là chỗ đặt chân do đá tụ lại, đến những chỗ này, chính là lúc Lưu Tiện Dương thể hiện tài năng, từ những khe đá lớn, thậm chí là trong những đống đá tầng tầng lớp lớp lấy ra đá mật rắn mà hắn muốn.
Đương nhiên Trần Bình An cũng làm được, chỉ là sẽ vất vả hơn, tốn sức tốn thời gian hơn Lưu Tiện Dương.
Còn chưa mò tới lang kiều, sọt đã đầy bảy tám phần, trong đó có một khối đá mật rắn màu xanh sẫm, Lưu Tiện Dương ở trong đáy nước sâu nhất mò ba lượt, vất vả lắm mới lấy ra được, nó to bằng bàn tay, xen lẫn nhiều chấm nhỏ màu vàng, có văn lộ hình gợn nước, chất đá cứng mịn, vào tay cực trầm, khi Trần Bình An dùng tay vuốt phẳng, không ngờ có cảm giác gờn gợn.
Chỉ cần không phải người mù sẽ biết viên đá này không tầm thường.
Cuối cùng hai thiếu niên sóng vai ngồi trên một tảng đá to trong suối, Lưu Tiện Dương hai tay chống lên tảng đá, nhìn suối nước chảy chậm, hỏi: "Trần Bình An, có nghĩ tới sau này sẽ phải rời khỏi trấn nhỏ không?"
Trần Bình An trả lời: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới, xa nhà dù sao cũng phải có tiền, hơn nữa sau này đi rồi thì nhà để cho ai, không có người giúp đỡ dọn dẹp, vạn nhất ngày sau sập thì sao? Hơn nữa mộ của cha mẹ ta cũng cần ta thường xuyên tới dọn cỏ."
Lưu Tiện Dương bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao luôn nghĩ tới nhiều chuyện vô dụng như vậy thế. Chẳng trách Tống Tập Tân nói ngươi chính là mạng quỷ đập tường, luẩn quẩn ở cái nơi to bằng cái rắm này cả đời không ra ngoài được."
Trần Bình An quay đầu cười hỏi: "Ngươi còn nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi không, chính là cái cây đó ý."
Lưu Tiện Dương tức giận nói: "Trên mộ mọc ra một cái cây thì có gì mà đáng ngạc nhiên? Hơn nữa, đó cũng là mộ phần lão tổ tông chi khác của Trần thị, chẳng liên quan tới một xu lẻ nào với Trần Bình An ngươi cả."
Trần Bình An ngồi xếp bằng, nhẹ giọng cảm khái: "Không biết bên ngoài trấn nhỏ, người họ Trần có nhiều không nhỉ."
Lưu Tiện Dương nói: "Bên ngoài trấn nhỏ thì ta không biết, ta chỉ biết là ở trong trấn nhỏ, họ Trần chỉ có vài ba con chó con mèo thôi, hơn nữa trừ ngươi ra, hình như tất cả đều là con cháu của bốn họ mười tộc, đời đời là thân phận nô tỳ. Nực cười là, những người này ở trong nhà làm trâu làm ngựa, cúi đầu cong lưng, nhưng chỉ cần ra khỏi những đại trạch này, nhìn thấy người khác là lập tức thay đổi bộ mặt, thích dùng mắt chó nhìn người. Cho nên Diêu lão đầu nói đúng, nếu Trần Bình An ngươi ngày nào đó cũng đi làm hạ nhân cho người khác, vậy thì chi của Trần thị không ra khỏi tiểu trấn các ngươi coi như là toàn quân bị diệt rồi."
Dựa theo cách nói của Diêu lão đầu, người họ Trần có hai chi ra khỏi trấn nhỏ sớm nhất, chỉ có điều một chi trong đó đi từ rất sớm, còn chi của Trần Bình An trước kia cũng rất thịnh vượng, chỉ có điều "trước kia" này là lâu lắm rồi, ngay cả Diêu lão đầu cũng không nói được là mấy trăm năm rồi, năm trăm năm, tám trăm năm? Hay là một ngàn năm? Về sau lại chia thành mấy nhà, nhân đinh càng lúc càng thưa thớt, vận khí chắc đều là do chi đã dời ra ngoài đó mang đi hết rồi, hương khói đứt đoạn, thế cho nên rất nhiều mộ phần dần dần không có ai chăm sóc, hơn nữa đại bộ phận là ở đỉnh núi, bị quan đốc tạo triều đình phái tới hạ lệnh biến thành những tòa núi bị niêm phong.
Diêu lão đầu lần cuối cùng dẫn Trần Bình An, khi đi qua một ngọn núi, chỉ cho hắn xem một chỗ, nói đó là nơi hạ táng lão tổ tông của một chi khác Trần thị, mộ ở ngay trên ngọn núi đó, phong thủy rất tốt. Về phần chi của Trần Bình An, Diêu lão đầu nói là thần tiên cũng không tìm ra, mấy trăm năm qua, con cháu họ Trần của chi này đều không có tiền đồ, sa cơ thất thế, trừ cố gắng không làm nô làm tỳ cho bốn họ mười tộc ra thì chẳng làm được gì nữa.
Trần Bình An có lần lén lút tìm mộ phần của lão tổ Trần thị đó, kết quả đến nơi chỉ có cỏ dại, còn nhìn thấy rất nhiều thỏ cáo, chỉ là không thấy mộ phần, trong đó có một gốc cây mà thiếu niên giầy rơm nhận không ra, không cao lắm, so với cây hòe già trong trấn thì thấp hơn nhiều.
Cỏ dại mọc thành cụm, cáo thỏ chạy nhảy, lẻ loi hiu quạnh, một gốc cây bơ vơ ở đó.
Trần Bình An lắc đầu nói: "Mẹ ta trước lúc đi bắt ta phải thề, có thể đi xin cơm, chứ cho dù đói chết cũng không được làm hạ nhân cho nhà khác."
Lưu Tiện Dương thốt lên: "Vậy mẫu thân ngươi trước khi chết không phải còn bắt ngươi thề, tuyệt đối không được tới long diêu làm học đồ sao?"
Thiếu niêngGiầy rơm sắc mặt buồn bã, không phản bác, cũng không thẹn quá hóa giận sau khi bị nói ra chỗ yếu.
Lưu Tiện Dương có chút áy náy, nhưng lại không phải là loại người sau khi làm sai thì nguyện ý nói ra hai chữ xin lỗi, đành phải làm bộ những chưa có gì phát sinh, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi đào giếng đi, đúng rồi, ta còn phải đi học với Nguyễn sư phó, tranh thủ xin cho ngươi tới đây làm học đồ làm thời vụ, đến lúc đó muốn đi mò đá cũng dễ hơn."
Trần Bình An nói: "Không vội, chờ hai tốp người đó hết hy vọng rời khỏi trấn nhỏ đã rồi tính, trong khoảng thời gian này ta giúp ngươi trông nhà."
Lưu Tiện Dương tò mò hỏi: "Ngươi nói vì sao ta bái sư học nghệ Nguyễn sư phó thì có thể tránh được một kiếp?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: "Giống như đột nhiên trời mưa thì ngươi dẫu sao cũng phải đi tìm mái hiên mà trú chứ?"
Lưu Tiện Dương quay đầu nhìn về phía lò rèn kiếm, "Ngươi nói xem Nguyễn sư phó rốt cuộc ai, nhìn không giống như là người lợi hại lắm, có áp chế được hai tốp người đó không?"
Trần Bình An an ủi nói: "Con người không thể chỉ nhìn tướng mạo."
Lưu Tiện Dương quay đầu nói: " Trần Bình An ngươi nhìn thì như là kẻ nghèo, vậy có phải là kẻ nghèo không?"
Trần Bình An không biết nói gì.
Lưu Tiện Dương đứng lên, hỏi: "Có cần giúp khiêng đá tới lang kiều không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không cần, cũng không nặng mà."
"Nhớ lần sau trả sọt cho ta đấy."
Lưu Tiện Dương nói xong câu đó trực tiếp nhảy xuống khỏi tảng đá, đi nhanh trong suối, làm bắn lên vô số bọt nước.
Trần Bình An khiêng sọt, rụt rè tụt xuống tảng đá, sau khi lên bờ thì chậm rãi đi về phía lang kiều.
Sau khi Trần Bình An đi được một đoạn đường thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là Lưu Tiện Dương.
Dưới ánh mặt trời ấm áp đầu xuân, thiếu niên cao lớn giật lấy cái sọt của thiếu niên giầy rơm, đeo vào, quay đầu châm chọc: "Từ xa nhìn ngươi khiêng sọt, giống như là châu chấu khiêng đá vậy, đúng là đáng thương, thể nên nổi lòng từ bi, giúp ngươi khiêng tới lang kiều đã rồi tính."
Trong gió xuân, hai thiếu niên cùng nhau bước đi.
"Họ Trần, sau này ta học nghệ có thành tựu rồi nhất định phải ra ngoài du lịch, cưới một cô vợ còn xinh hơn Trĩ Khuê, uống rượu đắt nhất ngon nhất, sống trong căn nhà lớn nhất, còn cưỡi ngựa nhanh nhất nữa!"
Đương nhiên Trần Bình An cũng làm được, chỉ là sẽ vất vả hơn, tốn sức tốn thời gian hơn Lưu Tiện Dương.
Còn chưa mò tới lang kiều, sọt đã đầy bảy tám phần, trong đó có một khối đá mật rắn màu xanh sẫm, Lưu Tiện Dương ở trong đáy nước sâu nhất mò ba lượt, vất vả lắm mới lấy ra được, nó to bằng bàn tay, xen lẫn nhiều chấm nhỏ màu vàng, có văn lộ hình gợn nước, chất đá cứng mịn, vào tay cực trầm, khi Trần Bình An dùng tay vuốt phẳng, không ngờ có cảm giác gờn gợn.
Chỉ cần không phải người mù sẽ biết viên đá này không tầm thường.
Cuối cùng hai thiếu niên sóng vai ngồi trên một tảng đá to trong suối, Lưu Tiện Dương hai tay chống lên tảng đá, nhìn suối nước chảy chậm, hỏi: "Trần Bình An, có nghĩ tới sau này sẽ phải rời khỏi trấn nhỏ không?"
Trần Bình An trả lời: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ tới, xa nhà dù sao cũng phải có tiền, hơn nữa sau này đi rồi thì nhà để cho ai, không có người giúp đỡ dọn dẹp, vạn nhất ngày sau sập thì sao? Hơn nữa mộ của cha mẹ ta cũng cần ta thường xuyên tới dọn cỏ."
Lưu Tiện Dương bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao luôn nghĩ tới nhiều chuyện vô dụng như vậy thế. Chẳng trách Tống Tập Tân nói ngươi chính là mạng quỷ đập tường, luẩn quẩn ở cái nơi to bằng cái rắm này cả đời không ra ngoài được."
Trần Bình An quay đầu cười hỏi: "Ngươi còn nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi không, chính là cái cây đó ý."
Lưu Tiện Dương tức giận nói: "Trên mộ mọc ra một cái cây thì có gì mà đáng ngạc nhiên? Hơn nữa, đó cũng là mộ phần lão tổ tông chi khác của Trần thị, chẳng liên quan tới một xu lẻ nào với Trần Bình An ngươi cả."
Trần Bình An ngồi xếp bằng, nhẹ giọng cảm khái: "Không biết bên ngoài trấn nhỏ, người họ Trần có nhiều không nhỉ."
Lưu Tiện Dương nói: "Bên ngoài trấn nhỏ thì ta không biết, ta chỉ biết là ở trong trấn nhỏ, họ Trần chỉ có vài ba con chó con mèo thôi, hơn nữa trừ ngươi ra, hình như tất cả đều là con cháu của bốn họ mười tộc, đời đời là thân phận nô tỳ. Nực cười là, những người này ở trong nhà làm trâu làm ngựa, cúi đầu cong lưng, nhưng chỉ cần ra khỏi những đại trạch này, nhìn thấy người khác là lập tức thay đổi bộ mặt, thích dùng mắt chó nhìn người. Cho nên Diêu lão đầu nói đúng, nếu Trần Bình An ngươi ngày nào đó cũng đi làm hạ nhân cho người khác, vậy thì chi của Trần thị không ra khỏi tiểu trấn các ngươi coi như là toàn quân bị diệt rồi."
Dựa theo cách nói của Diêu lão đầu, người họ Trần có hai chi ra khỏi trấn nhỏ sớm nhất, chỉ có điều một chi trong đó đi từ rất sớm, còn chi của Trần Bình An trước kia cũng rất thịnh vượng, chỉ có điều "trước kia" này là lâu lắm rồi, ngay cả Diêu lão đầu cũng không nói được là mấy trăm năm rồi, năm trăm năm, tám trăm năm? Hay là một ngàn năm? Về sau lại chia thành mấy nhà, nhân đinh càng lúc càng thưa thớt, vận khí chắc đều là do chi đã dời ra ngoài đó mang đi hết rồi, hương khói đứt đoạn, thế cho nên rất nhiều mộ phần dần dần không có ai chăm sóc, hơn nữa đại bộ phận là ở đỉnh núi, bị quan đốc tạo triều đình phái tới hạ lệnh biến thành những tòa núi bị niêm phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu lão đầu lần cuối cùng dẫn Trần Bình An, khi đi qua một ngọn núi, chỉ cho hắn xem một chỗ, nói đó là nơi hạ táng lão tổ tông của một chi khác Trần thị, mộ ở ngay trên ngọn núi đó, phong thủy rất tốt. Về phần chi của Trần Bình An, Diêu lão đầu nói là thần tiên cũng không tìm ra, mấy trăm năm qua, con cháu họ Trần của chi này đều không có tiền đồ, sa cơ thất thế, trừ cố gắng không làm nô làm tỳ cho bốn họ mười tộc ra thì chẳng làm được gì nữa.
Trần Bình An có lần lén lút tìm mộ phần của lão tổ Trần thị đó, kết quả đến nơi chỉ có cỏ dại, còn nhìn thấy rất nhiều thỏ cáo, chỉ là không thấy mộ phần, trong đó có một gốc cây mà thiếu niên giầy rơm nhận không ra, không cao lắm, so với cây hòe già trong trấn thì thấp hơn nhiều.
Cỏ dại mọc thành cụm, cáo thỏ chạy nhảy, lẻ loi hiu quạnh, một gốc cây bơ vơ ở đó.
Trần Bình An lắc đầu nói: "Mẹ ta trước lúc đi bắt ta phải thề, có thể đi xin cơm, chứ cho dù đói chết cũng không được làm hạ nhân cho nhà khác."
Lưu Tiện Dương thốt lên: "Vậy mẫu thân ngươi trước khi chết không phải còn bắt ngươi thề, tuyệt đối không được tới long diêu làm học đồ sao?"
Thiếu niêngGiầy rơm sắc mặt buồn bã, không phản bác, cũng không thẹn quá hóa giận sau khi bị nói ra chỗ yếu.
Lưu Tiện Dương có chút áy náy, nhưng lại không phải là loại người sau khi làm sai thì nguyện ý nói ra hai chữ xin lỗi, đành phải làm bộ những chưa có gì phát sinh, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi đào giếng đi, đúng rồi, ta còn phải đi học với Nguyễn sư phó, tranh thủ xin cho ngươi tới đây làm học đồ làm thời vụ, đến lúc đó muốn đi mò đá cũng dễ hơn."
Trần Bình An nói: "Không vội, chờ hai tốp người đó hết hy vọng rời khỏi trấn nhỏ đã rồi tính, trong khoảng thời gian này ta giúp ngươi trông nhà."
Lưu Tiện Dương tò mò hỏi: "Ngươi nói vì sao ta bái sư học nghệ Nguyễn sư phó thì có thể tránh được một kiếp?"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: "Giống như đột nhiên trời mưa thì ngươi dẫu sao cũng phải đi tìm mái hiên mà trú chứ?"
Lưu Tiện Dương quay đầu nhìn về phía lò rèn kiếm, "Ngươi nói xem Nguyễn sư phó rốt cuộc ai, nhìn không giống như là người lợi hại lắm, có áp chế được hai tốp người đó không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Bình An an ủi nói: "Con người không thể chỉ nhìn tướng mạo."
Lưu Tiện Dương quay đầu nói: " Trần Bình An ngươi nhìn thì như là kẻ nghèo, vậy có phải là kẻ nghèo không?"
Trần Bình An không biết nói gì.
Lưu Tiện Dương đứng lên, hỏi: "Có cần giúp khiêng đá tới lang kiều không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không cần, cũng không nặng mà."
"Nhớ lần sau trả sọt cho ta đấy."
Lưu Tiện Dương nói xong câu đó trực tiếp nhảy xuống khỏi tảng đá, đi nhanh trong suối, làm bắn lên vô số bọt nước.
Trần Bình An khiêng sọt, rụt rè tụt xuống tảng đá, sau khi lên bờ thì chậm rãi đi về phía lang kiều.
Sau khi Trần Bình An đi được một đoạn đường thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, là Lưu Tiện Dương.
Dưới ánh mặt trời ấm áp đầu xuân, thiếu niên cao lớn giật lấy cái sọt của thiếu niên giầy rơm, đeo vào, quay đầu châm chọc: "Từ xa nhìn ngươi khiêng sọt, giống như là châu chấu khiêng đá vậy, đúng là đáng thương, thể nên nổi lòng từ bi, giúp ngươi khiêng tới lang kiều đã rồi tính."
Trong gió xuân, hai thiếu niên cùng nhau bước đi.
"Họ Trần, sau này ta học nghệ có thành tựu rồi nhất định phải ra ngoài du lịch, cưới một cô vợ còn xinh hơn Trĩ Khuê, uống rượu đắt nhất ngon nhất, sống trong căn nhà lớn nhất, còn cưỡi ngựa nhanh nhất nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro